ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 35: Thân mật

Edit: Ji

 [Trẫm không cần người khác]

—–o0o—–

Lương Diệp nhìn viên đá nhỏ có chút mờ mịt: “Đây là cái gì?”

“Quên rồi?” Vương Điền hỏi.

Lương Diệp trầm mặc một hồi: “Ừ.”

Vương Điền nghĩ đến lúc trước mình uống canh bạch ngọc liền cảm thấy khiếp sợ, y cúi đầu liếc nhìn viên đá nhỏ trong tay, Lương Diệp vươn tay đón lấy, còn vô cùng ghét bỏ: “Lấy cục đá xấu như vậy”.

Vương Điền mở lòng bàn tay ra: “Không cần trả ta”.

Lương Diệp lắc lắc hòn đá nhỏ trong tay, cười xấu xa nói: “Không phải nói cái này là trẫm đưa cho ngươi sao, trẫm bây giờ không muốn cho nữa”.

Vương Điền lông mày khẽ nhúc nhích: “Tùy ngươi.”

Lương Diệp cẩn thận nhìn vẻ mặt của y, cong môi, đem cục đá đặt vào trong tay y: “Chậc chậc, chỉ là cục đá vỡ mà thôi. Đây, cho ngươi, đừng giận trẫm nữa”.

Vương Điền đem viên đá nhỏ nhét trở lại trong tay áo, Lương Diệp cầm quạt trong tay xoay một cái, mở ra đóng vào, đập vào vai Vương Điền: “Trẫm đưa ngươi đi ngắm trăng”.

Vương Điền ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, giây tiếp theo được Lương Diệp ôm vào lòng, cả người bay lên không trung, Lương Diệp ôm lấy y, nhẹ nhàng giẫm lên cành cây bạch quả rậm rạp, lá trên cây xào xạc.

Gió đêm mát lạnh khẽ nâng vạt áo của y lên rồi buông xuống, Lương Diệp mang theo y đáp xuống một cành cây có ít lá phía trên, Vương Điền nhìn xuống có chút choáng váng, nhớ tới lúc trước bị Lương Diệp đẩy xuống từ vách núi, liền nắm lấy đai lưng của Lương Diệp.

Lương Diệp cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt đai lưng của hắn, liếm liếm khóe miệng, đỡ y ngồi xuống gần gốc cây, sau đó ngồi theo, thân mật mà dán sát lại.

Kỳ thực mùa hè ở đây cũng có chút nóng, nhưng Lương Diệp cơ thể lạnh lẽo, so với khối băng cũng không khác bao nhiêu, dựa lại gần càng thoải mái hơn, Vương Điền bám vào thân cây nhìn xuống, liền thấy hành cung rộng lớn nơi xa, chạy dài theo những ngọn núi nhấp nhô, ánh trăng lạnh lẽo bao phủ giống như một bức tranh thủy mặc dài vô tận.

Lương Diệp tuy nói đưa y đi ngắm trăng, nhưng rõ ràng hắn hứng thú với Vương Điền hơn, hắn nắm lấy các ngón tay của Vương Điền, chạm vào từng khớp một, sau đó đưa tay ra để nắm lấy chúng, nhận ra Vương Điền không có ý định rút lại, không kiêng nể gì một tấc lại tiến một thức, cúi xuống hôn lên vành tai y.

Vương Điền theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, quay đầu nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt ngập ý cười: “Ngươi…chuyện lúc trước nhớ được bao nhiêu?”.

Lương Diệp hiển nhiên không thích chủ đề này lắm, cúi xuống muốn hôn cổ y, nhưng Vương Điền duỗi tay đẩy hắn ra.

“Không biết.” Lương Diệp bị đẩy ra có chút không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời: “Có chút nhớ, có chút không.”

Vương Điền thấy hắn không muốn trả lời, cũng không tiếp tục hỏi, đổi câu hỏi khác: “Hôm qua vì sao lại muốn uống canh bạch ngọc? Dương Mãn không tận mắt nhìn ngươi uống, chưa biết chừng lại mang một bát khác tới”.

Lương Diệp ngoảnh mặt làm ngơ, đầu tiên là nhìn mặt trăng, sau đó nắm lấy tay y, tiến gần lại cổ y liếm nhẹ, không nói lời nào.

Vương Điền cụp mắt nói: “Đương nhiên, ngươi có thể không cần nói với ta, ta cũng không có tư cách biết.”

“Trẫm ——” Lương Diệp trầm giọng nói: “Không uống, đầu càng đau.”

“Lúc trước xuất cung ba tháng, ngươi cũng không uống, có nghĩa là ngươi có thể chịu đựng được.” Vương Điền chậm rãi nói: “Ngươi kêu ta uống, sau đó lại uống trước mặt ta, ngươi thật biết cách diễn kịch”.

Lương Diệp không tỏ ý kiến, chỉ ghé vào cổ y, một chút lại một chút hôn cổ y.

Vương Điền dùng tay nâng cằm hắn, Lương Diệp nhướng mày, Vương Điền cong cong khoé miệng, hôn hắn.

Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi, Lương Diệp có lẽ cuối cùng cũng đạt được điều mình muốn, dùng sức mà giữ chặt eo Vương Điền, học theo dáng vẻ đó hôn lại, Vương Điển nhéo nhéo cằm hắn, giọng nói hơi khàn: “Thở đi.”

Lương Diệp kề bên tai y khẽ thở, Vương Điền lôi móng vuốt đang sờ vào bên trong vạt áo y: “Bệ hạ, xin hãy tự trọng.”

Lương Diệp híp mắt, đại khái là đang đánh giá xem y có thực sự tức giận hay không, sau khi có kết luận liền thuần thục mà giữ sau cổ y, đẩy y dựa vào thân cây, tâm tình sung sướng lại hôn lên.

Vương Điền không có đẩy hắn ra, giơ tay lên muốn ôm lấy hắn, Lương Diệp cơ thể nhất thời cứng đờ, nhưng hắn cũng chỉ bất mãn cắn cắn bờ môi y, sau đó vươn móng vuốt của mình vói vào trong vạt áo trước của y, hung hăng đụng nhẹ vào hông của y.

Lương Diệp thằng ranh này dính người thật sự, bắt đầu hôn là không thể kết thúc, cuối cùng Vương Điền dùng sức đẩy hắn ra, cảnh cáo: “Đừng đi quá xa.”

Lương Diệp chưa đã thèm liếm liếm môi, ánh mắt lưu luyến trên người y, thẳng thắn nói: “Trẫm muốn hôn toàn thân của ngươi.”

Vương Điền suýt chút nữa bị chính mình sặc chết: “… Nếu ngươi dục cầu bất mãn, có thể hạ lệnh tuyển phi. Cho dù là hiện tại, vẫn có một số quan viên muốn gả con gái của mình vào cung”.

Lương Diệp chán ghét cau mày: “Trẫm không cần người khác.”

Vương Điền quay đầu nhìn hắn: “Ngươi thật không hiểu hay là giả ngu?”

“Hả?” Lương Diệp nhéo một bên hông y.

“Bệ hạ, chúng ta như bây giờ ——” Vương Điền ghé sát lỗ tai hắn thổi một hơi, nhỏ giọng cười nói: “Chính là đoạn tụ, ngươi xem những cuốn sách cùng thoại bản còn nhớ hay quên sạch sẽ rồi?”.

Lương Diệp lỗ tai mẫn cảm động đậy: “Trẫm không thích nam nhân, ngươi cũng không thích nam nhân.”

“Ồ.” Vương Điện cười cười: “Không thích ngươi còn hôn mãnh liệt như vậy?”

Lương Diệp giọng nói lạnh lùng, cười nham hiểm: “Trẫm nói không phải, chính là không phải.”

“Không phải về sau chúng ta đừng hôn nhau nữa”, Vương Điền lặng lẽ thở dài.

Lương Diệp vươn tay giữ lấy cổ y, Vương Điền không di chuyển, nhưng khó hiểu nhìn hắn.

“Trẫm chiều chuộng ngươi đến mức ngươi không biết trời cao đất dày là gì.” Lương Diệp nắm chặt tay.

Vương Điền giật giật khóe miệng: “Bệ hạ, thần thì không biết trời cao đấy dày còn người thì có, cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ không làm ra chuyện vô lý như vậy.”

Lương Diệp bóp cổ y càng dùng sức hơn, nhưng đến phút cuối lại buông ra, có vẻ khó hiểu nói: “Ngươi vì sao không sợ trẫm?”

“Không có gì phải sợ.” Vương Điền giơ tay xoa xoa cổ đau nhức, rũ mắt nhìn đèn lồng màu vàng phía xa xa: “Ngươi không muốn giết ta.”

Lương Diệp không vui nhìn chằm chằm y: “Làm sao ngươi biết trẫm không muốn giết ngươi?”

“Ta chỉ biết.” Vương Điền cười nói: “Ta sẽ sắm tốt vai thế thân này, ngươi sống dễ dàng hơn, ta cũng sẽ sống dễ dàng hơn.”

Lương Diệp cúi đầu nắm tua rua ngọc bội của hắn: “Trẫm sẽ không tuỳ ý sai khiến cổ trùng”.

Vương Điền quay đầu nhìn hắn, do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ bình tĩnh cười với hắn: “Được.”

Hai người ở trên cây ngắm trăng đến tận nửa đêm, Vương Điền ngủ cả ngày không buồn ngủ chút nào, nhưng Lương Diệp chắc là ngủ không ngon, dựa vào vai y mà ngủ thiếp đi.

Bọn họ cách mặt đất hơn mười thước, Vương Điền sợ hắn ngã xuống mình cũng vô tội bỏ mạng, một tay ôm chặt eo hắn, một tay ôm cành cây trên đầu, nhìn mặt trăng chậm rãi rơi xuống từ phía Tây, rồi nhìn ánh sáng ban mai yếu ớt toả ra từ phía Đông.

Nửa người cũng tê rần.

“Lương Diệp, dậy đi.” Y gọi Lương Diệp, Lương Diệp mở mắt ra, sau đó lười biếng ngáp một cái.

“Đã đến lúc chúng ta đi xuống rồi.” Vương Điện nói: “Nửa canh giờ nữa sẽ khởi hành.”

“Hừ.” Lương Diệp ngồi trên cành cây vươn vai, sau đó cười hài hước, từ trên cành cây nhảy lên, đáp xuống cành cây bên dưới, dang hai tay với y nói: “Nhảy xuống đi, trẫm đỡ ngươi!”.

Những lời thô tục trong miệng Vương Điền nghẹn trở về, vẻ mặt cứng ngắc nói: “Không.”

Lương Diệp trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị: “Vậy ngươi leo xuống đi.”

“Ngươi trở về đi.” Vương Điền mặt không đổi sắc ngẩng đầu lên: “Ta muốn ngắm mặt trời một lát.”

Lương Diệp chậc lưỡi: “Ngươi thật nhõng nhẽo, một hai cứ bắt trẫm phải ôm ngươi xuống.”

Vương Điền giật giật khóe miệng, nhưng không nói gì.

Lương Diệp giống như phát bệnh lại nhảy lên, vòng tay qua eo y, mang y từ trên cây nhảy xuống.

Vương Điền bị sương mù sáng sớm phả vào mặt, cho đến khi chân giẫm trên mặt đất, trái tim treo lơ lửng cả đêm mới vừa vặn rơi xuống, y thở phào nhẹ nhõm.

Lương Diệp nghiêm túc nhìn y: “Trẫm không ôm ngươi xuống, bụng sẽ không đau.”

“…Vậy ngươi cũng quá tốt bụng.” Vương Điền cảm thấy đau mắt khi nhìn thấy vẻ mặt cầu xin khen ngợi của hắn.

Lương Diệp cười rạng rỡ nắm chặt tay y: “Trẫm đã cho người chuẩn bị nho tiến cống ở trong xe ngựa của ngươi.”

Vương Điện có lệ gật đầu: “Tạ ơn Bệ hạ.”

Lương Diệp quay đầu nhìn y không chớp mắt, Vương Điền đáp lại: “Lương Diệp”.

Lương Diệp lúc này mới hài lòng, đưa y trở lại tẩm cung một cách sảng khoái.

“Bệ hạ, ngài rốt cuộc đã trở về!” Vân Phúc nhìn thấy y suýt nữa phát khóc, hận có thể ôm đùi Vương Điền không buông, Dục Anh bên cạnh cũng lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Vương Điền biết rõ còn hỏi: “Làm sao vậy, hai ngày nay trẫm vẫn luôn ở đây, làm sao lại giống như đã lâu không gặp?”

Khuôn mặt mũm mĩm của Vân Phúc run lên, ngượng ngùng cười: “Cả đêm không gặp Bệ hạ, nô tài nhớ người vô cùng”.

Vương Điền khịt mũi, Dục Anh ở bên cạnh nói: “Bệ hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong, mời bệ hạ di chuyển.”

Nửa canh giờ sau, Vương Điền nhìn trên xe ngựa bày một đĩa nho lớn, có chút không nói nên lời lại có chút buồn cười, y vặt một quả nho nhìn, cũng không có bóc ra ăn.

“Bệ hạ, Vương Điền tiên sinh nói ngài ấy có việc, nửa giờ nữa sẽ quay lại.” Vân Phúc thò đầu vào nói.

“Trẫm biết rồi.” Vương Điền gật đầu, đem nho đặt trở lại đĩa.

Ước chừng nửa nén hương, bên ngoài xe ngựa đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, Vương Điền đang định mở cửa sổ nhìn xem, nhưng cửa sổ lại đóng chặt, y cũng không xác định cửa có thể mở được hay không, trước mắt một bóng người xuất hiện.

Quyền Ninh đeo một nửa chiếc mặt nạ vàng vô cùng bắt mắt, nửa khuôn mặt lộ ra có đường nét sâu, đôi mắt xanh biếc mang theo ý trêu chọc: “Đã lâu không gặp.”

Vương Điền nghe động tĩnh bên ngoài: “Ngươi tới rồi?”

“Lương đế kia trông ngươi quá kỹ, ta đợi hai ngày mới tìm được cơ hội.” Quyền Ninh thâm thuý nhìn y: “Tối qua hai người hôn nhau cả đêm, ta nhìn đến đau hết cả răng, huynh đệ song sinh còn muốn ở bên nhau bất chấp luân thường đạo lý, cái này ta thích”.

“Không phải huynh đệ.” Vương Điền nhướng mày: “Còn chưa tới ba tháng.”

“Nguyên liệu đã tìm đủ rồi.” Quyền Ninh quan tâm nhìn y: “Hắn là huynh của ngươi hay là đệ của ngươi? Huynh đệ chơi tử mẫu cổ, thật biết chơi”.

Vương Điền từ bỏ giải thích với gã: “Tử mẫu cổ làm sao giải?”

Quyền Ninh lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ như máu, khi mở ra, bên trong có một viên thuốc nhỏ màu đỏ: “Thứ này ngươi ăn không có việc gì, nhưng nếu hắn ăn, mẫu cổ trong cơ thể hắn sẽ phản phệ lại, làm hắn chết không kịp ngáp, người hoàn toàn có thể để thuốc tan trong miệng, ta cảm thấy hai người hôn nhau cũng khá mệt rồi.”

Vương Điền có chút không tự nhiên ho khan một tiếng, vươn tay nhận lấy cái hộp.

Quyền Ninh siết chặt chiếc hộp, nghiêm túc nói: “Ngươi nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn Lương Đế chết sao? Hay là ta đưa cho ngươi tình cổ hoặc thứ gì đó vui vẻ, để hắn không thể rời khỏi ngươi, nghe theo bất kì mệnh lệnh nào của ngươi”.

Vương Điền khẽ mỉm cười, cầm lấy chiếc hộp nhỏ màu đỏ như máu trong tay: “Nếu là ngươi, ngươi sẽ giữ một người bên cạnh, bất cứ lúc nào cũng có thể giết ngươi sao?”

“Đương nhiên không.” Quyền Ninh nở nụ cười đắc ý: “Tàn nhẫn độc ác, ngươi khẳng định chính là bạn bè của ta”.

“Quá khen.” Vương Điền nói: “Đi thong thả không tiễn”.

Quyền Ninh dựa vào khung cửa, không từ bỏ ý định hỏi: “Ngươi thật sự hôn đệ đệ ngươi có thể lên được sao?”

“Năng lực đặc biệt.” Vương Điền xắn tay áo cười nói.

Quyền Ninh tặc lưỡi, rồi biến mất như một cơn gió, bên ngoài vẫn tiếp tục huyên náo.

Vương Điền bỏ hộp vào trong tay áo, cùng viên đá nhỏ trong túi tay áo va chạm, phát ra tiếng động rất nhẹ.

Chương 34

Chương 36

Bình luận về bài viết này