ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 158: Con chuột

—–o0o—–

Trong cuộc chiến ở quận Xuyên Tùng, Lương Diệp đã nhanh chóng giải quyết tình trạng hỗn loạn và thay thế bằng những người thân tín của mình, mặc dù có lưu dân, nhưng sau khi cuộc hoà đàm kết thúc, hầu hết họ đều được sắp xếp ổn thoả và cứu tế, Vương Điền áp tải lương thảo từ Thọ Vân đến Ninh Minh, tuy lưu dân có, nhưng rất ít, năm ngoái bão tuyết phần lớn đều ở các quận phía Bắc, cho nên y và Lương Diệp từ sớm đã chú ý tới.

Nhưng quận An Hán, một nơi nổi tiếng giàu có thịnh vượng, thực sự đói đến đến mức đổi con lấy thức ăn.

Nữ phụ khóc đến khản cả cổ, như muốn hỏi thế gian vô tận này rốt cuộc là gì.

“… Năm ngoái sông Vân Thuỷ quận Hà Tây vỡ đê… Nơi đây xảy ra hạn hán nghiêm trọng… thu hoạch vụ thu trên cánh đồng không có lương thực…” Ánh mắt vẩn đục của ông lão quỳ trên mặt đất, ông muốn khóc, nhưng không thể rơi nước mắt được nữa, ánh mắt trống rỗng chết lặng nhìn quý nhân ăn mặc xa hoa lộng lẫy trước mặt, cũng không mong đợi họ sẽ cứu mình, như chỉ kể lại một chuyện cũ bình thường.

“…Thuế càng ngày càng nặng, năm ngoái còn tăng gấp ba lần. Huyện lệnh nói Thái Hoàng Thái Hậu nương nương muốn mở tiệc mừng thọ, đến Tết rồi cũng không còn một hạt thóc nào…”

“Đất đai… mất hết rồi… Họ hạ giá để mua. Chúng ta không dám không bán, chỉ cầm được một chút bạc vụn, qua một thời gian tìm mọi cách lấy về…”

“Nạn hạn hán không dám báo lên trên… Mùa xuân năm ngoái Hoàng đế đột nhiên đổi tính, Hà Tây lũ lụt đã chết nhiều người như vậy… Ai dám báo lên trên?”

“Ta vốn tưởng thay quận thú mới, cuối cùng chúng ta sẽ có thứ gì đó để ăn, nhưng ai ngờ rằng chiến tranh lại bắt đầu, tất cả nam nhân trụ cột trong gia đình đều bị bắt đi. Triều đình muốn có lương thảo, mặc kệ chúng ta sống hay chết, da chúng ta cũng hận không thể lột mà mang đi…” Ông lão than thở: “Chúng ta muốn đi về phía nam, nhưng lại bị quân lính của quận thủ đuổi về, bọn chúng đúng là súc sinh! Gặp người liền giết, chúng ta không dám đi về hướng nam nữa…”

“Trời giết chết tên cẩu Hoàng đế kia —— hắn không chịu để bất kỳ ai có thể sống sót ” đám người quỳ trên mặt đất cuối cùng có người khóc rống lên.

“Quý nhân, chúng ta có mắt không tròng mạo phạm ngài! Xin ngài thương chúng ta đã đến đường cùng mà bỏ qua cho chúng ta!” Có người sợ hãi quỳ lạy.

Nhưng mà, hầu hết mọi người đều đói đến mức không còn sức để quỳ lạy nữa, họ giống như những thây ma gần đất xa trời, chết lặng đứng ở một chỗ.

Vương Điền từng bị ám sát, trải qua một lần cung biến, chứng kiến ​​chiến tranh, vô số cảnh tượng đẫm máu, nhưng trước mắt bốn năm chục người dân này, không có gì thảm thiết cũng chẳng lớn lao, nhưng lại ép y đến mức không thở nổi.

Y chỉ cưỡi ngựa xem hoa cảm thán sự gian nan của thiên hạ này, khi y quyết tâm rời đi, điều y cảm thán chỉ là mớ hỗn độn trên vai Lương Diệp, càng cảm thấy đau lòng cho Lương Diệp vì những thứ không hề dễ dàng này.

Nhưng bây giờ y mới thật sự cảm nhận được, cái gọi là dân chúng lầm than, đến mức công sức của một người dường như quá nhỏ bé.

Một nhóm người tranh giành mì và cơm mà ám vệ lấy từ trong xe ra, ám vệ lúc đầu cố gắng duy trì trật tự, nhưng sự uy hiếp của đao kiếm trước mặt còn không đáng sợ bằng việc không thể cướp đoạt được một miếng cơm ăn.

“Mẹ ơi, ăn đi, ăn nhanh lên!” Có người đưa cháo đến miệng bà lão đang nhắm mắt, nhưng bà lão đã không còn động đậy, trong tay vẫn còn cầm chặt miếng bánh đã bị xé vụn.

Người nọ cầm lấy miếng bánh từ tay bà, nước mắt chảy vào trong miệng, nuốt chiếc bánh khô khốc một cách khó nhọc.

Ngay cả ám vệ giết người không chớp mắt cũng không đành lòng nhìn nữa.

Hoá ra để người sống sót còn khó hơn gấp ngàn lần để người chết.

Vương Điền quay đầu nhìn Lương Diệp, trên mặt không có biểu tình thừa thãi gì, thấy Vương Điền nhìn mình, liền nắm tay y nói: “Không có gì để xem, chúng ta đi thôi.”

Thực sự không có gì để xem, mang ơn đội nghĩa dập đầu cùng cảm kích đều là sự châm chọc lớn nhất đối với họ.

“Khi còn nhỏ, nghe Văn Tông giảng trong lớp, mong muốn lớn nhất của ông ấy là một ngày nào đó bá tánh trong thiên hạ này đều có cơm ăn… Ta lúc đó còn tưởng ông ấy nói đùa.” Lương Diệp kéo y vào trong xe ngựa.

Làm sao không cảm thấy thật đáng chê cười?

Cuộc sống trong cung tuy khó khăn nhưng chưa bao giờ thiếu cơm ăn áo mặc, tiểu Hoàng thượng vừa mới lên ngôi cảm thấy mọi thứ trên đời đều thuộc về mình, lụa là gấp vóc, cao lương mĩ vị đều không vừa mắt, cuộc sống xa hoa, ngựa tốt xe sang đều vứt như giày rách, Văn Tông lại nói trong thiên hạ có người đói đến mức phải gặm vỏ cây, hắn lại ngây thơ hỏi tại sao họ không ăn thịt băm chứ.

Sự thất vọng và nước mắt trong mắt ông lão khiến hắn vừa bực bội vừa xấu hổ, nên người thầy kia đã không thương tiếc đem thước vụt vào lòng bàn tay hắn, Văn Tông khẩn cầu Bệ hạ xin hãy mở mắt ra nhìn con dân của mình, nhưng Lương Diệp lại cảm thấy việc làm Hoàng đế này hắn chẳng tình nguyện, cuộc sống của hắn còn gian nan vô vọng đến khôn cùng, nên là người trong thiên hạ này nợ hắn.

Hắn tức giận đến mức trộm cây thước của Văn Tông, nhưng không ngờ cây thước ấy vẫn thời thời khắc khắc đặt ở lòng bàn tay hắn.

“Chuyện đến nước này không phải lỗi của một người” Vương Điền nhìn hắn nói: “Đừng có chuyện gì cũng ôm hết vào mình.”

“Nhưng trẫm là Hoàng đế.” Lương Diệp cười cười với y: “Trẫm nên làm cho bọn họ có đủ cơm ăn”.

Vương Điền sửng sốt.

Lương Diệp đã nói điều này với y nhiều lần, mang theo uy hiếp cùng ra lệnh, độc đoán lại cố chấp, Vương Điền cực kì ghét bỏ hành vi đế vương phong kiến này, đến nỗi mỗi lần nghe hắn nói đều muốn tát hắn một cái, đồng thời phỉ nhổ, cũng không thể tránh khỏi suy nghĩ nếu người khác làm Hoàng đế, cho dù không có Vương Điền, người đó hẳn sẽ làm tốt hơn một kẻ điên thần kinh như Lương Diệp.

Việc y tin tưởng Lương Diệp có thể trở thành một vị Hoàng đế tốt phần lớn là do lòng kiêu hãnh của bản thân, nhưng cũng giống như hầu hết mọi người, y đã có thành kiến với Lương Diệp, coi hắn là kẻ điên nên y mới không có bất kì gánh nặng nào muốn đem Lương Diệp tách khỏi hoàng quyền hiện tại.

Lương Diệp là người cố chấp bá đạo, hắn sẽ không nhượng bộ, y chưa từng nhìn thẳng vào Lương Diệp chân chính hỏi hắn muốn cái gì.

Nhưng bây giờ xem ra Lương Diệp thích hợp làm Hoàng đế Bắc Lương hơn bất kỳ ai khác.

Hắn chưa chắc có bao nhiêu đồng cảm cùng thương xót đối với bá tánh của mình, nhưng hắn biết mình nên làm gì với tư cách là một Hoàng đế.

Vương Điền nhìn hắn nói: “Sẽ có một ngày như vậy.”

Lương Diệp nhướng mày nói: “Biểu tình này của ngươi là sao đây?”

Vương Điền cười nói: “Bị vẻ đẹp của ngươi làm cho mờ mắt”.

Lương Diệp đã nói rất nhiều điều, nhưng chưa bao giờ có một câu nào khiến y nhìn rõ người này hơn câu vừa rồi của hắn.

——

Phùng Lam gối lên đùi mỹ nhân, ăn món điểm tâm do quan huyện địa phương cống tới, thoải mái nheo mắt lại.

“Đại nhân, điểm tâm này ngon đến vậy sao?” Tiểu thiếp nhẹ nhàng đặt cánh tay ngọc ngà lên vai gã, hờn dỗi nói: “Đại nhân, ngài cũng không muốn nhìn ta.”

“Đương nhiên là ngon rồi.” Phùng Lam mỉm cười: “Dao Nhi, ngươi không hiểu được sự tuyệt diệu của món ăn này đâu. Chỉ một nguyên liệu trong đó thôi cũng đáng giá nghìn vàng, tạo ra một miếng nhỏ như vậy phải trải qua 365 quy trình. Ngay cả Bệ hạ cũng không thể nếm được nó.”

“Vậy ta cũng muốn nếm thử một chút.” Nữ nhân muốn ăn.

“Đừng nghịch, thứ này lợi ích vô tận, ta sao có thể tùy ý cho nàng ăn?” Phùng Lam ôm mỹ nhân nhẹ nhàng dỗ dành: “Nhưng nếu nàng có thể thuyết phục em ngươi làm thiếp thất của ta, đừng nói là món điểm tâm này, khu vườn mà ngươi nhìn trúng lúc trước ta cũng thưởng cho chị em ngươi, thế nào?”

“Thiếp không cần khu vườn đó.” Nữ nhân nép vào ngực gã nhẹ giọng nói: “Quá nhỏ bé, thiếp muốn thứ đại nhân tặng cho phu nhân của người hôm trước.”

“Ngươi, ngươi, đó là đồ Thái Hậu nương nương ban thưởng, sao có thể tùy ý thay đổi người?” Phùng Lam cười nói: “Lòng tham của ngươi sợ là còn muốn cung điện của phi tần Hoàng đế mất”.

“Thiếp ——”

“Sao trẫm không biết mấy gian cung điện của mình đáng giá, nhiều người nhớ thương như vậy?”. Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ngoài cửa.

Phùng Lam kinh ngạc nhảy dựng lên: “Người bên ngoài là ai!?”

Lời còn chưa dứt, mấy chục ám vệ từ xà nhà nhảy xuống đất, hai thanh đao sắc bén đặt trên cổ Phùng Lam, mỹ nhân bên cạnh gã hét lên một tiếng, bị ám vệ bên cạnh chém một cái vào gáy hôn mê bất tỉnh.

“Phùng đại nhân”, Lương Diệp mỉm cười đi tới trước mặt gã, cầm khối điểm tâm trên bàn lên, đưa lên mũi ngửi ngửi: “Hoá ra ngươi lại am hiểu ẩm thực như vậy”.

Phùng Lam sắc mặt tái nhợt nhìn Lương Diệp trước mặt, gã run rẩy muốn quỳ xuống, nhưng hai chân lại mềm nhũn không cử động được, Lý Mộc bên cạnh nhìn thấy thế liền đá vào cái bụng tròn trịa của gã: “Nhìn thấy Bệ hạ còn không hành lễ!”.

Phùng Lam bị đá xuống đất, vừa lăn vừa bò quỳ xuống dập đầu: “Vi, vi thần Phùng Lam… khấu, khấu kiến Bệ hạ!”

Lương Diệp khoanh tay đứng trước mặt gã, thong thả ung dung mà ăn một miếng điểm tâm, cau mày ghét bỏ: “Vừa ngán vừa ngọt, Phùng đại nhân tuổi tác đã cao, vẫn là ăn ít đồ ăn nhiều dầu mỡ đi”.

Phùng Lam quỳ trên mặt đất, run rẩy đến mức không nói nên lời, trong chốc lát, giữa hai chân gã tràn ra một mùi tanh tưởi, hoá ra sợ hãi quá đến mức tiểu tại chỗ.

Điểm tâm hắn ăn tự nhiên trở nên ghê tởm, Lương Diệp dùng khăn tay lau tay, cúi đầu nhìn Phùng Lam đang nằm trên mặt đất run rẩy, cười lạnh: “Phùng đại nhân sợ hãi quá sớm rồi.”

“Mang đi”.

Phủ đệ của Phùng Lam lớn quá mức, Vương Điền đi nửa canh giờ vẫn chưa đi hết tiểu viện, đã nhìn thấy Lương Diệp vẻ mặt u ám đi ra: “Sao vậy?”

“Ăn phải thứ đồ bẩn thỉu.” Lương Diệp nghe Phùng Lam nói đến mức thần kì như vậy, kết quả ăn xong, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm, lại liên tưởng tới đống thịt mỡ bị doạ đến mức tiểu tại chỗ.

Vương Điền nhếch khóe miệng: “Ngươi là đứa trẻ ba tuổi sao? Không biết nó là thứ gì dám cho vào miệng?”

Lương Diệp bất mãn nhe ​​răng nhìn y, còn chưa nói xong, Vương Điền đã cau mày sờ sờ bụng hắn: “Đau không?”

Lương Diệp ánh mắt hơi dừng lại khi nhìn bàn tay chạm vào bụng mình, chậm rãi lắc đầu.

Vương Điền liền tàn nhẫn rút tay ra, nhìn khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh, cảm khái nói: “Phùng Lam làm việc bên ngoài quả thật lắm tiền, Phùng gia kia giàu đến mức nào?”

“So với Đàm gia, còn kém hơn một chút.” Lương Diệp liếm liếm khóe miệng, nắm lấy tay y đặt lên bụng hắn.

Vương Điền hai mắt sáng rực: “Đàm gia kia đồ vật đều đổi thành lương thảo. Kho bạc nhỏ của ngươi lại sắp trống rỗng. Khi trở về chúng ta hãy lấp đầy nó.”

Lương Diệp vui vẻ gật đầu.

“Những thứ này của Phùng Lam… vẫn là trả về nơi chúng tới đi.” Vương Điền cau mày nói: “Mặc dù kho thóc đã được mở tạm thời, nhưng ta e dân chúng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể hồi phục được. Hơn nữa trên làm dưới theo, quận An Hán các quan viên quan hệ họ hàng dây mơ rễ má, có thể đưa lương thực tới tay người dân được hay không còn chưa biết. Ngươi cũng biết tư binh của ngươi trấn giữ cũng không nổi, đó không phải là giải pháp lâu dài, vì vậy ngươi cần tìm một người bản lĩnh lên làm quan toạ trấn nơi này”.

Y muốn tự mình làm, nhưng y cảm thấy bất an khi để Lương Diệp trở về Đại Đô một mình.

“Bách Lý Thừa An?” Lương Diệp suy nghĩ một lúc: “Nhưng trẫm muốn để hắn ở lại Đại Đô”.

“Tằng Giới?” Vương Điền suy nghĩ một chút, tự mình chối bỏ đề xuất này: “Tằng Giới là người khéo léo, chỉ sợ không nhổ cỏ được tận gốc”.

Hai người buồn rầu tìm người thích hợp coi tiền như rác để tới xử lý cục diện rối rắm tốn công vô ích này, đột nhiên Lý Mộc tới báo cáo: “Chủ tử, Hứa Tu Đức đại nhân muốn gặp ngài.”

“Hứa Tu Đức?” Lương Diệp quay đầu nhìn Vương Điền, “Ai?”

“Lão béo có râu cá trê đó.” Vương Điền nhỏ giọng nói.

Lương Diệp bừng tỉnh: “Hắn từ Đông Thần trở về?”

“Vâng.” Lý Mộc gật đầu.

Vương Điền nói: “Hứa Tu Đức giả ngu giả dại nhưng vô cùng khôn ngoan”.

Hứa Tu Đức không vợ, không con, không gia đình, sư phụ của gã là Yến Trạch, Yến Trạch và Biện Thương xưa nay bất hoà, hơn nữa vì trước đây họ theo Thôi thị nên thầy trò hai người luôn nơm nớp lo sợ, vô cùng cẩn thận, Hứa Tu Đức tuy là người khéo léo, nhưng không phải không có điểm mấu chốt, vài lần giao việc cho gã, gã đều làm rất tốt.

Một lúc sau, Hứa Tu Đức ôm cái bụng béo đã giảm đi hai vòng tiến vào, người chưa tới tiếng đã tới trước, khóc như thể gã cùng Lương Diệp là anh em nhiều năm không gặp: “Bệ hạ —— Bệ hạ, lão thần cuối cùng cũng có thể về gặp Bệ hạ!”.

Gã quỳ trên mặt đất, tóc đã bạc đi rất nhiều, lệ nhoè hai mắt nói: “Thần Hứa Tu Đức may mắn không làm nhục sứ mệnh. Hoàng đế Đông Thần đã đồng ý thông thương với Đại Lương!”

Vừa nói, gã vừa cố ý khoe ra cánh tay bị cột chặt trước ngực: “Thần thoát chết trong gang tấc, thần không sợ gian khổ, thần…”

“Vi thần khấu kiến Bệ hạ, cùng Đan Dương Vương.” Văn Ngọc đối diện với ánh mắt ghét bỏ của Lương Diệp, dứt khoát cắt đứt lời tố khổ của Hứa Tu Đức: “Hứa đại nhân hôm qua lúc xuống xe không cẩn thận trượt chân té ngã, bị gãy tay”.

Vương Điền nhịn cười quay đầu đi, Hứa Tu Đức hướng về phía Lương Diệp cười xấu hổ, nịnh nọt nói: “Đúng đúng, nhờ Bệ hạ bảo vệ, lão thần mới tránh khỏi việc gãy cánh tay còn lại.”

“Hứa đại nhân vất vả rồi.” Lương Diệp chủ động đưa tay ra đỡ gã dậy.

Hứa Tu Đức lập tức vui mừng, liên tục lắc đầu: “Không vất vả, không vất vả! Giải quyết nỗi lo của Bệ hạ là việc lão thần nên làm!”

“Có lời này của ái khanh trẫm liền yên tâm.” Lương Diệp nhếch miệng cười với gã.

Hứa Tu Đức cả kinh khi nhìn thấy nụ cười đáng sợ của hắn, nhìn Vương Điền cầu cứu.

Vương Điền vỗ vỗ vai gã, nghiêm túc nói: “Hứa đại nhân tuy rằng lộ trình chậm chạp, nhưng lại đến rất đúng lúc.”

Kẻ coi tiền như rác cuối cùng cũng tìm được rồi.

Chương 157

Chương 159

2 bình luận về “[TRĂNG] Chương 158: Con chuột”

Bình luận về bài viết này