ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG – ĐẠI KẾT CỤC] Chương 200: Không tỉnh

—–o0o—–

Ngay cả sữa tắm cũng không thể che đi hương hoa hải đường thoang thoảng trên cổ Lương Diệp, Lương Diệp thích kéo Vương Điền vào lòng ôm còn Vương Điền thì lại thích rúc vào trong ngực hắn, giấc ngủ của y luôn không tốt, nhưng khi ở cạnh Lương Diệp có thể ngủ rất ngon.

Lần này hiếm khi mà không ngon.

Mở đầu như cũ vẫn là một giấc mơ hỗn loạn hoang đường, trong mơ là sương mù lạnh lẽo cùng lụa đỏ khắp nơi, che trời lấp đất bao phủ khiến người không thể thoát nổi, vô số trùng độc dày đặc gặm nhấm da thịt, cái chết gần kề ở khắp mọi nơi.

Cảnh trong mơ dần chuyển từ đáng sợ đến ái muội kiều diễm, sương trắng, lụa đỏ cùng tóc đen vương vấn bên nhau, thanh âm quen thuộc của Lương Diệp dường như bị khuếch đại mà dán vào lỗ tai y, nhưng mí mắt lại nặng trĩu, dù có cố gắng thế nào cũng không mở ra được, chỉ có thể nương theo bản năng mà trôi dạt trong giấc mơ hỗn loạn.

Y nghe thấy tiếng cười khẽ của Lương Diệp, dường như đang gọi y.

“Vương Điền… Vương Điền…”

“Vương Điền, Vương Điền, Vương Điền.”

Nước biển băng giá tràn vào miệng mũi y, nỗi sợ hãi bất lực cùng không thể vùng vẫy mang đến sự ngột ngạt và sợ hãi tột độ, nhưng y không thể chống cự, nỗi đau và sự sợ hãi đan xen thành một tấm lưới không có kẽ hở, cố gắng kéo y xuống vực sâu.

“——Lương Diệp!” Y hít sâu một hơi, mở ra đôi mắt đầy tơ máu ra, còn chưa kịp bình tĩnh lại, đã vô thức nắm lấy tay Lương Diệp.

Lương Diệp đang làm xằng làm bậy, thấy y cuối cùng cũng tỉnh lại, lộ ra nụ cười khoe khoang thiếu đánh: “Ngươi ngủ say quá.”

Thời điểm Vương Điền tỉnh lại, ý thức của y bắt đầu hỗn loạn, y thở dồn dập, hồi lâu mới thoát khỏi sự sợ hãi, tức giận nói: “Lương Diệp… Ngươi bị bệnh sao!?”

Lương Diệp hai mắt sáng lên: “Trẫm vẫn thích ngươi tỉnh hơn.”

Vương Điền chỉ muốn đánh chết hắn.

Nhưng chẳng bao lâu sau, sự chú ý của y đã chuyển sang nơi khác, những tiếng mắng chửi đứt quãng cùng tiếng thở dốc vang lên trong căn phòng tối tăm.

Ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào, chiếc điện thoại di động trên bàn cạnh giường bị một bàn tay phiếm hồng nắm lấy, dấu hôn trên mu bàn tay trông quỷ dị lại ái muội, Vương Điền nheo mắt nhìn thời gian trên màn hình, nhịn không được mà mắng một tiếng thô tục.

Lương Diệp lấy điện thoại trong tay y ra, ôm y thoả mãn mà ngáp một cái: “Vẫn còn sớm, mới tám giờ sáng.”

“Ngươi mẹ nó nửa đêm điên cái gì thế?” Vương Điền bị ép buộc tỉnh lại, cơn giận vẫn còn chưa nguôi.

Lương Diệp hài lòng vỗ vỗ lưng của y: “Trẫm dậy sớm, gọi ngươi thế nào cũng không dậy, cho nên mới đổi phương pháp khác”.

Vương Điền bỗng nhiên đứng dậy, túm chặt gối đè lên đầu hắn: “Thật vất vả mới có được giấc ngủ ngon, ta giết ngươi!”

“Ui ui —— ui ——” Lương Diệp nắm lấy cái gối, bắt đầu giãy giụa.

Hai người ở trên giường dùng tay chân vật lộn, giống như hiện trường án mạng kinh hoàng nào đó, một lúc sau, Vương Điền thở hổn hển ngồi trên bụng hắn, bộ đồ ngủ vẫn quấn quanh cổ Lương Diệp, hung ác nói: “Lần sau còn dám gọi ta dậy như vậy nữa, ta bóp cổ ngươi đến chết”.

“Trẫm sai rồi.” Lương Diệp hung ác cười: “Buông, buông ra.”

Vương Điền nheo mắt, buông lỏng tay, giây tiếp theo, Lương Diệp nhảy xuống giường, kiêu ngạo chạy vào phòng tắm: “Trẫm lần sau còn dám!”

“Con mẹ nó…” Vương Đền ném chiếc gối về phía hắn, nhưng lại chậm nửa bước, chỉ đập vào cửa kính phòng tắm.

Y nhìn chằm chằm vào Lương Diệp đang tắm trong phòng kính, tức giận hồi lâu, y chỉ nói với Lương Diệp là bên ngoài không thể nhìn thấy, nhưng với điều kiện là không bật công tắc điện. Hoá ra Lương Diệp đã nhìn ngắm y rất nhiều lần mà y không hề hay biết. Lúc này sự tức giận của y khi phải rời giường đã thay đổi hương vị, y ra sức đè giữa mày, rời mắt khỏi hình bóng bên trong phòng kính, quay người xuống phòng tắm dưới tầng tắm rửa.

Vương Điền đang tắm thì đột nhiên nghe thấy giọng nói hưng phấn của Lương Diệp: “Vương Điền! Vương Điền!!”

“Sao vậy!?” Y đứng dậy, túm lấy áo choàng tắm rồi bước ra ngoài.

Vương Điền tưởng hắn xảy ra chuyện gì, vội vàng bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Lương Diệp trần truồng đứng trong phòng khách, chỉ vào nốt ruồi đỏ trên ngực, vui vẻ nói: “Nốt ruồi đỏ của trẫm lại mọc ra rồi.”

Mái tóc ướt xõa trước mắt, nhỏ giọt xuống thảm, Vương Điền nhẹ nhàng thở ra, đưa tay ra vén tóc ra sau đầu cho hắn, vừa tức vừa buồn cười nhìn hắn: “…Ta mẹ nó còn tưởng chuyện gì quan trọng.”

Lương Diệp nhìn y hồi lâu, cúi đầu sờ lên nốt ruồi đỏ trên ngực hắn, sau đó đi tới trước mặt y cởi áo choàng tắm của y ra, sờ sờ y, nheo mắt nói: “Trẫm không biết thiên hạ này còn có chuyện kỳ lạ như vậy”.

Vương Điền lông mày hơi động, hất bay bàn tay đang sờ loạn của hắn: “Đường đường là Hoàng đế mà sáng sớm có thể cầm chim đi dạo thế này, đó mới là chuyện lạ”.

“Sao trẫm cảm thấy ngươi không kinh ngạc chút nào?” Lương Diệp chỉ vào ngực y.

Vương Điền mặt không cảm xúc nói: “Chuyện xuyên qua này còn có thể, chỉ là một nốt ruồi đỏ mà thôi, khi ta trở về, vết thương trên người đều không còn.”

Lương Diệp không tỏ ý kiến, đúng lý hợp tình nhìn y: “Sao ngươi không cùng trẫm tắm?”

“…Đầu óc ngươi có vấn đề gì không?” Vương Điền liếc nhìn cửa sổ sát đất không kéo rèm, đau răng đẩy hắn lên cầu thang: “Trở về tắm tiếp đi.”

“Trẫm muốn tắm cùng ngươi.” Lương Diệp bất động, mỉm cười ôm lấy cổ y: “Cục cưng.”

Vương Điền bị nghẹn một chút, nói: “Đừng học những thứ lộn xộn trên mạng nữa.”

Lương Diệp ngoan ngoãn gật đầu, sau đó không chút ngoan ngoãn mà kéo y vào phòng tắm.

Khó khăn lắm mới tắm rửa xong, cũng đã gần giữa trưa, Vương Điền lau tóc, nghiêm túc nói với Lương Diệp đang nghiên cứu máy chiếu: “Buông thả quá mức không tốt cho sức khỏe.”

“Lúc trẫm mới tới, mấy ngày liền ngươi đều buông thả như thế, cũng chẳng nói không tốt cho sức khoẻ.” Lương Diệp cầm máy chơi game nhìn ngó, sau đó quay đầu hỏi y: “Đây là cái gì?”

“Đây là…trò chơi có hại cho sức khỏe và tinh thần của ngươi, không thể chơi nó.” Vương Điền nhớ tới dáng vẻ hắn ôm di động không chịu buông tay, mặt không đổi sắc mà nói dối: “Bỏ nó xuống.”

“Chỉ dùng để chơi thôi.” Lương Diệp nắm bắt được chính xác từ mấu chốt mà y nói ra.

Vương Điền trầm mặc một lát: “Lương Diệp, ngươi không muốn ra ngoài xem sao?”

Lần duy nhất Lương Diệp ra ngoài là gặp Dư Tắc Thiên hỏi chuyện về xương cốt, sau khi trở về Vương Điền phát điên với hắn, hắn đều thành thật ở cùng Vương Điền trong biệt thự, Vương Điền nếu không muốn đi đâu, hắn chắc chắn ngay cả sân cũng chưa bước qua.

“Bên ngoài rất ồn ào.” Lương Diệp không chút để ý mà xoa xoa lỗ tai, hứng thú bừng bừng nghiên cứu tay cầm điều khiển.

“Ngươi không sợ ta sẽ nhốt ngươi ở chỗ này cả đời sao?” Vương Điền âm thanh hơi trầm xuống.

Lương Diệp ngạc nhiên quay đầu lại nhìn y, trên mặt viết “Lại còn có chuyện tốt như vậy”, hắn dừng một chút rồi cau mày: “Nếu muốn trẫm ở cả đời một chỗ thì phải là cung điện, so với cung điện kia lớn hơn hai ba lần. Cung nhân có thể ít hơn ở Đại Lương một chút, mỗi cung điện đều phải kết nối mạng cho trẫm, Ngự Hoa Viên phải đủ lớn để trẫm có thể lái một chiếc xe thể thao”.

“…Ta thấy ngươi giống một chiếc xe thể thao hơn đó.” Vẻ lạnh lùng và nham hiểm trong mắt Vương Điền lập tức đông cứng lại.

Lương Diệp thất vọng nhìn y: “Vương Điền, ngươi không làm việc chăm chỉ, sao có thể nuôi trẫm?”

Vương Điền vươn tay kéo mặt hắn lại: “Bệ hạ, ăn nhờ ở đậu không cần phải quá tự tin như vậy”.

Lương Diệp bị y kéo mặt, khuôn mặt trở nên méo mó dữ tợn, nhào đến đè y xuống ghế sô pha, hai người náo loạn một lúc mới dừng lại, Lương Diệp nhịn không được sờ lên nốt ruồi đỏ trên ngực y, trầm giọng nói: “Ngươi muốn nhốt trẫm cả đời cũng không sao, nhưng ngươi không được lừa dối trẫm chuyện gì”.

Vương Điền nắm lấy tay hắn nói: “Ra ngoài đi dạo đi, mấy ngày nay làm ngươi nghẹn hỏng rồi”.

Lương Diệp nghe vậy cắn chóp mũi y.

Năm mới sắp đến, đường phố tràn ngập màu đỏ và không khí vui tươi, Lương Diệp ngồi ở ghế phụ, lười biếng chống đầu, nhìn phong cảnh và người đi đường nhanh chóng lướt qua ngoài cửa sổ xe: “Ngươi muốn đưa trẫm đi đâu?”

“Tìm một nơi yên tĩnh để giải sầu.” Vương Điền sợ hắn không thích ứng được nên cố ý giảm tốc độ xe.

“Chạy xe nhanh lên.” Lương Diệp bất mãn nói: “Như đang cưỡi ốc sên.”

“Giới hạn tốc độ trong thành phố!” Vương Điền tăng tốc một chút, bình thường y không thích lái chiếc xe này, nhưng những chiếc xe y thích ở nhà đều bị Lương Diệp làm hỏng, động cơ cũng bị đập nát. Y nhịn không được, tức giận nói: “Nếu ngươi còn tiếp tục làm hỏng xe, ta sẽ đưa ngươi đi học sửa chữa ô tô.”

“Thật nhàm chán.” Lương Diệp không có hứng thú xua tay: “Gần đây trẫm tương đối thích tàu ngầm và xe tăng.”

Vương Điền cười khẽ nói: “Ngươi mẹ nó là sợ ta không vào được sao.”

Khi họ đến nơi thì đã gần tối, ngọn núi ở ngoại ô không quá cao, trên sườn núi có một trang viên được xây dựng, Vương Điền lúc xuyên qua là tới nơi này lấy rượu.

Lương Diệp vô cùng thích thú đi theo y dạo một vòng, sau đó hai người cưỡi ngựa lên đỉnh núi.

Mùa đông gió núi có chút lạnh, nhưng ấm hơn nhiều so với ở Bắc Lương, Vương Điền chỉ mặc áo khoác, cũng không cảm thấy quá lạnh, buộc ngựa vào lan can, nhìn Lương Diệp cho chúng ăn đồ ăn vặt.

Đèn đường trên đỉnh núi có chút tối tăm, hoặc có lẽ là do bóng tối xung quanh quá dày đặc, khiến cho những ngọn đèn này quá nhỏ bé.

Lương Diệp vỗ vỗ tay, quay đầu nhìn về phía chân núi xa xa nơi thành thị đèn đuốc sáng trưng, dưới ánh sáng mờ ảo, sườn mặt hắn có chút không rõ ràng: “Nơi ngươi sống thật tốt.”

Vương Điền quay đầu nhìn hắn.

“Tốt hơn Đại Lương nhiều lắm.” Lương Diệp cười với y, đặt cánh tay lên lan can gỗ: “Khó trách ngươi luôn muốn quay về.”

Vương Điền dựa vào lan can, nhìn chằm chằm vào vầng sáng do đèn đường chiếu lên: “Vì sao ngươi không bao giờ hỏi ta?”

“Hỏi cái gì?” Lương Diệp vô cùng hứng thú nhìn thành phố sáng rực cùng vầng trăng tròn mờ ảo treo trên bầu trời.

“Kỳ thật, ngươi đã sớm phát hiện ta khác trước.” Vương Điền thở dài, nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta đột nhiên nhớ ra nhiều chuyện như vậy, cần một chút thời gian để tiêu hóa.”

“Liên quan gì tới trẫm?” Lương Diệp không quay đầu lại nói: “Chỉ cần ngươi là Vương Điền.”

Vương Điền nâng tay lên, không chút để ý mà câu lấy ngón tay hắn, nắm lấy cổ tay hắn, kéo người về phía mình, nhỏ giọng nói vào tai hắn: “Bệ hạ, ngươi đã đến nơi này rồi mà sao càng lo trước lo sau như vậy? Cái gì cũng không dám hỏi, chẳng lẽ ta chết quá thảm doạ sợ ngươi rồi sao?”.

Lương Diệp cười lạnh một tiếng, vô thức căng cứng phía sau lưng.

Vương Điền theo cánh tay hắn đưa lên trên, chạm vào gáy hắn, ép hắn quay đầu lại nhìn mình, trong bóng đêm nặng nề trầm giọng nói: “Nếu ta không đảm bảo có thể xuyên qua, sẽ không ở núi tuyết kia liều mạng như vậy, tuy mảnh xương đó tuổi tác xa xưa, tuy thiếu sức mạnh nhưng không có nghĩa là nó không có tác dụng khác”.

Lương Diệp ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào y.

“Ngươi cho rằng ta làm sao biết thuỵ hào của mình?” Vương Điền trong bóng tối cười khẽ một tiếng: “Ngươi cho rằng ta đã chết rồi, sao có thể đối phó được Thôi Kỳ cùng Văn Hạc Thâm? Sư phụ lúc trước chỉ cho ta cách chiết cành hoa hải đường, ta tới nơi này hoàn toàn dựa vào chính mình, còn ngươi lại phải cầu xin sư phụ, sư thúc. Bọn họ hợp lực lại mới có thể đưa ngươi tới được đây… Đoán xem ta đã lang thang bao nhiêu năm trước khi tìm được thân phận mà mình mong muốn và tái sinh thành Vương Điền, hửm?”

Một cảm giác ớn lạnh dày đặc nháy mắt leo lên lưng Lương Diệp, hắn nhìn vào đôi mắt cười nham hiểm của Vương Điền, nhíu mày.

“Ta luôn thích để lại đường lui cho mình.” Vương Điền tiến lên hôn lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Cho dù ngươi có sống sót sau  tử kiếp, ta cũng sẽ không biến mất, giúp ngươi…Dựa vào cái gì? Nhiều năm ta phải chịu đựng sự tra tấn như vậy chẳng lẽ nào lại là nhận không, ngươi nói có đúng không?”.

Lương Diệp lúc này cảm thấy Vương Điền lạnh đến đáng sợ, hắn cau mày kéo y vào trong ngực sưởi ấm: “Trẫm cảm thấy đúng”.

Vương Điền sửng sốt một lát, sau đó cười lớn: “Lương Tử Dục, ngươi thật sự không biết sợ sao.”

Ký ức của y dần dần trở về, thậm chí hiện tại rất nhiều trong số chúng vẫn đang dần khôi phục, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc đưa ra quyết định của y.

Y giơ tay lên, đặt lòng bàn tay lên trái tim Lương Diệp, nhỏ giọng nói: “Nốt ruồi đỏ này là dấu ấn của chúng ta. Ngay từ đầu ta đã không có ý định buông tha ngươi, ta từ khi quyết định xuyên qua đã chuẩn bị tốt…Thay thế ngươi, lần nữa trở thành Lương Diệp, lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về ta. Mặc dù có một số sai sót nhỏ, dấu ấn của ngươi cũng biến mất một thời gian, nhưng cuối cùng vẫn luôn vô hại”.

Lương Diệp chậm rãi chớp mắt, ôm lấy y hỏi: “Hiện tại ngươi muốn giết ta sao?”

Vương Điền ngẩng đầu cười nham hiểm: “Nhưng ngươi ngu xuẩn tự cho mình là thông minh, đào xương cốt tới tìm ta, làm xương cốt của ta cũng biến mất, ta mẹ nó giết ngươi cũng vô dụng.”

Vẻ mặt của Lương Diệp lập tức đắc ý: “Điều đó chứng tỏ trẫm có tầm nhìn xa.”

Vương Điển một tay ôm gáy hắn, tay còn lại đặt lên trái tim hắn, khẽ mỉm cười nói: “Nhưng ngươi đã hứa bồi thường cho ta.”

“Hả?” Lương Diệp nghi hoặc nói.

“Ở tầng hầm…” Nụ cười trên mặt Vương Điền dần dần nở rộ: “Cho nên nốt ruồi đỏ này lại xuất hiện, đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?”

Lương Diệp nheo mắt khó hiểu.

“Sư phụ không phải cái gì cũng biết. Những thứ mà ta làm lúc trước cũng đủ để ông ấy thanh lý môn hộ…” Vương Điền thích thú nhìn vẻ mặt không vui của hắn, nửa khuôn mặt giấu vào trong bóng tối, như đánh giá con mồi không còn chỗ trốn, cười khẽ.

“Bệ hạ, cổ trùng chẳng là gì cả, nếu rơi vào tay của ta, ngươi vĩnh viễn không thể trốn thoát.”

Làm sao ngăn được mấy chục năm ở thế giới loài người.

Y cười như không cười quan sát biểu tình của Lương Diệp, nhưng sự tức giận, kinh ngạc hay chán ghét mà y chờ mong lại không xuất hiện.

Lương Diệp vui mừng nửa quỳ trên mặt đất.

“…Ngươi đang làm gì vậy?” Vương Điền khẽ mỉm cười.

Lương Diệp có chút căng thẳng giơ chiếc nhẫn vàng đơn giản trên tay lên, giả vờ bình tĩnh: “Không có gì, chỉ là trẫm muốn cầu hôn ngươi.”

Vương Điền cảm xúc lẫn lộn nhìn chằm chằm hắn, không khiến hắn sợ hãi làm y có chút khó chịu, nhướng mày nói: “Cầu hôn?”

Lương Diệp nắm lấy một tay y, nhiệt tình nói: “Vương Điền, ngươi đồng ý gả cho trẫm nhé?”

Vương Điền hơi cúi người xuống, nhìn vào đôi mắt hưng phấn của hắn, vẻ mặt u ám nói: “Ngươi mẹ nó rốt cuộc hưng phấn cái gì vậy?”

“Không nói không muốn chính là đồng ý rồi”, Lương Diệp nheo mắt, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của y, cười rạng rỡ, “Trẫm chỉ cảm thấy ngươi càng ngày càng thú vị.”

“…Mẹ kiếp.” Vương Điền giận dữ chửi rủa.

Lương Diệp cúi đầu, trịnh trọng hôn ngón áp út của y, đứng dậy đưa cho y một chiếc nhẫn khác: “Đến lượt ngươi.”

Vương Điền cầm chiếc nhẫn, chuẩn bị đeo vào cho hắn.

“Quỳ xuống, cầu hôn trẫm” Lương Diệp vui vẻ ra lệnh cho y.

Vương Điền hít một hơi thật sâu, hung ác nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng quỳ một gối trên mặt đất, đối diện ánh mắt của hắn, trong lòng căng thẳng không thể giải thích được, hắng giọng nói: “Lương Diệp, ngươi có đồng ý gả cho ta không?”.

Gió đêm trên núi lạnh như nước, cành khô mùa đông vươn dài trải rộng trong bầu trời đêm, bóng tối lạnh lẽo cuối cùng cũng nuốt chửng chút ánh sáng cuối cùng, xây dựng một chiếc lồng giam kín kẽ, hoàn toàn nuốt chửng và quấn lấy hai ngươi, vĩnh viễn trói buộc không thể rời xa.

Ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà dưới chân núi hội tụ thành một biển ánh sáng chói lóa, rực rỡ và ấm áp, chính là pháo hoa trên thế gian đã định sẵn không thể nào chạm tới được.

Trên bầu trời, vầng trăng sáng được bao bọc trong vòng tròn, Lương Diệp đứng khoanh tay, cười trêu chọc với Vương Điền.

“Trẫm đồng ý.”

Mười vạn kiếp hồng trầm, chính là mê muội không tỉnh.

—- HOÀN CHÍNH VĂN—-

Ji: Cuối cùng tôi cũng chạm tay vào con số 200, cũng là chương cuối cùng của phần chính văn rồi, cảm xúc lúc này thật sự không diễn tả nổi. Suốt 6 tháng liền miệt mài theo đuổi bộ truyện này cuối cùng cũng có thể đánh dấu son HOÀN. Đây là bộ truyện cổ đại đầu tiên tôi edit, cũng đánh dấu mốc quan trọng trong hành trình edit truyện của tôi. Cám ơn các thím đã đồng hành cùng tôi trong suốt thời gian qua. Hẹn gặp lại mọi người trong 22 phiên ngoại sắp tới.

Chương 199

Phiên ngoại 1

8 bình luận về “[TRĂNG – ĐẠI KẾT CỤC] Chương 200: Không tỉnh”

  1. Tung bông, cuối cùng cũng hoàn chính văn cmnr, má đúng là cái bộ truyện này nó còn điên hơn tui tưởng nhiều lắm lắm luôn, đến cái kết mà vẫn còn điên điên khùng khùng đc, bh ngồi chờ phiên ngoại về cuộc sống rải đường của Vương tổng và tiểu kiều thê của ảnh thoai =))))))))))))))))

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này