ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương78: Cược lớn

—–o0o—–

Khi Vương Điền tỉnh dậy thì đã gần đêm khuya, rèm giường tán loạn che gần hết ngọn nến đang cháy, trong lúc ngái ngủ thoáng thấy một góc áo, đang muốn nghi ngờ, thì một bàn tay mát lạnh đặt lên trán y.

“Ngủ gần năm canh giờ, ôm trẫm không buông tay, thật dính người.” Giọng nói của Lương Diệp lọt vào tai y.

Vương Điền ngủ đến đầu choáng mắt hoa, mệt mỏi cũng gần như tiêu tan, trở mình nằm ngửa, Lương Diệp ngập ngừng thò tay vào trong áo, y nằm yên không nhúc nhích, đợi một lúc mới quay người lại, nhìn Lương Diệp đang dựa vào đầu giường, cau mày nói: “Ngươi ngồi được không?”

“Hơi đau.” Lương Diệp sờ sờ ngực hắn, chậm rãi bóp một chút: “Ai, chỗ này”.

Vương Điền giật mình, cơn buồn ngủ tiêu tan hơn nửa, giọng nói khàn khàn: “Chỗ nào?”

“Vô ý sờ nhầm.” Lương Diệp ngạo nghễ sờ soạng thêm vài cái, sau đó liền như không có chuyện gì thu tay lại, cầm hai mật thư quơ quơ trước mặt y: “Thôi Cẩm quả nhiên đã ra tay”.

Vương Điền ngáp một cái, quay lưng về phía hắn ngủ tiếp.

Lương Diệp cầm lá thư chọc vào vai y: “Không đọc à?”

“Không đọc, ta buồn ngủ.” Vương Điền yếu ớt nói.

Lương Diệp có chút tò mò: “Ngươi thật sự không muốn đọc?”

Vương Điền xua tay: “Tự mình đọc đi, kêu người kéo rèm giường lên, tối quá hại mắt.”

Thật lâu phía sau không có động tĩnh, Vương Điền buồn bực quay đầu lại, nhìn thấy Lương Diệp chỉ mặc độc áo lót đứng ở trên giường kéo rèm lên, lập tức hét lên: “Lương Diệp!”

Lương Diệp sững sờ cúi đầu: “Hả?”

“Nằm đi, đừng lộn xộn.” Vương Điền xuống giường kéo rèm lên, đỡ cánh tay để hắn nằm xuống.

“Trẫm nằm một ngày một đêm, xương cốt đều giòn rồi.” Lương Diệp dùng sức miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng vẫn không muốn nằm, liền bỏ mật thư vào trong tay y: “Đọc đi, nếu không trẫm đọc cho ngươi nghe? Nhưng vết thương đau, đọc mất sức lắm”.

Vương Điền cầm lấy tờ giấy nhìn lướt qua, ánh nến làm cho mắt khó chịu: “Diệt Dương Mãn, Thôi Ngữ Nhàn vẫn còn cách khác truyền tin ra ngoài… Thôi Cẩm có gần hai mươi vạn thuộc hạ, cho dù bây giờ hắn không thể thu phục được toàn bộ nhưng thực lực của hắn cũng không thể coi thường, nghe nói Tiêu Soái mang theo năm vạn người, nhưng con số thực tế sẽ còn ít hơn”.

“Hừ.” Lương Diệp cụp mắt nói: “Nam quân chiến tuyến kéo dài, bất luận đi nơi nào đều không thích hợp, nhất là hiện tại đại bộ phận đều dồn về Đông Thần, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, đối phó với Đông Thần bất ngờ khai chiến”.

Vương Điền thở dài nói: “Hiện tại tin tức ngươi tỉnh lại đã truyền ra ngoài, chỉ sợ hai ngày nữa lại là một hồi kịch liệt chiến đấu.”

Lương Diệp nhìn xuống vết thương của mình.

“Đúng vậy, Giản Lăng mang theo Hắc giáp vệ ý đồ “mưu phản”, suýt chút nữa đã hành thích vua thành công. Xác thực có thể kéo Thôi Ngữ Nhàn xuống nước …” Vương Điền trầm ngâm một lúc: “Chỉ sợ bà ta càng trì hoãn, thời gian càng lâu càng bất lợi đối với chúng ta.”

“Nội triều số người đã chết hơn phân nửa, bà ta còn một đống hỗn độn cần phải dọn dẹp”, Lương Diệp dựa vào đầu giường nói: “Thừa dịp bà ta vẫn chưa kịp phản kháng, trẫm muốn ép bà ta đến chết”.

Lương Diệp giọng điệu chân thật đáng tin, Vương Điền suy nghĩ một chút: “Ngươi muốn đụng tới Thôi gia sao.”

Mặc dù Thôi Ngữ Nhàn cùng Thôi gia bằng mặt không bằng lòng từ lâu, nhưng xét cho cùng, bà ta có thể cầm quyền ở Bắc Lương lâu như vậy, sau lưng vẫn là quái vật khổng lồ Thôi gia, mặt khác các thế gia cũng bởi vì lợi ích, Thôi gia và Thôi Ngữ Nhàn cũng vì thế mà cột chặt vào nhau, nếu muốn trừ bỏ Thôi Ngữ Nhàn, nhất định phải trừ bỏ Thôi gia.

“Tiệc mừng thọ, Thôi gia chết bốn người, bao gồm anh trai cả cùng hai cháu trai của Thôi Ngữ Nhàn … Nếu đã xé rách mặt, cũng không cần lá mặt lá trái (1).” Vương Điền nói: “Ngươi có mấy phần thắng?”

(1) lòng dạ đổi thay, lật lọng, tráo trở của con người.

“Sáu phần.” Lương Diệp cầm hai mật thư đốt dưới ngọn lửa, hắn muốn vươn tay nghịch lửa, bị Vương Điền vỗ vào mu bàn tay.

“Nghịch lửa sẽ tè dầm (2).” Vương Điền nói xong liền trầm mặc.

(2) Câu này được người lớn dùng để dọa trẻ con của người Trung Quốc, chỉ để chúng đừng đùa với lửa.

“Trẫm không phải trẻ con.” Lương Diệp âm trầm nhìn y: “Ngươi mới tè dầm”.

Vương Điền cố gắng sửa lại: “Khi còn bé ai cũng tè dầm cả.”

“Trẫm không có.” Lương Diệp nói.

“Không có khả năng.” Vương Điền phản bác, “Ta —— “

Lương Diệp vẻ mặt đắc ý: “Nhìn ngươi đi, quả nhiên ngươi tè dầm.”

“Ta khi còn bé.” Vương Điền lau mặt, từ bỏ cùng hắn tranh luận chủ đề ấu trĩ này: “Sáu phần mà ngươi đã dám động thủ?”

 “Nếu như thua, trẫm sẽ mang ngươi cao chạy xa bay.” Lương Diệp thản nhiên nói, mang theo thái độ thành bại sinh tử cũng chỉ là hạt cát: “Ngươi đã tè dầm, lẽ nào ta lại thua?”

“Cái này liên quan gì đến nhau?” Vương Điền chỉ chỉ mũi hắn: “Ngươi nói năng cẩn thận một chút, khi ngươi còn bé, ta không tin ngươi không có.”

Lương Diệp nhìn chằm chằm ngón tay y, sau đó dùng chóp mũi cọ nhẹ vào ngón tay.

“…” Vương Điền trầm mặc hai giây, cuộn ngón tay lại, nhỏ giọng nói: “Đừng làm nũng nữa, cái này không có tác dụng với ta.”

Lương Diệp cong cong khoé miệng, Vương Điền dừng một chút, hỏi: “Thật sự chỉ có sáu phần sao?”

“Sáu phần cũng không ít.” Lương Diệp nghiêng đầu: “Nếu như ngươi buôn bán mà nắm chắc sáu phần, ngươi có làm không?”

“Làm”, Vương Điền không chút do dự nói: “Cho dù chỉ có bốn phần, ta cũng dám làm”.

Lương Diệp đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, cười rạng rỡ nhìn y.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com

——

Khi Vương Điền đến gặp Triệu Kỳ, gã đang chơi cờ năm quân với phó sứ, đối phương có vẻ không hứng thú, lại không thể không chơi cùng gã.

Triệu Kỳ rất vui khi gặp Vương Điền: “Xem ra Lương Đế không sao rồi.”

“May mắn nhặt được cái mạng về thôi”, Vương Điền khách khí chắp tay hành lễ: “Lần này sự tình phát sinh bất ngờ, tiếp đón không chu toàn, mong hai vị thứ lỗi.”

Tuy rằng người sáng suốt đều biết ‘chuyện phát sinh bất ngờ” là thế nào, nhưng ngoài mặt, mọi người vẫn phải giả vờ hồ đồ, khách khí chỉ trích Hắc giáp vệ mưu phản, sau hai chén trà mới nói tới chuyện chính.

“Hai nước Triệu Lương xưa nay luôn có quan hệ tốt, hơn một trăm năm trước thường xuyên có trao đổi thương mại, cả hai nước đều được hưởng lợi rất nhiều từ đó …” Vương Điền mặt không đổi sắc nói mấy lời bịa đặt, trên thực tế, Triệu Lương luôn rất căng thẳng trong vấn đề thông thương, đặc biệt là về vấn đề tranh chấp ngã ba Vân Thuỷ, đã xung đột không dưới chục lần, nhưng y lại nhẹ nhàng bỏ qua: “Tất nhiên là thỉnh thoảng cũng có xích mích nhỏ, Vân Thuỷ tài nguyên hải sản phong phú, nếu như chúng ta chỉ vì chút xích mích này mà không kiếm được tiền, đấy mới chính là tổn thất…”

Cách đàm phán cởi mở và trung thực này thực sự mới mẻ, Triệu Kỳ cảm thấy Vương Điền là người trung thực và đáng tin cậy: “Theo ý kiến ​​​​của ngươi, hai nước chúng ta nên thế nào?”

“Phân chia vùng biển quá rườm rà, không có lợi ích thiết thực đối với sự phát triển lâu dài. Tại sao chúng ta không ký kết hiệp định, đều có lợi cho hai nước Triệu Lương? Triệu Lương mỗi nước ba phần, còn lại bốn phần dùng để tu sửa đê điều, hoàn toàn giải quyết vấn đề vỡ đê Vân Thuỷ, dẫn nước vào đồng ruộng. Như ngài đã biết, quận Hà Tây của nước Lương đầu năm nay vừa xảy ra lũ lụt, mà thành trì của nước Triệu cũng không may mắn thoát khỏi, nếu chuyện này thành, không chỉ có lợi cho Triệu Lương, mà còn có lợi cho con cháu trăm năm sau… “

Triệu Kỳ trầm ngâm gật đầu, phó sứ đang nghe bên cạnh không khỏi liếc mắt một cái, đánh giá Vương Điền.

Mặt trời mùa thu vừa ló dạng bên ngoài, Vương Điền cùng Triệu Kỳ nói chuyện rất lâu, cho đến khi mặt trời lặn.

“… Đông Thần sở dĩ cường thịnh là bởi vì Thân Nghiêu nhanh chóng cải cách, thương nghiệp thịnh vượng, quân đội cường đại, dân giàu nước mạnh. Nước Triệu cải cách khó khăn, Bắc Lương càng là xa không thể tới … Bây giờ Đông Thần lớn mạnh, hai nước Triệu Lương yếu kém, hai bên cùng là môi hở răng lạnh, nếu không đoàn kết, sớm muộn cũng sẽ bị thôn tính”. Vương Điền chắp tay: “Bệ hạ thông cảm với dân chúng, không muốn bá tánh chịu nỗi khổ của chiến tranh, Bệ hạ của chúng ta cũng như vậy”.

Thấy mặt trời sắp lặn, Vương Điền mới đứng dậy cáo từ.

Sau khi phó sứ tiễn Vương Điền đi, trở về liền nhìn thấy Triệu Kỳ vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở chỗ đó, không nhịn được nói: “Người này thật sự có tài, nếu như có thể để chúng ta trọng dụng ——”

“Trẫm cũng muốn, nhưng ở tiệc mừng thọ ngươi không thấy sao? Khi Lương Đế bị ám sát, y gần như nổi điên muốn giết tất cả mọi người …” Triệu Kỳ nói: “Hơn nữa, y cùng Lương Đế là anh em ruột. Lương Đế tín nhiệm và tin tưởng y, y lại coi Lương Đế như mạng sống của mình, chúng ta đừng ngồi đây nói, chẳng có gì thú vị cả”.

Sứ giả sắc mặt có chút vặn vẹo: “Anh trai? Ta còn tưởng rằng. . . “

“Rõ ràng là huynh đệ tình thâm.” Triệu Kỳ trêu chọc: “Lâm Uyên, ngươi tự xưng là quân tử, nhưng trong đầu chỉ  toàn nghĩ đến chuyện bẩn thỉu”.

Lâm Uyên tức giận trừng mắt nhìn gã: “Triệu Kỳ!”

 “Gọi thẳng tên huý của Hoàng thượng, sớm muộn gì trẫm cũng chém ngươi.” Triệu Kỳ lấy tay chém vào cổ hắn: “Thu dọn sạch sẽ, chuẩn bị rời đi.”

Lâm Uyên cau mày: “Bây giờ?”

“Lương Đế ý tứ đã rất rõ ràng, bất kể là liên minh chống lại Đông Thần hay buôn bán, trị thuỷ, đều sẽ không tổn hại gì chúng ta, sau đó sẽ để người dưới làm việc.” Triệu Kỳ nói: ” Kế tiếp, Bắc Lương nhất định sẽ đại loạn, hiện tại không đi, đợi đến khi nào? Chờ đến lúc Lương Đế ra tay, giam lỏng chúng ta, để nước Triệu thay người phải không?”.

Lâm Uyên nói: “Lương Đế hẳn sẽ không làm vậy.”

“Ngươi đã nhìn thấy Hoàng đế nào trong tiệc mừng thọ giết một nửa triều thần chưa?” Triệu Kỳ tặc lưỡi hai lần: “Hắn vừa độc ác vừa điên rồ, ta không muốn đặt mạng sống của mình dưới mắt loại người này, lập tức rời đi.”

Lâm Uyên khinh thường liếc gã một cái: “Một chút khí thế của quân vương cũng không có.”

 “Thời điểm ta xin ăn càng không có khí thế.” Triệu Kỳ ngả ngớn mà huýt sáo, vỗ vào mông hắn một cái: “Đi thôi, Lâm đại công tử”.

Lâm Uyên tức giận đến đỏ mặt: “Còn ra thể thống gì!”

Triệu Kỳ cười lớn, chui vào gầm giường moi ra số vàng bạc mình từng dấu đi, lục lọi một hồi, lấy ba lượng bạc đặt lên bàn, rút ​​ra một tờ giấy viết thư: “Lại đây giúp ta viết mấy chữ.”

“Không giúp.” Lâm Uyên lạnh lùng nói.

Triệu Kỳ hai tay ôm cổ hắn, cười nói: “Lâm đại công tử, Lâm thượng thư, chữ viết của ta quá xấu, mất hết mặt mũi nước Triệu, ngươi không muốn nước Lương lấy chuyện này ra để bàn tán chứ? Nhanh lên, viết mấy chữ đi”.

Lâm Uyên hất tay gã ra, đi đến bên bàn, xắn tay áo lên mài mực, Triệu Kỳ tùy tiện cầm lấy bút lông, bỏ vào miệng, liếm liếm rồi đưa cho hắn, Lâm Uyên ghét bỏ nhìn cây bút lông, nhưng vẫn cầm lấy, hỏi: “Viết cái gì?”

“Có vay có trả, giang hồ gặp lại.” Triệu Kỳ đập ba lượng bạc trên bàn, hất cằm: “Thế nào? Văn có hay không?”

Lâm Uyên cười lạnh một tiếng: “Nông cạn vô cùng”.

——

Lúc Vương Điền trở về, Lương Diệp chân trần đứng trước chậu cây, lấy bát thuốc tưới hoa, thấy y đi vào liền nhướng mày, hai giọt cuối cùng không cẩn thận rơi xuống ống tay áo.

“Ngươi đỡ rồi à?” Vương Điền mặt không biểu cảm đi tới trước mặt hắn, cởi vạt áo phía trước kiểm tra vết thương, phát hiện không có chảy máu, vì vậy sắc mặt mới dịu đi một chút.

“Thuốc này có độc.” Lương Diệp đặt bát sang một bên, giơ cánh tay để y kiểm tra: “Trẫm sức khỏe rất tốt, vết thương này nhiều lắm nằm nửa ngày, ngày mai liền có thể giết người mà không gặp khó khăn gì”.

“Đã tìm ra là ai chưa?” Vương Điền nhìn bát thuốc.

Lương Diệp lắc đầu.

“Lý Bộ tự mình giám sát mà vẫn xảy ra vấn đề, để ta tự đi điều tra” Vương Điền cúi đầu kéo lại vạt áo cho hắn: “Lên giường nằm đi.”

“Chuyện nhỏ này không cần ngươi làm.” Lương Diệp nắm tay y đi về phía giường: “Thuốc an thần tối nay của ngươi lại để bọn họ lần nữa đi sắc, ngươi ngủ cùng trẫm trước”.

“Chưa buồn ngủ.” Vương Điền kể lại kỹ càng tỉ mỉ cho hắn nghe cuộc nói chuyện hôm nay với Triệu Kỳ, đại khái giải thích mấy phương án khả thi, cuối cùng kết luận: “… Việc cụ thể có thể đợi đến cuối năm. Nếu Đông Thần khai chiến, lần này chắc chắn Nam Triệu sẽ không khoanh tay ngồi yên, chuyện liên quan đến thông thương, chúng ta còn cần nghiên cứu thêm, ta cũng không nói cái gì… Giữa chừng có quá nhiều bất ổn, hơn nữa đây chỉ là trao đổi riêng tư, cuối cùng hai nước vẫn phải chính thức thống nhất, nhưng bất kể dùng phương pháp gì, Nam Triệu nhất định phải bị trói chặt cùng một thuyền với chúng ta.”

Lương Diệp thích thú đánh giá y: “Ngươi thích hợp làm Hoàng đế hơn trẫm.”

“Thường thì Hoàng thượng sẽ nói như vậy khi muốn giết người.” Vương Điền đắp chăn cho hắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cười của hắn: “Bệ hạ.”

Lương Diệp nụ cười dần dần nở rộ: “Ngươi đoán xem.”

“Muốn giết nhưng lại luyến tiếc.” Vương Điền sờ sờ trán của hắn, nhàn nhạt nói: “Ngày nào đó khi ngươi thấy chán rồi, ngày đó ta sẽ phải chết”.

Lương Diệp thích thú nhìn y chằm chằm: “Ngươi sợ à?”

“Không.” Vương Điền hôn lên trán hắn: “Mang ngươi cùng chết khá vui”.

Lương Diệp cười thành tiếng, kết quả không cẩn thận chạm vào vết thương, hít hà một hơi.

Vương Điền không để ý tới hắn, chỉ hỏi: “Trên đường trở về, ta phát hiện cấm quân bảo vệ nhìn không quen mặt, ngươi định làm gì?”

“Trẫm muốn ngươi giúp trẫm làm một việc, lần này trẫm nói cho ngươi biết trước, về sau không được giận dỗi.”

“Chuyện gì?” Vương Điền hỏi.

Lương Diệp cười tủm tỉm: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần nhớ trẫm nhất định có thể bảo vệ ngươi”.

“Ngươi đang nằm mơ cái gì?” Vương Điền cũng nhìn hắn cười cười: “Ta tin ngươi không bằng tin chó còn hơn.”

Lời vừa dứt, ngoài cửa sổ ánh lửa vụt sáng lên cao, tiếng ồn ào cùng tiếng đao kiếm xa gần truyền đến.

Lương Diệp rõ ràng sửng sốt một chút: “Chuyện này không phải do trẫm sắp xếp.”

“Ta đi trước.” Vương Điền đi tới đỡ hắn: “Lửa sắp cháy đến nơi này rồi”.

Lương Diệp đứng dậy, mặc áo choàng ngoài, nhanh chóng lấy ra từ trong ngăn bí mật hai tụ tiễn tinh xảo, nhanh chóng buộc chúng vào cổ tay của Vương Điền, lại không biết từ đâu lấy ra thanh chuỳ thủ buộc vào bắp chân y, còn tranh thủ sờ soạng bắp chân y: “Đi thôi.”

Vương Điền kinh ngạc nhìn động tác mạnh mẽ nhanh nhẹn của hắn, nếu không phải tận mắt chứng kiến ​​thái lấy mũi tên ra, y sẽ hoài nghi Lương Diệp thật sự có phải bị thương nặng hay không.

“Trẫm đã nói với ngươi trẫm rất khoẻ.” Lương Diệp đắc ý quấn thanh nhuyễn kiếm quanh eo, sau đó Vương Điền trơ mắt nhìn áo trên ngực hắn thấm đầy máu.

“Sao ngươi không cút lên Trời đi!” Vương Điền vỗ vào gáy hắn một cái.

Chương 77

Chương 79

6 bình luận về “[TRĂNG] Chương78: Cược lớn”

Bình luận về bài viết này