ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 160: Xấu hổ

—–o0o—–

Ngọn nến leo lét, chiếu sáng các đường nét trên khuôn mặt của Lương Diệp đến mức khó có thể phân biệt được.

“Nếu Biện Như Phong lúc trước tiến cung là vì mục đích khác…” Vương Điền vừa mở miệng, lại không muốn nói thêm gì nữa.

Nói về Biện Như Phong, dù là suy đoán khách quan thế nào thì đối với Lương Diệp cũng quá tàn nhẫn, đặt mình vào vị trí của người khác, nếu có người suy đoán về mẹ mình với đủ loại nghi ngờ cùng ác ý, Vương Điền sẽ không thể chịu đựng nổi.

Lương Diệp dường như vẫn đợi y nói tiếp.

“Nhưng chuyện cũ cũng không thể kiểm tra được. Dù ngươi có đưa ra bất kì giả thiết nào, chung quy cũng chỉ là suy đoán mà thôi.” Vương Điền tựa người vào bàn, đưa tay vỗ nhẹ vào vai hắn, kết thúc chủ đề này: “Đã muộn rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Lương Diệp ý vị không rõ mà nhìn y hồi lâu: “Vương Điền, ngươi cho rằng trẫm để ý chuyện này sao?”

“Ta để ý.” Vương Điền thẳng thắn nói.

Bởi vì Vương Điền đang đứng, thời điểm nói lời này hơi cúi người xuống, ánh mắt chăm chú cùng dịu dàng nhìn vào mắt Lương Diệp: “Mẹ ta là người tốt nhất với ta trên đời này, ta không muốn bất cứ ai đưa ra những suy đoán ác ý về bà. “

Ánh mắt Lương Diệp dường như hiểu được, hắn cau mày trong giây lát: “Trẫm mới là người tốt nhất với ngươi trên đời này.”

“…” Vương Điền khóe miệng giật giật: “Đừng gây chuyện.”

Lấy hắn so sánh với mẹ y, quả thực càng thấy rõ những hành vi ác liệt của Lương Diệp trong quá khứ, nếu phải đặt ra tiêu chuẩn, mẹ y sẽ ở trên mây, còn Lương Diệp ở dưới tầng hầm.

Có lẽ vì uống quá nhiều canh bạch ngọc, Lương Diệp đôi khi nắm bắt điểm mấu chốt còn yếu kém, chẳng hạn như bây giờ hắn thế nào cũng phải phân cao thấp với mẹ y ở thế giới khác, để chứng minh mình là người quan trọng nhất trong lòng Vương Điển, dần dần cũng đưa ra ý kiến trong lòng Vương Điền chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của mình hắn.

“…Đây căn bản không cùng một loại tình cảm, cũng không có cách nào so sánh được.” Vương Điền bị hắn chọc tức đến mức duỗi tay đẩy mặt hắn ra: “Ngươi đừng có bám lấy ta nữa.”

Lương Diệp tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cởi đai lưng ra, khéo léo buộc cổ tay y lên trên đầu, hai chiếc khóa đai lưng lạnh ngắt, khi chạm vào cổ tay y có cảm giác vô cùng quái dị, Vương Điền giãy giụa một chút, Lương Diệp lại buộc rất chặt, dùng sức cũng không thể thoát ra, nhưng y cũng chỉ thực hiện một vài động tác tượng trưng, ​​​​nhìn hắn nói: “Không nói lại liền động thủ. Ai dạy ngươi điều này?”

“Tự học thành tài.” Lương Diệp kiêu ngạo ngồi trên bụng y, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn y, trong mắt tràn đầy hứng thú: “Vương Điền, ngươi rõ ràng rất thích.”

Vương Điền lông mày hơi động đậy: “Ta không đánh lại ngươi, là ngươi ỷ thế ức hiếp người khác.”

“Trên người ngươi trẫm cũng chưa sờ mó được tý nào.” Nghĩ đến, Lương Diệp có chút không vui, dù sao từ trước đến nay đều là hắn bắt nạt người khác, nhưng đối với Vương Điền hắn lại luôn phải nhịn.

“Đây là ngươi tình ta nguyện…” Ánh mắt Vương Điền rối rắm khi nhìn vạt áo của hắn, chậc lưỡi: “Ngươi rốt cuộc đã ăn cái gì thế?”

Lương Diệp vẻ mặt u ám: “Tên Phùng Lam này dù lớn tuổi nhưng cũng nhiều chiêu trò”.

Trong món điểm tâm kia dường như là trộn lẫn rất nhiều thứ bổ thận tráng dương, tăng cường sinh lực, hắn bận rộn gần như cả ngày, dùng nội lực để trấn áp, vốn tưởng rằng sau một thời gian sẽ hết, ai biết Vương Điền lại cứ lắc lư trước mặt hắn, khó khăn lắm mới tới buổi tối, vừa định sờ mó lung tung thì tên mù Hứa Tu Đức kia lại đến góp vui chứ.

Hắn đang tính bỏ cuộc, kết quả Vương Điền không chỉ nhìn ra mà còn cố tình trêu chọc hắn.

“Tốt nhất là nên nhịn đi.” Vương Điền thở dài: “Vết thương trên eo của ngươi còn chưa lành.”

Y bị trói hai tay, một thân quần áo đẹp đẽ quý giá nhăn nhúm nằm ngửa dưới người Lương Diệp, nghiêm túc đứng đắn mà khuyên nhủ, toàn thân Lương Diệp đều muốn ngo ngoe rục rịch.

“Đã tốt rồi, không tin ngươi thử sờ đi.” Lương Diệp kiên quyết nói.

Vương Điền quơ quơ đai lưng trên cổ tay, nhướng mày nói: “Sờ thế nào đây?”

Lương Diệp kích động nhìn chằm chằm vào môi y: “Bên trên hoặc bên dưới đều được.”

Khả năng học tập cùng thực hành mạnh mẽ của thằng ranh này đều tập trung vào mấy thứ chẳng đứng đắn gì cho cam.

Vương Điền cũng rất để ý đến hắn, chăm sóc hắn rất cẩn thận lại thoả đáng, Lương Diệp nhìn đôi môi đỏ mọng của y, cảm giác được hiệu quả của khối điểm tâm dơ bẩn này càng ngày càng mạnh mẽ, hắn cau mày muốn kéo người lên tiếp tục.

Vương Điền quay đầu đi ho khan hai tiếng: “Mẹ nó nếu còn tiếp tục nữa, sẽ khản hết cổ.”

Chiếc khóa đã được nới lỏng từ lâu khiến hổ khẩu bị xước, hơi nhói, Vương Điền vừa súc miệng xong, tay y lại mất đi quyền khống chế.

“Lần này đến lượt ta.” Vương Điền chậm rãi nhắc nhở hắn.

Lương Diệp kinh ngạc nheo mắt lại, nhanh chóng liếc y, cố gắng giả vờ như hắn không nghe thấy, dùng sức đè cổ tay y xuống.

“Tử Dục, ngươi thật sự không muốn sao?” Vương Điền để hắn nhẹ nhàng cắn vào cổ mình, dịu dàng nói: “Rõ ràng là ngươi cũng rất thích.”

Vương Điển không thích việc Lương Diệp ở trên giường làm loại chuyện này còn muốn tính kế để xoa dịu hoặc lung lạc y, y cũng không muốn mỗi lần làm đều phải vắt óc khiến hắn khuất phục dưới thân mình, y thích Lương Diệp cam tâm tình nguyện hơn.

Ví dụ như bây giờ.

Hắn có lẽ đã đấu tranh một cách tượng trưng hai lần, hoặc có thể hắn chẳng muốn giãy giụa, Lương Diệp nghiến răng trừng mắt nhìn y, như muốn giết y vậy, sát ý nơi đáy mắt khiến khóe mắt hắn phiếm hồng, bởi động tác của y khiến hắn cau mày, không phát ra âm thanh nào, thậm chí hơi thở của hắn cũng mang theo sự kiềm chế.

Làm hoàng đế, luôn có một chút kiêu ngạo không thể giải thích được trong lòng, những ám vệ đó luôn ẩn nấp ở những nơi Vương Điền không thể nhìn thấy, nhưng Lương Diẹp lại biết hết.

“Bọn họ trốn ở đâu?” Vương Điền nghiêm túc hỏi hắn.

Răng của Lương Diệp gần như sắp gãy, hắn nheo mắt lại, không vui nói: “Vương Điền, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”

“Được một tấc lại muốn tiến một thước?” Vương Điền cẩn thận nhai nuốt từng chữ này: “Một tấc này… có phải là thế này… không?”

Bàn tay vốn đang đặt ở đầu giường bỗng nhiên siết chặt lại.

“Tử Dục ngươi muốn bao nhiêu tấc?” Vương Điền thong thả ung dung hỏi hắn: “Muốn ta đi vào bao nhiêu tấc nữa?”

Ngay cả lời nói bình thường khi vào miệng Vương Điền cũng thay đổi màu sắc, Lương Diệp liếm đôi môi khô khốc, nhìn chằm chằm vào bộ dáng có chút mất khống chế của Vương Điền: “Trẫm… tất nhiên là muốn vào hết——”

Lời còn chưa dứt, tai hắn đột nhiên động đậy, bưng kín miệng mũi Vương Điền lại.

Tiếng bước chân tuy xa nhưng rất nhanh đã đến trước cửa, giọng nói trầm thấp của Lý Mộc từ bên ngoài truyền đến: “Chủ tử, ngài đã nghỉ ngơi chưa?”

“Chuyện gì?” Lương Diệp đè nén hơi thở không ổn định của mình, thanh âm có chút khàn khàn.

“Chủ tử, bọn thuộc hạ đã tìm được dấu vết của Bách Lý Thừa An và tiểu Thái Tử. Vừa rồi mới nhận liên tiếp hai bức thư, nhưng hai bức thư cách nhau tám ngày, ta đoán…”

Giọng nói của Lý Mộc ở bên ngoài vẫn đang phân tích xem tại sao hai lá thư lại đến cùng một lúc.

Lương Diệp vừa nghe vừa nhíu mày, hắn còn chưa kịp trả lời, Vương Điền đột nhiên nở nụ cười mờ ám, ánh mắt cảnh cáo của hắn còn chưa xong, suýt chút nữa hắn đã rên rỉ thành tiếng.

Ngón tay thon dài siết chặt cánh tay Vương Điền, khi Lương Diệp ngẩng cổ đường cong vô cùng mịn màng và đẹp đẽ, lòng bàn tay bịt kín miệng mũi Vương Điền dường như mất đi sức lực, Vương Điền nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay xuống, hôn lên lòng bàn tay của hắn.

Cảm giác môi chạm vào mu bàn tay vừa kỳ quái vừa xa lạ, Lương Diệp nhìn vào đôi mắt tươi cười của Vương Điền, khoái cảm cùng hưng phấn tột độ đan xen nhau, khiến hắn nhất thời cảm thấy hoảng hốt.

“Chủ tử?” Câu hỏi của gã thật lâu không có hồi đáp, Lý Mộc nhịn không được hỏi.

Lương Diệp đột nhiên xoay người, đè Vương Điền xuống dưới thân, sắc mặt hắn bởi động tác này mà lập tức vặn vẹo, liền tát vào mặt y, trầm giọng nói: “Trẫm biết rồi, làm theo lời ngươi nói đi, tối nay phái người tìm cho được Thái Tử”.

“Vâng!” Lý Mộc đáp: “Thuộc hạ lập tức đi ngay!”

Tiếng bước chân xa dần, Lương Diệp mới buông lỏng cánh tay che miệng Vương Điền, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn y, trầm giọng mắng: “Trẫm thấy ngươi hình như là chán sống rồi.”

Vương Điền mỉm cười dè dặt và khiêm tốn: “Bệ hạ, lúc ngươi ở chỗ núi giả hành cung, hẳn là đã nghĩ đến chuyện này…”

Bị lôi lại chuyện cũ, Lương Diệp sửng sốt một lát, khó chịu nói: “Trẫm nên uống thuốc giải”.

“Không phải đang —” Vương Điền miệng bị đai lưng chặn lại.

Lương Diệp quấn chiếc khóa quanh cổ y, hung ác nói: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ cắt lưỡi ngươi.”

…………

Đan Dương Vương đầu lưỡi có bị cắt hay không Lý Mộc không biết, nhưng gã biết đầu mình có thể sắp bị cắt rớt.

“Đại ca, ngươi thật lợi hại.” Một ám vệ thấp giọng nói: “Tối qua ngươi còn dám tới cửa”.

“Cái gì?” Lý Mộc nhìn ám vệ làm mặt quỷ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng sau khi cẩn thận nhớ lại mệnh lệnh của chủ tử đêm qua, lại thấy không có gì bất thường.

Tên ám vệ nhỏ này tên Giải Quế, là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm ám vệ mới nên Lý Mộc đặc biệt chăm sóc nó, nhiệm vụ giao cho nó phần lớn đều là những công việc nhẹ nhàng như đánh xe, trông ngựa. Giải Quế không có việc gì cũng thích đi theo gã.

“Hôm qua Vương gia ở trong phòng của chủ tử.” Giải Quế ho nhẹ một tiếng: “Chủ tử ngay cả cửa cũng không cho chúng ta vào, phải đứng rất xa, chúng ta không kịp gọi ngươi ngươi đã phi vào…”

Sau đó Lý Mục mới ý thức được hắn đang nói cái gì, sắc mặt đột nhiên từ tái xanh chuyển sang đỏ hồng, lắp bắp nói: “Tối qua ta không nghe thấy gì cả.”

Giọng nói của chủ tử rất bình thường, ngay cả tiếng hít thở của người thứ hai cũng không nghe thấy.

Giải Quế nhìn thấy Lương Diệp cùng Vương Điền từ cửa đi ra, vỗ vỗ vai gã nói: “Coi như không biết gì đi, nếu không được thì xin Vương gia, ngươi có thể làm được, đại ca.”

Nói xong liền nhảy lên cây trốn trong đám lá.

Lý Mộc dũng cảm tiến lên nói: “Chủ tử, Vương gia.”

Lương Diệp vẻ mặt khó phân biệt, lười biếng ngáp dài, Vương Điền ở bên cạnh dường như tinh thần rất tốt, hợp lại tay áo cười nhìn gã: “Chào buổi sáng, Lý thống lĩnh.”

“Chào buổi sáng, Vương gia.” Lý Mộc cúi đầu không dám nhìn y, sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Lương Diệp giơ tay kéo cổ áo Vương Điền, che đi vết răng đang chảy máu trên cổ y, bình tĩnh nói: “Đã tìm được người chưa?”

“Bẩm chủ tử, người của chúng ta đến chậm một bước.” Lý Mộc nói: “Tiểu Thái Tử dường như bị bệnh, Bách Lý đại nhân vội vàng rời đi, còn có mấy nhóm người không rõ lai lịch đang tìm kiếm điện hạ…”

Lương Diệp rũ mắt nghe Lý Mộc báo cáo, cuối cùng chậm rãi nói: “Đêm qua ——

Lý Mộc nhất thời giật mình, hận không thể quỳ xuống chứng minh sự trong sạch, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, mới nghe thấy Lương Diệp nói: “Thư ngươi nhận được đâu?”

Lý Mộc vội vàng từ trong tay áo lấy ra, đưa lên.

Lương Diệp nhướng mi liếc gã một cái, cũng không tiếp lời, Lý Mộc thấy vậy rùng mình một cái, nhìn Vương Điền cầu cứu.

Vương Điền mỉm cười nhận lấy lá thư, rất tự nhiên đưa cho Lương Diệp, Lương Diệp cầm lấy: “Được rồi, cút đi.”

“Vâng!” Lý Mộc tức khắc như được đại xá, gã cảm kích mà nhìn Vương Điền một cái, nhảy lên cây biến mất không thấy tăm hơi.

Vương Điền đứng ở bên cạnh cùng hắn đọc thư, nhẹ nhàng cười: “Hắn cái gì cũng không nghe thấy, xấu hổ sao?”

Lương Diệp vẻ mặt ủ rũ đọc thư: “Buồn nôn (1).”

Vương Điền nhớ tới đêm qua bởi vì mình quá hưng phấn nên nói mấy lời phóng túng, không được tự nhiên mà hắng giọng, khô khan nói: “Thời tiết hôm nay thật đẹp.”

Lương Diệp nhìn bầu trời u ám, cười lạnh: “Sao vậy, hiện tại ngươi không thừa nhận?”

————–

(1) Từ này trong từ ý chỉ đang mang thai nhé.

Chương 159

Chương 161

2 bình luận về “[TRĂNG] Chương 160: Xấu hổ”

Bình luận về bài viết này