ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 51: Không biết xấu hổ

Lương Diệp lau mặt, ánh mắt giống như mang theo dao nhìn y, nhưng cũng chẳng chút nào nào uy hiếp, tất cả đều thể hiện sự không vui.

Vương Điền hạ giọng nói: “Nơi này là Ngự Thư Phòng, ngươi có thể suy nghĩ đứng đắn hay không?”

Lương Diệp lau mặt: “Trẫm chỉ muốn ở chỗ này, trên bàn.”

Tốt đấy, hắn thậm chí còn nói rõ cả vị trí.

“Sau này ngươi ít xem mấy quyển sách vớ vẩn linh tinh đi.” Vương Điền tức giận đến mức bật cười: “Còn là bàn nữa cơ đấy, sao ngươi không nghĩ đến màn trời chiếu đất luôn đi!”

“Cũng hay đấy.” Lương Diệp cảm thấy đây là một ý kiến ​​hay: “Trẫm trồng một cây quýt ở bên cạnh tường Ngự Hoa Viên, hoặc đến Toái Tuyết Viên cũng không tồi, ngươi nằm trên bụi hoa —“

“Dừng.” Vương Điền thấy lời nói của hắn ngày càng lỗ mãng, vội vàng ra hiệu cho hắn câm miệng.

“Gọi tên trẫm.” Lương Diệp vẻ mặt vô tội mà bổ sung câu nói phía sau.

Vương Điền chỉ vào đống tấu chương trước mặt nói: “Hôm nay chỉ xem tấu chương, đừng nghĩ đến chuyện khác.”

Lương Diệp thất vọng thở dài, nhưng thật ra cũng không ép buộc, phỏng chừng là biết Vương Điền ăn mềm không ăn cứng, nếu khiến y tức giận, hắn lại phải mất công dỗ dành y.

Thật khó chiều.

Ánh mắt bất đắc dĩ cùng cưng chiều của Lương Diệp nhìn y khiến da đầu Vương Điền cảm thấy tê dại, y hắng giọng: “Mau phê xong đống tấu chương này rồi đi ăn cơm.”

Tốc độ phê của Lương Diệp cũng không tính quá chậm, vừa vặn đến trưa hoàn thành nhiệm vụ Vương Điền giao, nhão dính bám lấy y, móng vuốt của hắn không thành thật cố gắng cởi đai lưng y, Vương Điền cũng chẳng thèm ngước mắt lên, túm được chính xác tay của hắn, không nhanh không chậm xem xong đống tấu chương mới ngẩng đầu lên.

 “Làm tốt lắm, Bệ hạ.” Vương Điền kéo hắn từ trên ghế đứng lên: “Ăn cơm.”

Lương Diệp không vui chọc chọc vào eo y, ra khỏi cửa Vương Điền liền buông tay hắn ra, Vân Phúc cùng Dục Anh đứng cạnh cửa cung kính hành lễ, Vân Phúc đi tới nói: “Bệ hạ, cơm trưa đã sẵn sàng. “

Lương Diệp nắm chặt hai tay trống không, bước nhanh sóng vai cùng Vương Điền, ỷ vào hai người tay áo rộng, thực sự không biết xấu hổ mà nắm chặt tay Vương Điền.

Vương Điền cảnh cáo mà nhìn hắn một cái, thằnh ranh này vẻ mặt sung sướng gãi gãi lòng bàn tay, bên cạnh hai người Vân Phúc cùng Dục Anh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim giả vờ không thấy.

Vì vậy, Vương Điền một lần nữa kiên quyết phản đối ý tưởng tình yêu nơi công sở, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện yêu đương, hiệu quả công việc cao mới là lạ, nhắm vào đúng nhân viên như Lương Diệp … ài, sếp.

Nhưng nó cũng chẳng phải là tình yêu, Lương Diệp cùng lắm đối xử với y như ——

Vương Điền cúi đầu liếc nhìn đôi giầy đang câu lấy cẳng chân mình, đôi giầy này còn rất thối, không biết xấu hổ cọ cọ vào bắp chân y, có xu hướng muốn đi lên.

Vương Điện nắm lấy mắt cá chân hắn, nghĩ thầm đây chỉ là chút mờ ám, cùng Lương Diệp nói chuyện tình cảm thật sự không cần thiết.

“Ăn cơm thì tập trung vào ăn cơm”. Vương Điền cách bàn nhìn người đối diện.

“Nhàm chán.” Lương Diệp cầm đũa xoay một vòng, gắp một miếng đậu hũ ném vào bát.

Vương Điền cầm thìa múc canh đưa tới bên miệng, Lương Diệp lúc này mới chậm rãi ăn đậu hũ, Vương Điền liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi nếm thử tất cả các món ăn, Lương Diệp cũng thành thật ăn theo y, cuối cùng nhận xét: “Hôm nay đồ ăn ngon”.

“Mới thuê hai đầu bếp từ phía Nam tới.” Vương Điền là người làm công, nhưng y không muốn dạ dày của mình chịu thiệt, hơn nữa y rất giỏi trong việc chăm sóc bản thân, cơm ăn áo mặc đều khiến mình được thoải mái, rất nhiều thời điểm, y còn để ý hơn cả Hoàng đế thật sự là Lương Diệp.

Đối với việc Lương Diệp lặng yên không một tiếng động hay vô cùng trắng trợn sửa áo trong, áo ngoài, giường đệm, khăn tay, tụ tiễn và những thứ lặt vặt khác của y, Vương Điền cũng lười so đo cùng hắn.

Lương Diệp nghe vậy chỉ gật gật đầu, sau khi ăn xong khối đậu hũ mềm mịn khác, hắn hài lòng đặt đũa xuống.

Hai người vừa trở lại thư phòng, Lương Diệp đã đuổi cung nữ thái giám ra ngoài, hứng thú kiểm tra từng cái bàn trong thư phòng, Vương Điền biết trong lòng thằng ranh này đang nghĩ cái gì, nhìn hắn như vậy mà đau cả mắt. Hạ quyết tâm sẽ không để cho hắn toại nguyện, vì vậy y ngồi ở bàn cầm tấu chương lên đọc, thỉnh thoảng cầm bút phê một chút.

Lương Diệp nghi hoặc nhìn y:”Không phải nói ăn trưa xong sẽ đi ngủ sao?”

“Quá nhiều tấu chương, tăng ca.” Vương Điền không thèm ngẩng đầu lên nói.

“Tăng ca?” Lương Diệp chống tay ngồi lên bàn, suýt chút nữa làm đổ đống tấu chương bên cạnh.

Vương Điền vươn tay đỡ lấy chồng tấu chương sắp đổ, bình tĩnh giải thích với hắn: “Chính là chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi để làm việc.”

Lương Diệp dường như cũng hiểu chút ít, không đồng ý nói: “Đến giờ nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, như vậy không tốt đâu.”

“Nhưng sẽ hiệu quả.” Vương Điền chỉ vào một chồng tấu chương nói: “Nếu một canh giờ xem xong, thì có thể—“

“Nghỉ ngơi?” Lương Diệp nói tiếp.

“Triệu kiến Nguỵ Vạn Lâm tới, hôm nay đúng ngày hắn trực, để hắn tới đây một chuyến.” Vương Điền nói.

“Vậy kế hoạch ban đầu gọi hắn tới là khi nào?” Lương Diệp nhướng mày.

“Có thể dùng để làm nhiều việc hơn.” Vương Điền đè lại bàn tay đang định cởi đai lưng của mình: “Nghe nói tân Hoàng đế Nam Triệu – Triệu Kỳ là người siêng năng chính trực, mỗi đêm đều phê tấu chương đến giờ Tý mới đi ngủ, gà còn chưa kêu hắn đã lên triều, vào ngày mười lăm hàng tháng còn tự mình tới vùng ngoại ô để xem việc canh tác làm ruộng. Hoàng đế của Đông Thần, Thân Nghiêu tuổi cao sức yếu, nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày lên triều, tuy học rộng hiểu nhiều, nhưng mỗi ngày đều đọc sách nửa canh giờ, dậy sớm nửa canh giờ để luyện kiếm tăng cường sức khoẻ, Bệ hạ, trong lúc chúng ta đang nói chuyện, có lẽ bọn họ đã ban bố một sắc lệnh mới, đọc thêm mấy quyển tấu chương, mà chúng ta có hai người, không thể thua bọn họ được”.

“…” Lương Diệp ủ rũ nhìn y, một chút cũng không muốn buông ra, nhưng cũng không định dùng vũ lực.

Vương Điền lời nói đầy ẩn ý: “Bệ hạ, quân vương chậm một bước, quốc gia sẽ chậm một bước.”

Lương Diệp cuối cùng cũng miễn cưỡng nới lỏng móng vuốt, quay đầu nhìn chồng tấu chương nặng trĩu, Vương Điền vui mừng nhường chỗ cho hắn, ra hiệu ý bảo hắn cùng xem.

“Có lý.” Lương Diệp từ trên bàn đi xuống, một tay chống ở lưng ghế, nhìn y cười rạng rỡ, đôi mắt đen láy dừng ở môi y: “Mỗi khi ngươi mở miệng, người khác quả thật khó có thể chống đỡ nổi”.

“Cám ơn.” Vương Điền cười cười, muốn duỗi tay lấy tấu chương, lại bắt gặp ánh mắt đầy áp bức của Lương Diệp, còn chưa kịp phản ứng, cũng chẳng kịp đề phòng, đã bị Lương Diệp khiêng ở trên vai.

“Lương Diệp!” Vương Điền vỗ vỗ lưng hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

Lương Diệp một tay khiêng y, một tay cầm mấy quyển tấu chương, đi đến chiếc bàn rộng rãi nhất trong thư phòng, vui vẻ nói: “Mặc dù ngươi nói rất đúng, nhưng bọn họ chăm chỉ như vậy, bởi vì bọn họ không có năng lực, ngươi hầu hạ trẫm thoải mái một chút, nếu tinh thần của trẫm tràn đầy năng lượng, cùng một thời gian trẫm có thể làm gấp ba lần bọn họ, chẳng phải hữu ích hơn việc tăng ca hay sao?”

Vương Điền bị hắn ném lên bàn, tức giận nói: “Ngươi có biết xấu hổ hay không?”

“Không.” Lương Diệp chớp chớp mắt: “Muốn mà không được sẽ không thoải mái.”

Ngay cả Vương Điền cũng cảm thấy sốc trước lời vô liêm sỉ của hắn, y cầm tấu chương hận không thể tát vào mặt thằng ranh này, Lương Diệp vui vẻ ngắm nhìn đôi tai cùng cổ y đỏ bừng lên: “Cũng có thể đọc cho trẫm nghe”.

“Nghe cái đầu ngươi!” Vương Điền một cước đá vào bụng hắn, Lương Diệp nắm lấy mắt cá chân y, nhẹ nhàng kéo y từ trên bàn xuống, một tay kẹp chặt cánh tay Vương Điền ra sau lưng, dùng sức hôn lên cổ y, lại có chút tiếc nuối nói: “Trẫm rất muốn nghe, hai người chúng ta, không thể thua Hoàng đế Nam Triệu, Đông Thần được.”

Vương Điền nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi lên: “Mẹ nó, nếu ngươi dục cầu bất mãn thì đi tìm người khác!”

Lương Diệp cắn cổ áo y, nghiêng đầu kéo sang một bên, sau đó lại cắn áo lót ra, lầm bầm: “Trẫm không muốn người khác, rất ghê tởm.”

“Mẹ nó ta còn cảm thấy ngươi thật ghê tởm!” Vương Điền tức giận cả đầu bốc khói, mỗi lần y cảm thấy Lương Diệp có thể giao tiếp như người bình thường, thì thằng ngốc này luôn dùng đủ loại hành động để phá vỡ mộng tưởng của y.

Áo lót bị Lương Diệp cắn kéo xuống tận dưới, bả vai nhất thời lạnh buốt, phía trên vẫn còn vết cắn bầm tím tối hôm qua Lương Diệp lưu lại, Lương Diệp ánh mắt tối sầm, cúi đầu chậm rãi hôn một cái, ngẩng đầu lên cười rạng rỡ: “Ghê tởm sao, vậy mà tối qua ngươi còn cố gắng như vậy?”

Lời nói nhớp nháp lại mờ ám, Vương Điền quần áo xộc xệch bị đè xuống bàn, vô cùng tức giận, cố gắng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, tuy nhiên hành động của Lương Diệp càng lúc càng quá đáng, mà thằng rănh Lương Diệp này sức lực hắn lớn hơn y rất nhiều, y giãy giụa chẳng những không thể tránh thoát, ngược lại càng khiến thằng điên này kích động.

“Lương Diệp!” Vương Điền lạnh lùng nói: “Đừng làm loạn! Ta không thích như vậy!”

Lương Diệp ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt y, hắn hơi sửng sốt, đem đầu gối đặt ở bụng dưới của y, khóe miệng mỉm cười: “Nói một đằng nghĩ một nẻo, ngươi rõ ràng—“

“Mẹ kiếp, đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường!” Vương Điền nghiến răng nói: “Chẳng liên quan đến việc ta có thích hay không.”

Lương Diệp nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, mím chặt môi: “Ngươi không thích?”

“Ta không thích.” Vương Điền dứt khoát trả lời, biết vòng vo với hắn cũng vô dụng, thẳng thắn nói: “Ta không thích.”

Lương Diệp hai mắt trở nên ướt át tối đen, mày nhíu lại, ngoài ý muốn hỏi: “Tối hôm qua ngươi cũng không thích sao?”.

“Tối hôm qua… chỉ là nhất thời xúc động.” Vương Điền giọng nói hơi dừng lại.

Lương Diệp nặng nề nhìn y một lúc lâu, rồi buông bàn tay đang giữ y ra.

Vương Điền đứng thẳng dậy, sửa sang lại áo trong áo ngoài bị hắn cắn, không thèm nhìn hắn nữa, nhặt đống tấu chương vương vãi trên bàn, đi đến phía trước bàn, trầm giọng nói: “Nếu Bệ hạ không thích xem tấu chương, thần cũng không ép nữa, xin người về đi.”

Lương Diệp không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng trước bàn, rất lâu sau, cho đến khi Vương Điền cảm thấy Long Diên Hương trong lư hương có chút khó thở, Lương Diệp mới quay đầu lại nhìn y.

Vương Điền bình tĩnh nhìn hắn, chuẩn bị đối phó với những tình huống khiến hắn có thể nổi điên, nhưng Lương Diệp không nói lời nào, không biết nghĩ gì nhìn y một cái, đẩy cửa rời đi.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, Vương Điền ném tấu chương đang cầm chặt trong tay, trong lòng không cảm nhận được sự nhẹ nhõm hay vui vẻ.

Đúng là ngốc mà.

Chương 50

Chương 52

2 bình luận về “[TRĂNG] Chương 51: Không biết xấu hổ”

Bình luận về bài viết này