ÔM TRĂNG SÁNG

 [TRĂNG] Chương 68: Không quan trọng

—–o0o—–

Vương Điền bình tĩnh nói: “Nếu Đông Thần đưa công chúa tới đây hoà thân, nhất định là muốn liên minh cùng Bắc Lương. Bệ hạ cưới công chúa, đừng nói là vỗ về Đông Thần, ngay cả Thôi Ngữ Nhàn cũng có thể lợi dụng.”

Y liếc nhìn vẻ mặt khó chịu của Lương Diệp, tiếp tục nói: “Nếu Bệ hạ không muốn nàng làm Hoàng hậu, làm Quý phi cũng có thể được”.

Lương Diệp bĩu môi:”Vương Điền, ngươi muốn trẫm cưới người khác?”

Vương Điền hơi dừng một chút, nhướng mi nhìn hắn: “Bệ hạ, lấy đại cục làm trọng.”

“Đại cục làm trọng.” Lương Diệp cười, nghiêng người về phía sau, khinh thường nhìn y, chậm rãi nói: “Ngươi làm vậy là ép buộc trẫm, khác gì mấy người Văn Tông chứ?”

“Không có gì khác nhau.” Vương Điền nói: “Làm Hoàng đế, không có chuyện mọi thứ đều như ý nguyện.”

“Được, nếu ngươi muốn trẫm cưới, trẫm sẽ cưới.” Lương Diệp gắt gao nhìn vào mắt y, vẻ mặt nham hiểm: “Trẫm hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có muốn trẫm cưới người khác không?”

“Bệ hạ.” Vương Điền khẽ mỉm cười: “Nói cho cùng, thần chỉ là bề tôi, nói gì thì nói cũng chỉ là lời khuyên, đối với quyết định của Bệ hạ không có tư cách xen vào, nếu Bệ hạ muốn cưới, liền cưới, nếu không muốn cưới, thần cũng không thể ấn đầu Bệ hạ xuống bắt Bệ hạ cưới được”.

“Nhưng ngươi rõ ràng là ép trẫm xin lỗi.” Lương Diệp nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chúng ta đang nói về việc liên minh và hoà thân.” Vương Điền bình tĩnh nói: “Chúng ta không nói chuyện riêng.”

Lương Diệp nhìn y một lúc lâu, sau đó cười âm u: “Trẫm thật sự chiều ngươi đến mức ngươi không biết rõ thân phận của mình là gì”.

“Không sai, là thần cậy sủng mà kiêu, đáng chết vạn lần.” Vương Điền mặt không cảm xúc nói: “Nếu bệ hạ phiền lòng, có thể trục xuất thần khỏi Bắc Lương.”

 “Ngươi đừng có mơ!” Lương Diệp đứng dậy, một phen bóp cổ y ấn vào cột, Vương Điền không kịp đề phòng, theo bản năng nắm lấy rèm cửa, lụa mỏng màu đen rơi xuống chỗ hai người, nằm trên mặt đất bị giẫm đạp đến mức nhăn nhúm.

Vương Điền bị hắn bóp cổ đến mức khó thở, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh đến đáng sợ, y đặt tay lên mu bàn tay đang nổi gân xanh của Lương Diệp, dùng sức ấn xuống.

Lương Diệp theo sức lực của y mà nới lỏng dần, nhưng hai tay vẫn đặt lên cổ y, hai mắt đỏ ngầu, lộ ra vẻ âm trầm thô bạo: “Ngươi là người của trẫm, ngoại trừ ở bên cạnh trẫm, nơi nào cũng không thể đi”.

Điều này nghe rất cổ hủ, Vương Điền đã xem rất nhiều lần trong phim truyền hình, nhưng khi có người mang theo âm u cùng tàn nhẫn nói với y, y thực sự cảm thấy tim đập nhanh — cho dù người này là Lương Diệp, y cũng rất muốn báo cảnh sát, tìm người nhốt kẻ điên này lại.

Nhưng ở đây, Lương Diệp chính là vương pháp.

Vừa vô lý, lại đáng thương.

Sau khi trêu chọc kẻ điên này, y không thể thoát khỏi hắn, điều duy nhất có thể an ủi bản thân mình chính là y vẫn thích tên điên này – y nhìn chằm chằm chính mình trong con ngươi của Lương Diệp, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt y dần trở nên giống với Lương Diệp.

“Ngươi không muốn ta rời đi, vậy thì dùng bản lĩnh mà giữ ta lại.” Y cười, nói thật chậm rãi, đem lòng bàn tay của mình đặt lên bàn tay của Lương Diệp đang bóp cổ y, ép hắn tăng thêm sức lức: “Bóp chết ta. … Ta nơi nào… cũng không thể đi được”.

Không khí xung quanh trở nên loãng hơn, trán y dần dần nổi gân xanh vì không thở nổi, nhưng y vẫn dùng sức nắm chặt tay Lương Diệp, cuối cùng khi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Lương Diệp đột nhiên rút tay ra.

Vương Điền ho khan dữ dội, dựa vào cột nhà vừa ho vừa cười.

Lương Diệp gắt gao nhìn y, những ngón tay dưới ống tay áo rộng run rẩy một cách bất thường, mặc dù bàn tay này vừa rồi dễ dàng bóp cổ người khác, nhưng khi đặt lên cổ Vương Điền, hắn phải cố gắng rất nhiều mới không khiến nó phát run.

“Trẫm —” Lương Diệp vừa mở miệng đã ăn một đấm thật mạnh vào má.

Hắn dùng đầu lưỡi ấn vào bên má đau nhức của mình, cau mày nhìn Vương Điền.

Vương Điền bình tĩnh vặn cổ tay, giơ tay về phía hắn.

Lương Diệp theo bản năng nghiêng đầu, sau đó tức giận quay đầu lại, vừa uất ức vừa oán hận trừng mắt nhìn y: “Sao ngươi dám đánh trẫm?”.

“Cái này trả lại ngươi vừa rồi bóp cổ ta.” Vương Điền tâm lặng như nước nhìn gò má hơi sưng của hắn, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên đó, cười hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Lương Diệp theo bản năng cọ má vào lòng bàn tay y, sau khi ý thức được liền giữ chặt cổ tay y, lạnh lùng nói: “Vương Điền, ngươi thật sự cho rằng trẫm không thể làm gì được ngươi sao?”

“Ngươi chính là không làm gì được ta.” Vương Điền nhếch môi: “Nếu như ngươi có biện pháp, vừa rồi sao không bóp chết ta đi?”

Lương Diệp cười nhạt: “Ha ha, người chết đâu thú vị bằng người sống.”

“Vậy ngươi vừa rồi tại sao lại giết người? Để người sống không phải càng thú vị sao?” Vương Điền dùng ngón tay nắm vào ống tay áo dính đầy máu của hắn, ghét bỏ liếc hắn một cái: “Mùi máu tươi vừa rồi suýt chút nữa làm ta nôn ra.”

Lương Diệp cáu kỉnh nheo mắt lại.

“Bệ hạ, dù sao ngươi cũng là Hoàng đế, giết người cũng không nhất định phải tự mình làm.” Vương Điền đưa tay sờ sờ cổ mình đang sưng tấy, nhìn Lương Diệp trước mặt lo lắng cùng tức giận, thở dài: “Ta biết ngươi muốn làm hòa.”

“Làm hoà?” Lương Diệp hơi nhướng mày, rút ​​tay áo ra, cười lạnh nói: “Trẫm không cần.”

“Được.” Vương Điền hài lòng gật đầu, xoay người rời đi.

Đi được nửa bước, có người nắm lấy tua ngọc bội của y, Lương Diệp lạnh lùng nói: “Trẫm cho phép ngươi đi lúc nào?”

Vương Điền hít sâu một hơi, xoay người giữ cổ tay hắn, đẩy mạnh hắn vào cột nhà, tay còn lại nhanh chóng đè lên cổ hắn, hung ác nói: “Có hai cách, hoặc là ngươi xin lỗi ta, hoặc là ăn thêm một đấm nữa, chọn đi.”

Lương Diệp chớp mắt, bất đắc dĩ nói: “Trẫm xin lỗi.”

Vương Điền yên lặng nhìn hắn chằm chằm, Lương Diệp cũng im lặng đáp lại, một lúc sau, Vương Điền hết kiên nhẫn: “Sau đó?”

“Hết rồi.” Lương Diệp bực bội đá văng mảnh lụa đen trên mặt đất.

“…” Vương Điền tức giận cười to: “Ngươi từ nhỏ đến lớn chưa từng xin lỗi người khác sao?”

Lương Diệp không vui nhìn y, trong mắt hắn có một chút cảm xúc u tối và ẩm ướt, Vương Điền lại một lần nữa cảm nhận được cảm xúc của hắn vừa rồi, nhưng y cũng chẳng vui vẻ gì, y dừng một chút, nhẹ giọng hỏi: “Thôi Ngữ Nhàn đã ép ngươi sao?”.

Lương Diệp nhíu mày giãy giụa một chút, dường như không muốn y tới gần, nhưng Vương Điền cố tình tiến lại gần hắn, trên người mang theo hơi thở ấm áp cùng mùi thơm dễ chịu, đem cả người hắn bao bọc ở trong đó, kín không một kẽ hở.

“Bà ta ép ngươi nhận lỗi?” Vương Điền cũng giống hắn nhíu mày: “Nhận sai cái gì?”

Tơ máu trong mắt Lương Diệp tăng lên rất nhiều, quai hàm căng chặt, vẻ mặt cảnh giác đề phòng, giống như một con thú bị dồn vào đường cùng bất an nghi ngờ, nảy sinh ác độc nhìn chằm chằm Vương Điền: “Không nên hỏi thì đừng hỏi. “

Vương Điền nhất thời không rõ trong lòng là cảm xúc gì, chỉ là ôm hắn từ phía sau lưng: “Những thứ này ta không biết.”

Lông mày Lương Diệp ép xuống cực thấp, ánh mắt âm u cùng tối tăm, cũng không thèm để ý y đang nói cái gì, chỉ cố chấp lặp lại: “Ngươi giống trẫm, còn muốn trẫm đối xử tốt với ngươi, ngươi là của trẫm, cũng chỉ có thể là của trẫm, trẫm sẽ không để người khác vấy bẩn ngươi, hắn dựa vào cái gì có thể khiến ngươi cười chứ? Ngươi rõ ràng là của trẫm, lại không biết tốt xấu, trẫm không sai, vì cái gì mà ngươi bắt trẫm xin lỗi… Trẫm không sai, trẫm chỉ có duy nhất bảo vật là ngươi, ngươi lại gọi người khác là Bệ hạ còn cười với hắn, còn cố ý không để ý tới trẫm, dựa vào cái gì? Tại sao trẫm phải xin lỗi chứ?”.

Vương Điền dùng sức vỗ lưng Lương Diệp: “Lương Diệp?”

“Trẫm không sai!” Lương Diệp đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm y nói, ngay cả âm thanh cũng có chút run rẩy.

“Được rồi, chuyện này chúng ta không nói nữa.” Vương Điền dùng toàn bộ sức lực để mở từng ngón tay đang nắm chặt của hắn, nhưng không được, y nhìn máu chảy ra từ kẽ tay của Lương Diệp, ngẩng đầu lên, cao giọng quát một tiếng: “Lương Diệp!”.

Lương Diệp hít một hơi thật sâu, bị y kéo từng ngón tay, liền chậm rãi buông lỏng tay ra.

Vương Điền dùng tay áo qua loa lau đi vết máu trong lòng bàn tay, sắc mặt khó coi đến đáng sợ, Lương Diệp rút tay về, cố  gắng cười cười, thấp giọng nói: “Vương Điền, trẫm muốn uống canh bạch ngọc.”

“Không được uống.” Vương Điền cúi đầu, vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, dùng sức lau vết máu còn sót lại trên người hắn: “Uống rồi, ngươi sẽ quên ta.”

Lương Diệp giật giật khóe miệng: “Uống xong rồi cũng không quên được, trẫm vĩnh viễn nhớ rõ ngươi, chỉ quên một ít chuyện nhỏ nhặt thôi.”

“Quên chuyện nhỏ cũng không sao.” Vương Điền lau lòng bàn tay hắn thật sạch sẽ, nhưng rất nhanh vết thương liền chảy máu, y không biết mệt mỏi lấy ống tay áo lau cho hắn: “Ta sợ ngày nào đó ngươi điên rồi, sẽ giết chết ta”.

Lương Diệp đôi mắt đỏ hoe nhìn y nở nụ cười, một lúc lâu sau, hắn mới ngừng cười, cau mày nói: “Trẫm lúc đó thực sự không muốn động cổ trùng, chỉ là … trẫm không kiểm soát được.”

“Ta biết.” Vương Điền dùng khăn che kín vết thương trên tay, trầm giọng nói: “Nhưng ta không muốn mình luôn nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng phải nhìn ánh mắt của ngươi”.

Lương Diệp nhìn y buộc cái khăn thành nút thắt rất đẹp, nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi cũng đừng chọc giận trẫm nữa, lúc trẫm nổi điên sẽ rất đáng sợ”.

Nếu không phải lần này bị đau, hắn sẽ không tỉnh táo nhanh như vậy.

“Thật là đáng sợ.” Vương Điền thở dài: “Nhưng hai tháng nay ngươi không uống canh bạch ngọc… Là ta kiểm soát ngươi quá chặt”.

Lương Diệp nắm lấy góc khăn đang buộc trên tay hắn, suýt nữa thì xé toạc khăn, Vương Điền lôi tay hắn ra, cúi người nhặt tấm rèm trên mặt đất đặt lên bàn bên cạnh: “Nếu còn có lần sau nữa, ta sẽ không ép ngươi phải xin lỗi, cứ đứng đó để ta đấm ngươi là được”.

Lương Diệp sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng, ngồi xuống ghế, cụp mắt nói: “Những lời trẫm vừa nói… đều là nói nhảm, ngươi đừng để trong lòng, trẫm không coi ngươi là đồ vật.”

Vương Điền đặt tay lên tay thành ghế, hơi nghiêng người nhìn chằm chằm khóe mắt đỏ hoe của hắn: “Thật sao?”

Sự điên cuồng trong mắt Lương Diệp vẫn chưa che giấu hoàn toàn, ánh mắt của hắn như muốn giam cầm Vương Điền, xé xác y rồi nuốt y vào bụng, nhưng ngoài miệng lại nói đến chân thành: “Thật.”

Vương Điền mỉm cười, chậm rãi ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Ngươi có phải nói dối hay không, trong lòng ta và ngươi đều biết.”

Lương Diệp gần như không kiểm soát được quay đầu đi, đôi môi lướt qua vành tai ấm áp của y, bàn tay dấu trong tay áo nắm chặt lại, làm máu thấm đẫm chiếc khăn.

Vương Điền duỗi tay vào trong ống tay áo rộng, nhẹ nhàng mở ra từng ngón tay, rồi nắm lấy bàn tay đầy máu của hắn.

“Nhưng điều đó cũng không quan trọng.”

Lương Diệp nghe thấy y nói.

Chương 67

Chương 69

1 bình luận về “ [TRĂNG] Chương 68: Không quan trọng”

Bình luận về bài viết này