ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 165: Vào thành

—–o0o—–

Đại Đô, Biện phủ.

Ba nén nhang cắm chắc chắn vào lư hương, khói từ từ bay lên.

Biện Thương giơ tay phủi tro hương trên tay áo, lông mày nghiêm nghị, tinh thần vẫn vững vàng, nhưng tóc đã trắng hơn rất nhiều, bước đi chậm rãi, ngồi trước bàn làm việc.

“Lương Diệp chỉ cách kinh thành mấy bước, lại không chịu vào thành, ngươi cũng không vội chút nào.” Người đối diện trong giọng nói mang theo ý cười: “Ông cháu hai người các ngươi thật là bình tĩnh. “

“Không đảm đương nổi hai chữ ông cháu này.” Biện Thương ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi rót cho đối phương một chén trà: “Vạn vật đều có số mệnh, không cần vội, hắn đến lúc đó tự nhiên sẽ vào”.

“Ha.” Đối phương cười lạnh một tiếng.

“Đại Đô ở đây, ngai vàng cũng ở đây, hắn không muốn cũng vẫn phải quay về”, Biện Thương đẩy chiếc cốc sang phía người đối diện: “Chỉ là không ngờ, lúc trước chỉ là một đứa trẻ, hiện giờ đã trở thành chút gì đó khác biệt”.

“Bát tự của hắn mang thiên sát, hơi thở đế vương mờ nhạt, sớm tàn lụi, là số vận vua mất nước”. Đối phương mỉa mai nói: “Thế nhưng, tiểu Thái Tử kia hơi thở đế vương cường đại, đáng tiếc lại chết trẻ, cũng chỉ là có duyên không phận với ngôi vị này”.

Trong mắt Biện Thương hiện lên vẻ chán ghét: “Cũng chỉ là mấy thứ tà đạo mà thôi.”

Đối phương cười nói: “Vậy ngươi cần gì phải thắp ba nén hương cho người đã khuất?”

“Chỉ là lừa mình dối người mà thôi.” Biện Thương lạnh lùng nói: “Ngươi muốn bao nhiêu ngày?”

“Ít nhất là sáu ngày, lâu nhất là mười hai ngày.” Đối phương nói: “Đại nhân, không bằng nhanh chóng nghĩ cách, thỉnh Bệ hạ trở về kinh đô đi.”

“Ta biết rồi.” Biện Thương đứng dậy rời đi.

Đối phương mỉm cười nhìn bóng dáng rời đi của ông ta, sau đó cúi đầu ngửi tách trà trên bàn.

Nước trà phản chiếu đôi mắt hơi hướng lên trên của gã như những vì sao lạnh lẽo, nốt ruồi giữa hai lông mày của gã đỏ tươi yêu dã vô cùng, gã thổi một hơi, trên mặt nước tĩnh lặng xuất hiện những gợn sóng, rồi nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Biện Thương vừa vào cung đã bị người chặn lại.

“Biện đại nhân!” Biện Vân Tâm quần áo xa hoa lộng lẫy, từ xa gọi ông.

“Bái kiến Thái hậu nương nương.” Biện Thương chắp tay hành lễ.

Biện Vân Tâm vội vàng đi về phía ông ta, trong mắt có chút kích động: “Đại nhân trước đó nói, con của ta còn sống, chẳng phải là có tin tức tới cung rồi sao?”

Trong mắt Biện Thương hiện lên vẻ khinh thường, ông bình tĩnh nói: “Nương nương, thần năm đó quả thật từ trong cung đã cứu được một đứa bé và nuôi nấng nó. Cuối năm khi Bệ hạ xuất chinh, nó nhất quyết muốn đi theo hắn, muốn đi ra chiến trường lập công… Đứa bé này nhỏ hơn bệ hạ năm tuổi, trên gáy có một vết bớt hình tròn đúng không?”

Biện Vân Tâm siết chặt chiếc khăn tay: “Đúng đúng, là con trai của ta, khi đó Tiên đế nói sẽ đưa nó đến một nơi an toàn hơn, nhưng không ngờ lại giao cho đại nhân… Nó, bây giờ nó ổn không? Trên chiến trường nguy hiểm như vậy, nó đi làm gì chứ! Đại nhân.”

Biện Thương đi về phía trước, nàng bất chấp lễ nghi mà đuổi theo: “Đại nhân, cầu xin đại nhân nể tình nghĩa chủ tớ năm xưa, cho ta gặp nó một lần thôi! Đại nhân!”

Trong lúc cấp bách, nàng thậm chí còn cố gắng nắm lấy tay áo của Biện Thương, nhưng Biện Thương chỉ liếc nàng một cái, nàng vội vàng bỏ tay ra, khóc nức nở: “Đại nhân, xin ngài nể mặt tiểu thư, cho ta được nhìn thấy nó một lần!”.

Nói xong liền trực tiếp quỳ xuống đất.

Biện Thương dừng lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi không thể thấy nó được nữa.”

Biện Vân Tâm hoảng hốt ngẩng đầu lên.

“Nó bị người một đao chém đứt cổ.” Biện Thương hồi tưởng một lúc: “Vào đúng ngày sinh nhật của nó.”

Biện Vân Tâm lập tức ngã xuống đất, không thể tin được nói: “Không, không, không, không! Không phải ngài nói nó ra chiến trường lập công sao? Diệp Nhi có thể sống sót, nhất định nó có thể sống sót, nếu Diệp Nhi biết nó là em trai của mình, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn nó chết… Đại nhân, xin hãy để cho ta nhìn nó một lần, ta cái gì cũng không nói, ta chỉ muốn từ xa nhìn nó thôi! Đại nhân!”

“Bệ hạ ra lệnh giết nó, đầu của nó sẽ được mang về. Đến lúc đó cầu xin Bệ hạ đi.” Biện Thương vung tay áo hất người ngã xuống đất, mặt không cảm xúc đi về phía trước.

“Không…” Biện Vân Tâm quỳ  rạp trên mặt đất khóc thảm  thiết.

“Nương nương, nương nương!” Cung nữ bên cạnh vội vàng đỡ nàng lên.

Biện Vân Tâm nắm lấy cánh tay nàng, đè thấp âm thanh âm thầm rơi nước mắt: “Diệp Nhi có biết con trai ta chính là người nối dõi của Bệ hạ không? Chẳng lẽ bọn họ đều biết sao!? Nhưng ta cũng là bị ép buộc! Hắn dựa vào cái gì mà dám giết con ta? Ta nuôi lớn nó, hắn dựa vào cái gì muốn giết con ta!!”

“Nương nương, không thể nói bừa”, cung nữ vội vàng bịt miệng nàng lại.

Biện Vân Tâm đau lòng gào khóc: “Tại sao hắn lại không thể tha mạng cho nó… Tại sao không để ta được nhìn thấy nó một lần nữa…”

Tiếng khóc phía sau dần dần nhỏ đi, vị quan trẻ tuổi bên cạnh mỉm cười đi tới trước mặt ông: “Biện đại nhân.”

“Thúc Trạc.” Biện Thương liếc gã một cái: “Ta biết ngươi vì sao mà tới đây, không cần nhiều lời nữa.”

“Đại nhân, ta nghĩ hắn chỉ là nhất thời hồ đồ.” Tuân Dương cười ngượng ngùng: “Học trò nhiều lần khuyên nhủ hắn, hắn đương nhiên có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, hắn nhất định biết đường quay về”.

Cánh cửa mật lao từ từ mở ra trước mặt họ.

“Trung với hoàng đế, yêu nước thương dân chẳng có gì sai.” Biện Thương nói: “Nhưng không phải ai cũng có thể tiến lùi, thức thời như ngươi, hà tất phải ép buộc người khác?”

Tuân Dương cười ngượng ngùng: “Học trò có được thành công như ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào sự bồi dưỡng của ngài, sao có thể vô ơn được chứ.”

“Ngươi cho rằng người trong ngục này có thể thuyết phục được sao?” Biện Thương thở dài: “Biết rõ Bệ hạ không phải minh chủ sáng suốt, nhưng vẫn mù quáng đi theo hắn, đây gọi là ngu trung, Bệ hạ sau này cũng sẽ không cảm kích vì bọn họ đi theo, thanh kiếm lạnh lẽo sẽ như cũ chém xuống, đế vương vốn vô tình, sao phải lãng phí lòng trung thành của mình như vậy”.

“Đại nhân nói không sai” Tuân Dương nói: “Chỉ cần có thể khiến dân chúng có cuộc sống tốt đẹp hơn, ai ngồi trên ngai vàng đều không quan trọng.”

Ánh mắt Biện Thương hơi dừng lại: “Ta nhớ rõ lúc trước ngươi cùng Tuân Diệu người bị liên luỵ vụ án gian lận khoa cử là cùng tộc?”

“Cũng không tính là cùng tộc. Cách nhau năm đời.” Tuân Dương nói.

“Đáng tiếc.” Biện Thương lắc đầu.

“Đại nhân, ý của ngài là…” Tuân Dương nghe ông nói như lọt vào sương mù, không hiểu ông ta có ý gì.

“Người này lai lịch không đơn giản.” Biện Thương nói.

Thấy không có thêm thông tin gì, Tuân Dương cũng không dám hỏi vì sợ làm phiền lòng người khác, chỉ muốn lén lút đi hỏi thăm một phen.

Mật lao tối tăm, đi dọc theo hành lang dài mới đến cuối, trong phòng giam trong cùng, Thôi Kỳ đang ngồi trên xe lăn đọc sách.

“Thôi đại nhân.” Biện Thương dừng lại trước cửa phòng giam.

Thôi Kỳ ngẩng đầu nhìn ông, bình tĩnh nói: “Biện đại nhân đến có chút sớm.”

“Thôi đại nhân vốn là người thông minh.” Biện Thương hợp lại tay áo, ngồi lên chiếc ghế do cai ngục mang tới: “Nếu ngươi không phát hiện ra ta, hẳn là ta đã sống yên ổn một thời gian.”

“Biện đại nhân nói đùa rồi.” Thôi Kỳ đóng sách lại, nhìn vào đôi mắt trong sáng của Biện Thương: “Những thế gia đó chẳng hay biết gì vẫn bán mạng cho đại nhân. Đại nhân vẫn đang sống một cuộc sống yên ổn”.

“Tiên đế thông minh, đứa con do hắn sinh ra cũng thông minh nhanh trí.” Biện Thương nói: “Đáng tiếc bọn họ đều không sống lâu, xem ra thông minh quá dễ tổn thương đạo lý này không sai.”

Thôi Kỳ thờ ơ nhìn ông: “Biện đại nhân nửa đời thanh liêm trong sạch, cần gì phải dính một thân dơ bẩn? Bắc Cương mười vạn tướng sĩ uổng mạng, đại nhân thật sự vui vẻ thoải mái thế sao?”

Biện Thương cười không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện này ngươi nên hỏi Ngụy Vạn Lâm. Ta không ép buộc hắn, chỉ là lòng người như thế”.

Thôi Kỳ sắc mặt lạnh lùng.

“Thôi đại nhân tưởng ta muốn Thái tử điện hạ nên đưa người đi sao?” Biện Thương nhìn gã hỏi.

Thôi Kỳ nhìn thẳng vào mắt ông, bỗng nhiên cười tự giễu: “Một kẻ tàn phế như ta sao có thể khiến Biện đại nhân nhớ thương như vậy?”

“Dù sao ngươi và Bệ hạ là hậu duệ duy nhất còn sót lại của Tiên đế.” Biện Thương nói: “Thôi đại nhân thật sự không có hứng thú với ngai vàng sao?”

“Ta vẫn quen ngồi trên xe lăn, không muốn cử động nữa.” Thôi Kỳ nhìn ông: “Đại nhân muốn ta và Bệ hạ giết hại lẫn nhau chính là sai lầm, chúng ta cũng chỉ là giao dịch, không có mấy tình cảm anh em”.

“Lương gia các ngươi rất trọng tình nghĩa, lời này ta không tin.” Biện Thương thở dài: “Thôi đại nhân đã vô tình, ta cũng không ép buộc nữa”.

“Ta nghĩ Bệ hạ vẫn chưa rơi vào bẫy của đại nhân.” Thôi Kỳ đột nhiên cười nói: “Bệ hạ không có ý định khai chiến, cho nên ngươi tập hợp hai mươi vạn binh lính đều vô nghĩa.”

Biện Thương không chịu thay đổi họ cho Bắc Lương, cũng không chịu ủng hộ lập tân hoàng đế, Lương Diệp dứt khoát để ông ta ở đó, mà bản thân không chịu ra mặt, tuỳ tiện khai chiến? Cùng ai đánh? Quân đội rải rác khắp nơi đều là cờ của nước Lương, không thể không đầu không đuôi mà đánh như vậy được.

Lương Diệp dùng một chiêu lấy lui làm tiến, thậm chí còn chặn được Biện Thương giữa đường, gặp phải một kẻ điên có tâm tư sâu kín, không hành động theo lẽ thường như vậy chính là cực kì xui xẻo, nếu là đế vương bình thường đã khai chiến lâu rồi.

Sự mỉa mai và hả hê thoáng qua trong mắt Thôi Kỳ rất giống với Lương Diệp, Tuân Dương đứng bên cạnh nghe mà như lọt vào sương mù thật sự tức giận muốn lao lên đánh người.

Biện Thương rất bình tĩnh, thở dài, cười nói: “Cho nên nói, Lương gia các ngươi cũng không sống được bao lâu.”

“Biện gia các ngươi sống lâu hơn sao?” Thôi Kỳ cười nhạt.

Nụ cười trên mặt Biện Thương hơi cứng lại.

Tuân Dương im lặng lùi lại hai bước, cảm thấy nguyên nhân Lương gia không sống được lâu rất có thể là do miệng của bọn họ.

——

Ngoại thành Đại Đô.

“Con mẹ nó —” Dương Vô Cữu rên rỉ, lao lực rút con dao ra khỏi thi thể, kinh ngạc nhìn Sung Hằng xé mặt nạ ra: “Sao ngươi dám giả mạo Bệ hạ!!”

Gã cần cù chăm chỉ bảo vệ người suốt cuộc hành trình, hóa ra gã lại bảo vệ thằng ranh Sung Hằng này!

Sung Hằng thay đổi hình dáng, nhét mặt nạ vào tay áo: “Đừng gào thét nữa. Chủ tử ra lệnh cho ta kiên trì đến ngoại thành Đại Đô. Hiện tại, những người chúng ta mang theo hầu hết đều đã chết, nhưng sát thủ vẫn còn rất nhiều. Chúng ta thật sự đang bị bao vây”.

Dương Vô Cữu vẻ mặt hỗn loạn nhìn hắn, chợt hiểu ra được một nửa: “Cho nên khẳng định đây là mưu kế của Vương gia cùng Bệ hạ, có lẽ để chúng ta phân tán sự chú ý của Biện Thương, sau đó… tiếp theo sẽ như thế nào?”

“Chủ tử không nói gì.” Sung Hằng trịnh trọng nói: “Không bằng ta ở đây đợi chủ tử, ngươi trở về Đại Đô tìm cha nuôi của ngươi đi.”

“Ta sao có thể bỏ mặc ngươi!” Dương Vô Cữu kiên quyết không đồng ý: “Ngươi ngu ngốc như vậy, nếu lại bị lừa gạt thì phải làm sao?”

“Ngươi nói ai ngu ngốc!?” Sung Hằng giơ kiếm lên, đặt trên cổ gã.

“Ta ngu ngốc, ta ngu ngốc được chưa.” Dương Vô Cữu giơ tay ra hiệu hắn bình tĩnh lại, trợn mắt nói: “Ở lại ngoại thành, nhất định sẽ khiến người ta chú ý. Võ công có tốt đến đâu thì sát thủ đó sẽ tìm ra dấu vết của ngươi, không bằng chúng ta đi tới Đại Đô thăm dò tin tức giúp Bệ hạ”.

Sung Hằng từ trong tay áo móc ra một mảnh giấy nhàu nát, với tay lấy bút than viết: “Ta phải để lại một bức thư cho chủ tử.”

Vừa mới viết về việc vào thành, một loạt mũi tên lửa từ mọi hướng lao thẳng về phía hai người, Sung Hằng nhanh tay giấu lá thư đi, sau đó kéo Dương Vô Cữu bay vào trong rừng.

“A…” Dương Vô Cữu không khỏi vui mừng khi lần đầu tiên được bay trên bầu trời.

“Im đi, đồ ngốc!” Sung Hằng mắng.

Dương Vô Cữu nhếch môi, lập tức phản ứng lại: “Mẹ kiếp, ngươi có tin ta không?”

“Buông ra!” Sung Hằng lớn tiếng nói.

Một vài tiếng sau.

Vương Điền mở ra một mảnh giấy nhàu nát trong tay, phải cố gắng lắm mới nhìn rõ nét chữ to và mờ trên đó, nghi ngờ hỏi: “Nhân thổ hàm (1) sao?”

Bách Lý Thừa An cau mày nói: “Nhân thổ có ý nghĩa gì?”

Long Tương nghi hoặc nói: “Là hàm sao?”

Lý Mục suy đoán: “Chẳng lẽ người biến thành đất, nghĩa là nghĩa địa?”

Lương Diệp liếc nhìn một cái, lạnh lùng nói: “Vào thành khó đọc thế sao?”

Mọi người đều rơi vào im lặng.

(1) Từ 入城 (Vào thành) Sung Hằng viết khó nhìn thành 人土咸 (Nhân, Thổ, Hàm), chắc không kịp viết.

Chương 164

Chương 166

3 bình luận về “[TRĂNG] Chương 165: Vào thành”

Bình luận về bài viết này