ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 44: Cả đêm

—–o0o—–

“Ngươi càng ngày càng không biết trời cao đất dày.” Lương Diệp bị lời nói của y làm cho bối rối, muốn phản bác lại, nhưng nhất thời không tìm được từ nào thích hợp, đành nghiến răng nghiến lợi nói: “Trẫm nghĩ về ngươi như thế nào ngươi quản được chắc”.

“Ừm, đều là lỗi của ta.” Vương Điền nặng nề nhắm mắt lại.

“Là lỗi của ngươi.” Lương Diệp bực bội nhìn y một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề: “Ồ, hoá ra chỉ là qua loa cho xong.”

Vương Điền cảm giác mình đã ngủ rồi, bị người bịt miệng bịt mũi mà nghẹn tỉnh, vẻ mặt mệt mỏi, mí mắt rũ xuống nhìn Lương Diệp tràn đầy sức sống: “Tổ tông, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Lương Diệp cắn vào khoé miệng y, hậm hực nói: “Có phải ngươi muốn lợi dụng tên ma ốm kia?”

“Người có tên.” Ấn tượng đầu tiên của Vương Điền đối với Thôi Kỳ vẫn rất tốt, vì vậy y có chút mệt mỏi nói: “Hắn không được Thôi gia coi trọng, ngoại trừ việc đi đứng không tiện, thì cả tài lẫn đức đều thật sự không tồi”.

“Lý do chính là nó đẹp trai.” Lương Diệp chắc chắn nói.

Vương Điền khó khăn mở mắt ra: “Ngươi rõ ràng cũng cảm thấy hắn đẹp, chính mình cũng thích lại đổ thừa cho ta”.

Lương Diệp lần nữa khiếp sợ: “Trẫm không có.”

Vương Điền nhắm mắt lại lười biếng cười một tiếng: “Xấu xa.”

Lương Diệp không vui đánh thức y dậy, u ám nói: “Chưa từng có người bôi nhọ sự trong sạch của trẫm.”

“Ngươi có thứ đó à?” Vương Điền ngáp một cái, duỗi tay ôm lấy hắn, tùy ý hôn hắn một cái: “Ngủ đi.”

Lương Diệp chưa đã thèm liếm liếm môi, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm y, Vương Điền cảm nhận được sự nguy hiểm, khó khăn mở mắt ra cảnh cáo hắn: “Nếu ngươi lại làm gì ta, dù ngươi có đeo cho ta bao nhiêu dây tơ hồng ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi”.

Y nhắm mắt lại, đợi một lúc không nghe thấy động tĩnh của Lương Diệp, dường như hắn đã đứng dậy rời đi, Vương Điền mặc dù rất muốn mở mắt nhìn một chút, nhưng thật sự quá buồn ngủ, liền chìm vào giấc ngủ say.

Không biết qua bao lâu, mũi của y có chút ngứa ngáy, y mở mắt ra, liền thấy dưới ánh nến mờ ảo Lương Diệp hứng thú bừng bừng nhìn y, trên ngón tay quấn sợi dây tơ hồng, giống như con nhện giăng tơ đem y quấn chặt trên giường, sợi tơ hồng chằng chịt quấn vô số lục lạc và lá vàng, y chỉ cần hơi cử động một chút, xung quanh liền phát ra âm thanh rất dễ nghe.

Lương Diệp chậm rãi quấn dây tơ hồng quanh bắp đùi y, vừa quấn vừa ái muội mà hôn lên, răng còn cắn vào làn da mỏng, để lại những dấu đỏ: “Trẫm và Thôi Kỳ, ai đẹp hơn?”.

Vương Điền nghe thấy tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, những sợi tơ hồng đan xen cùng với ánh nến mờ ảo tạo thành một vầng sáng lớn ảo diệu trên không trung, lục lạc cùng phiến lá ngân vang, ống tay áo rộng hất đổ cây nến trên bàn, sau đó y đè người không ngừng trêu chọc mình vào trong sắc đỏ…

Vương Điền đột nhiên mở mắt ra, sợ hãi nhìn chằm chằm tua rua trên màn giường bị gió thổi bay, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Thật may đó chỉ là một giấc mơ.

“Ngươi nằm mơ thấy cái gì?” Giọng nói lười biếng ở bên tai y vang lên, sau đó chủ nhân của giọng nói tràn đầy tình ý liếc y một cái.

Vương Điền cong người tránh né móng vuốt không biết nặng nhẹ của hắn, vừa định mắng người, nhưng lời vừa đến miệng, cảnh tượng kiều diễm trong mơ lại hiện lên, người trong mơ bị y bắt nạt đang bỡn cợt y: “Buổi sáng thật có tinh thần”.

“Có bệnh.” Vương Điền không tự tin mắng một tiếng, khó chịu quay mặt đi chỗ khác: “Ầm ĩ cái gì.”

“Không ngươi sờ lại đi.” Lương Diệp nắm lấy tay y kéo xuống phía dưới, Vương Điền giống như điện giật nhảy dựng lên, tức giận nói: “Cút!”.

Lương Diệp vui vẻ cười lên.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com.

Bởi vì giấc mơ này lúc lên triều Vương Điền có chút mất tập trung, tận đến khi Tằng Giới lớn tiếng nói y mới hoàn hồn: “Bệ hạ, gian lận trong khoa cử tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, thần xin Bệ hạ điều tra kỹ càng chuyện này!”

Vương Điền cả người đều tỉnh táo lại: “Ngươi nói cái gì?”

“Bệ hạ, khoa cử lần này, học sinh Tuân Diệu từ Học viện Trường Lâm, huyện Quảng Viễn, quận Hà Tây đã làm lộ đề thi, ba học sinh khác cùng trường đều có đáp án giống nhau.” Tằng Giới nghiêm túc nói: “Tuân Diệu thành tích đứng đầu bảng, còn hai người khác là Thám Hoa, chuyện hoang đường như vậy quả là chưa từng có!”

“Bệ hạ, mặc dù học viện Trường Lâm mấy năm trước đều có Trạng Nguyên, Thám Hoa, nhưng cũng chưa từng có ba người cùng một năm được chọn vào cùng một bảng, cùng một đáp án.” Thôi Vận bước ra khỏi hàng nói: “Đúng như lời Tằng đại nhân nói, việc này thật sự quá hoang đường, cho dù thật sự là gian lận đề thi, ba học sinh này cũng sẽ không khoa trương như vậy, chỉ sợ còn có ẩn tình khác”.

“Thôi ái khanh nói có lý.” Vương Điền cũng cảm thấy chuyện này kỳ lạ, liếc nhìn Thôi Vận bình thường rất ít khi mở miệng, đang định nói tiếp thì Yến Trạch bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, hiện tại huyện lệnh của quận Hà Tây là Bách Lý đại nhân, Bách Lý đại nhân trước khi bị điều đi đã từng chủ trì việc ra đề cho kì thi này, có ẩn tình hay có người cố tình tư lợi hay không, còn thỉnh Bệ hạ xem xét”.

“Bệ hạ, Bách Lý Thừa An đại nhân lúc trước chỉ mới sắp xếp công việc hàng ngày ở Viện Hàn Lâm, ngài ấy không có cơ hội tiếp xúc qua đề thi, hơn nữa, đề thi lúc đó vẫn chưa được xác định. Lời này của Yến đại nhân thật sự là ép buộc người khác.” Lễ Bộ thượng thư Phùng Thanh bước ra khỏi hàng nói: “Huống hồ Bách Lý đại nhân là người chính trực, liêm khiết, các vị ở đây đều rõ như ban ngày. Thần dùng tính mạng mình đảm bảo, ngài ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện hoang đường như vậy!”.

“Phùng đại nhân, lời nói ra cũng đừng nói quá trọn vẹn.” Hứa Tú Đức từ quận Hà Tây trở về, ăn không ít khổ, cơ thể mập mạp gầy đi một vòng, gã vuốt râu: “Lần này ta tới quận Hà Tây, thấy Bách Lý đại nhân luôn phiền muộn, lời nói việc làm đều bất kính với Bệ hạ, hắn mấy năm nay ngược xuôi không ít cuối cùng bị giáng chức, vì cái lợi trước mắt cũng rất có khả năng”.

“Hứa đại nhân, sợ là ngài đã quên khi ngài ở quận Hà Tây gặp bọn cướp, chính Bách Lý đại nhân bất chấp tính mạng của mình cứu ngài thoát khỏi biển lửa!”

“Ta chỉ là việc nào ra việc đó, tuyệt đối sẽ không xen lẫn tình cảm ở bên trong…”

“Được rồi, không cần nói nữa.” Vương Điền nâng tay lên, bên dưới lập tức yên tĩnh lại.

“Việc này còn chưa kết luận, nhưng gian lận trong khoa cử không thể tán đồng.” Vương Điền trầm giọng nói: “Chuyện điều tra gian lận trong kì thi giao cho Thôi Vận toàn quyền xử lý, cần tìm hiểu xem Tuân Diệu và những người khác lấy đề thi từ chỗ nào, để đảm bảo công bằng, kết quả kỳ lần này sẽ bị hủy bỏ, kỳ thi sẽ được tổ chức lại vào 10 ngày sau. Thái phó, Yến Trạch, Biện Thương ra đề thi. Phùng Thanh, Tằng Giới, Hứa Tu Đức giám sát coi thi.

Sau khi bãi triều, Vương Điền giữ Biện Thương lại.

Biện Thương tuổi đã năm mươi sáu mươi, nhưng nhìn không già chút nào, thân hình cao gầy như hạc, đặc biệt là ánh mắt trầm tĩnh trong trẻo, phảng phất có thể nhìn thấu vạn vật, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ thỉnh thoảng khi ông có tâm trạng, mới hứng thú biểu diễn một màn như vậy. Kể từ khi Vương Điền nghe chuyện Biện Hinh và Biện Vân Tâm từ trong miệng Lương Diệp, y mới để ý đế Biện Thương, phát hiện người này cũng là một diễn viên giỏi.

“Biện ái khanh, ngươi có biết vì sao trẫm để ngươi ra đề thi không?” Vương Điền mời ông ngồi xuống.

Biện Thương cúi đầu nói: “Thần tài hèn, ít học, chỉ sợ không đảm đương được trọng trách này.”

“Biện Thương, ái khanh chính là người Tiên Đế chỉ định làm Trạng Nguyên vào năm đầu tiên Tiên đế lên ngôi. Tiên đế nói ngươi có tài, có khả năng lãnh đạo, đừng hạ thấp bản thân mình.” Vương Điền nhớ lại cuốn ghi chép cuộc sống hàng ngày mà y đã đọc trước đây. Tất cả mọi người đều cảm thấy Lương Hoa say rượu phát ngôn bừa bãi, nhưng Lương Diệp đã cho y xem sơn động mà Lương Hoa để lại, y cảm thấy những lời này chưa chắc đã là lời hồ đồ.

“Thần không dám.” Biện Thương đứng dậy quỳ rạp xuống đất.

“Biên Ái Thanh không được làm thế.” Vương Điền vội vàng đỡ ông ta lên, thử thăm dò: “Mẫu thân trẫm chính là con gái nuôi của Biện đại nhân, theo lý trẫm nên gọi ngươi là ông ngoại”.

“Thần thật sự hổ thẹn, gánh không nổi sự sủng ái này của Bệ hạ.” Biện Thương sắc mặt lạnh lùng, mang theo một tia chán ghét khó che giấu nhìn y: “Thỉnh Bệ hạ không cần nói đùa”.

Vương Điền sắc mặt như thường đỡ ông đứng dậy: “Ái khanh không cần lo lắng, trẫm sở dĩ để ngươi ra đề, chính là vì trẫm tin tưởng ngươi thật sự có năng lực này, có điều, trẫm đã đọc qua đề thi khoa cử trong 30 năm qua, đều thấy những câu hỏi hão huyền, không chút thực tế nào. Hiện tại Nam Triệu, Đông Thần đã bắt đầu cải cách khoa cử. Mặc dù lúc này chưa phải là thời cơ của nước Lương, nhưng trẫm vẫn hy vọng Biện đại nhân có thể bắt đầu từ lần ra đề này, chuyển những đề thi hoa mỹ bốc đồng đó thành những đề thi thiết thực có thể giúp ích cho quốc gia, chiêu mộ nhân tài thực sự cho nước Lương”.

Biện Thương hơi kinh ngạc: “Bệ hạ, chuyện này người nên cùng Văn thái phó và Yến đại nhân thương lượng mới phải.”

“Văn thái phó tuổi đã cao, huống hồ người còn có nhiều chuyện quan trọng hơn…” Vương Điền nắm bắt thời cơ, chăm chú nhìn ông ta: “Yến Trạch là người của ai, trẫm nghĩ ngươi biết rõ hơn trẫm, chuyện cải cách tổn hại đến gân cốt, không thể ngày một ngày hai mà làm được, có thể mất năm năm mười năm, cũng có thể lâu hơn, nhưng lợi ích kéo dài đến nghìn năm, nhưng nhất định phải có bắt đầu…”

Biện Thương ánh mắt cuối cùng cũng dao động, ánh mắt dò xét nhìn về phía Vương Điền: “Bệ hạ thật sự nghĩ như vậy?”

“Thật sự.” Vương Điền ánh mắt kiên định nói: “Đốm lửa này là ở trong tay Biện đại nhân, sau này có thể để lửa cháy lan ra đồng cỏ hay không, hoàn toàn dựa vào năng lực của đại nhân”.

Y nhớ đến hồ sơ tài liệu mà y đã thức khuya để đọc trước đó, việc Biện Thương ở một thị trấn nhỏ thuộc quận Hà Đông cải cách mạnh mẽ hệ thống trường học đã khiến y kinh ngạc rất lâu, y chắc chắn Biện Thương sẽ đáp ứng.

Biện Thương trầm mặc hồi lâu mới nói: “Bệ hạ, người có biết tình hình bây giờ khó khăn như thế nào không? Việc cải cách cũng nên đợi sau khi tình hình ổn định.”

“Biện đại nhân” Vương Điền chậm rãi nói, nhưng từng câu từng chữ vô cùng mạnh mẽ: “So với ngồi chờ chết, chi bằng cắt đứt đường lui mà xông lên, trẫm chờ không nổi, nước Lương cũng chờ không nổi nữa”.

Biện Thương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Thần tuy bất tài, vì nước Lương cũng muốn thử một lần.”

Vương Điền trò chuyện cùng ông cho đến khi trời tối đen, mới để Sung Hằng bí mật đưa người về Biện phủ.

Y ngẩng đầu nhìn đôi chân đang đung đưa trên xà nhà, nhấp một ngụm trà để làm dịu cổ họng: “Bệ hạ, nghe trộm có thấy thoải mái không?”

Lương Diệp không một tiếng động mà nhảy xuống, cách bàn lấy chén trà trong tay y, rất hứng thú nói: “Ngươi mở miệng có phải khiến người chết cũng có thể sống lại?”

“Vẫn có chút khó khăn.” Biện Thương đồng ý khiến Vương Điền rất vui vẻ, cầm ấm trà rót cho Lương Diệp nửa chén trà nữa, tinh thần hăng hái nói: “Biện Thương còn rất minh mẫn, hẳn sẽ làm được chuyện lớn trong tương lai”.

Lương Diệp cười khẩy: “Chỉ là ông già gần đất xa trời mà thôi”.

“Bệ hạ, cần chút thời gian.” Vương Điền vẫn chưa thoát khỏi trạng thái cùng Biện Thương bàn bạc công việc, đi vòng ra sau bàn nói: “Hiện giờ cấm quân đã nằm trong tay chúng ta, ít nhất sau này chúng ta cũng có được giấc ngủ yên ổn, bước tiếp theo chính là đoạt lại binh quyền ở phía Nam, Lâu Phiến, Nam Triệu, Đông Thần mới là phiền toái lớn, có binh quyền trong tay, ngươi mới thực sự có thứ để chiến đấu với Thôi Ngữ Nhàn”.

Ngọn nến trên bàn gần như cháy hết, vụt tắt chỉ còn lại hai làn khói, ngoài cửa sổ sắc trời yếu ớt, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào mặt Vương Điền, nhìn thoáng qua cả người y có vẻ nghiêm túc thận trọng, nhưng lại như thấy y sinh ra đã luôn bao dung và nhân từ, long bào mặc lên người y, toả ra khí thế của người đứng đầu trong thiên hạ.

Lương Diệp ngả người ra sau, chống tay lên bàn, trong miệng vẫn ngậm tách trà mà Vương Điền uống qua, Vương Điền có lẽ không nghe thấy lời hắn đáp lại, nên ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lòng có chút hoang mang khó hiểu.

Lương Diệp cười toe toét, tách trà trong miệng hắn rơi xuống đất, ổn định vững chắc nằm trong lòng bàn tay hắn.

“Không muốn nói cũng không sao.” Vương Điền dường như nhận ra mình đã đi quá giới hạn, giơ tay dùng sức xoa xoa giữa mày: “Hôm nay không tắm, ta đi ngủ trước.”

Lương Diệp xoay tách trà trong tay, nhìn chằm chằm vào nước trà bên trong một lúc lâu, giơ tay nắm lấy tua ngọc bội của y, kéo y lại.

Lúc này, sự mệt mỏi cả đêm của Vương Điền ùa đến, y không chút nể nang cùng bực bội nhìn Lương Diệp, khi y mở miệng nói chuyện, Lương Diệp đưa nửa tách trà còn lại đặt lên môi y, giữ chặt cằm y, để nước trà chảy vào trong miệng.

Thằng ranh này tay không biết nặng nhẹ, Vương Điền thiếu chút nữa sặc, nước trà tràn ra khóe miệng, chảy xuống cằm và cổ, khiến làn da hơi ửng hồng.

Lương Diệp rũ mắt nhìn chằm chằm nơi đó, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, thật lâu sau mới nói: “Trẫm bây giờ không thích ngươi quá thông minh như vậy.”

Vương Điền mặt không đổi sắc: “Cho nên?”

Lương Diệp tựa đầu vào vai y, duỗi tay ôm eo y, nhỏ giọng nói: “Nếu một ngày kia trẫm không còn dùng ngươi nữa, trẫm nhất định sẽ tự tay giết chết ngươi.”

Chương 43

Chương 45

1 bình luận về “[TRĂNG] Chương 44: Cả đêm”

Bình luận về bài viết này