ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 171: Người tốt

—–o0o—–

Mật thất phía sau cánh cửa đá không hề nhỏ, cạnh cửa có hai con kỳ lân sống động như thật, hàng chục kệ sách bằng gỗ được sắp xếp gọn gàng với nhau, một nửa chứa đầy các loại thẻ tre thư tịch, nửa còn lại chứa đủ loại binh khí, bao gồm nhiều rất nhiều ám khí tinh tế nhỏ gọn.

Đỉnh của mật thất được khảm vô số viên dạ minh châu phát sáng, trên tường còn có một bản đồ Tứ quốc được bao phủ bởi những viên dạ minh châu xung quanh, có kích thước gần giống với bản đồ trong hang động ở Thập Tái Sơn nhưng xa hoa đẹp đẽ hơn nhiều. Hai bên còn có những viên châu báu xâu thành chuỗi, làm thành một tấm rèm cho bản đồ. Chiếc bàn bày đầy trang sức đẹp đẽ và những đồ vật thú vị. Bên cạnh nó còn có hơn chục thanh trường đao hình dạng khác nhau, những chiếc tua rua treo trên đó đều rất đẹp.

Vương Điền đứng trước bàn nhặt một con rùa nhỏ làm bằng vỏ sò, con rùa nhỏ đội một chiếc mũ rơm đan bằng dây gai, đầu tròn, đặt trong lòng bàn tay trông vô cùng đáng yêu, không khỏi bật cười nói: “Biện tướng quân tính tình lại trẻ con như vậy.”

Lương Diệp lấy ra một con rùa nhỏ khác từ trong đống trang sức, đặt nó vào lòng bàn tay của Vương Điền: “Khi ta còn nhỏ, thỉnh thoảng nhìn thấy nó, là Lương Hoa làm cho bà ấy”.

Vương Điền nhướng mày.

“Xấu chết, có cái gì đẹp?” Lương Diệp tặc lưỡi, ném hai con rùa nhỏ vào trong tay áo Vương Điền: “Nếu ngươi thích thì cho ngươi.”

“…” Vương Điền hắng giọng nói: “Điều này không phải không thích hợp sao?”

“Mọi người đều đã chết, tất cả đều là của trẫm.” Lương Diệp đúng lý hợp tình nói.

Vương Điền cũng nghĩ như vậy, vốn là đồ mẹ để lại cho con trai nên y rất cẩn thận giúp Lương Diệp cất nó đi, y cũng hiểu tại sao Lương Diệp lại thích vẽ những con rùa nhỏ để chơi như vậy.

Có lẽ là nhớ thương rất nhiều năm.

Ở cuối mật thất là một chiếc bàn thấp nằm lẻ loi ở đó, trên đó có một lá thư, mực trên thư đã nhạt đi, dòng chữ viết trên đó rất sắc sảo và uy nghiêm: “Gửi con trai ta”.

Vương Điền cùng Lương Diệp nhìn nhau, Lương Diệp cầm lá thư lên ngồi ở bậc thang bên cạnh, Vương Điền không có ý định đọc, muốn nhìn qua giá để vũ khí cùng ám khí, nhưng lại bị Lương Diệp nắm chặt tay.

“Hả?” Vương Điền đứng ở chân cầu thang, cúi đầu nhìn hắn.

Lương Diệp nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của y, lông mày nhăn chặt, nhìn có chút bực bội: “Cùng xem với trẫm.”

Vương Điền nhìn thoáng qua đã biết hắn đang lo lắng, ánh mắt hơi động, thuận theo sức lực của hắn ngồi xuống, lấy lá thư trong tay hắn mở ra: “Biện tướng quân khi đưa cho ngươi khoá bình an nói cái gì?”

“Sao vẫn còn gọi là tướng quân?” Lương Diệp không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Dù sao cũng là…” Vương Điền ngập ngừng một chút: “Mẹ chồng.”

Lương Diệp đắc ý nói: “Ngươi cũng chưa cưới trẫm, thậm chí sính lễ cũng chưa đưa.”

Lúc Vương Điền mở thư ra, y nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề sính lễ: “Cưới Hoàng đế ta phải chuẩn bị bao nhiêu —— hả?”

Y thoáng nhìn thấy câu đầu tiên viết trong thư, nhất thời sững sờ.

“Sao vậy?” Lương Diệp đi tới nhìn xem, cũng trầm mặc.

Câu đầu tiên trong thư ngắn gọn, súc tích, đi thẳng vào trọng tâm  ——  “Ta không phải Biện Như Phong, cũng không phải Biện Hinh.”

Vương Điền và Lương Diệp sững sờ tại chỗ.

——

Phía trên mật thất.

Hạng Mộng nhìn đạo sĩ trẻ tuổi trước mặt, thở dài nói: “Sư thúc tổ, người lại lẻn ra ngoài à?”

Chàng trai trẻ có một đôi mắt hồ ly câu hồn đoạt phách, nở nụ cười yêu nghiệt với nàng, Hạng Mộng cảm thấy đôi mắt của mình đau nhức: “Người ngàn vạn lần đừng cười với ta, nếu để sư tổ biết sẽ bắt ta quay về Thái Cực quỳ xuống thắp hương”.

Tiêu Xuân Hoà giật giật lỗ tai: “Diệp Nhi đâu?”

“Không biết.” Hạng Mộng thành khẩn nhìn gã: “Sư tổ nói, chuyện này không cho phép người nhúng tay vào, người không thể yên ổn bế quan được sao? Đồ tôn xin ngài đấy.”

Tiêu Xuân Hoà đặt một chiếc bình sứ nhỏ lên bàn.

Hạng Mộng nghi hoặc nhìn gã: “Đây là cái gì?”

“Thứ tốt.” Tiêu Xuân Hoà chân thành nói: “Ta chỉ ra ngoài chơi hai ngày, lão già kia sẽ không biết.”

Hạng Mộng nhìn chằm chằm bình sứ một lúc, sau đó cầm lên nhét vào tay áo: “Ta coi như chưa từng nhìn thấy người.”

“Làm sao có thể như vậy?” Tiêu Xuân Hoà thở dài: “Ta còn định đưa ngươi về cho Nhạc Cảnh Minh.”

Đầu Hạng Mộng càng đau hơn: “Hẳn là tiểu sư thúc sẽ rất vui.”

“Đây chính là tử kiếp.” Tiêu Xuân Hoà sờ cằm: “Vương Điền kia——”

“Ta không biết, ta cái gì cũng không biết.” Hạng Mộng đột nhiên khẩn trương muốn chạy trốn, lại bị Tiêu Xuân Hoà túm lấy cổ áo: “Nhóc con, ngươi chạy cái gì? Ta ăn thịt ngươi được chắc?”

Hạng Mộng nhìn gã, rưng rưng nước mắt: “Sư tổ sẽ băm ta mất.”

“Nếu ngươi không nói, ta sẽ bắt y lại tự mình nhìn”. Tiêu Xuân Hoà cười rất hiền lành, tự mình rót trà.

“…” Hạng Mộng chán nản ngồi xuống, hắng giọng nói: “Vương Điền và sư thúc có sợi tơ hồng”.

Tiêu Xuân Hoà phun ra một ngụm trà, đôi mắt hồ ly gần như mở to: “Hai người bọn họ?”

Hạng Mộng biểu tình như cha mẹ chết gật đầu, giãy giụa: “Nhưng tin tốt là, nó rất mỏng manh, chỉ là một sợi hồng khí, nhạt đến mức gần như vô hình. Có duyên không phận khẳng định không thành được… đúng không?”

Tiêu Xuân Hoà uống hai ngụm lớn trong tách trà để bình tĩnh lại, trầm ngâm một lúc mới hỏi: “Lương Diệp có phải bị bệnh không?”

“Hành vi của tiểu sư thúc quả thực khác với người thường.” Hạng Mộng gần như bị sợi tơ hồng làm cho phát điên, vì thế tự an ủi: “May mắn thay, nó không phải là sợi tơ hồng.”

Tiêu Xuân Hoà sắc mặt hơi trầm xuống, đôi mắt hồ ly xảo quyệt nheo lại: “Xem ra lần này ta tới là đúng rồi”.

“Con có thể xử lý được, sư thúc tổ.” Hạng Mộng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. “Tiểu sư thúc luôn lấy đại cục làm trọng, sẽ không thể vì chuyện này mà…”.

Tiêu Xuân Hoà nhìn chằm chằm vào nàng, Hạng Mộng lời nói càng ngày càng không tự tin, cuối cùng cúi gằm mặt xuống.

“Ta nói với Nhạc Cảnh Minh từ lâu rồi, đã kéo người vào thì phải can thiệp đến cùng.” Tiêu Xuân Hoà bất mãn nói: “Nếu ta đến muộn mấy ngày, bọn họ chẳng phải con cũng sinh rồi sao?”.

“Không, bọn họ đều là nam nhân.” Hạng Mộng nhanh chóng nói, đối diện với ánh mắt của gã liền ngậm miệng.

“Ta muốn xem Vương Điền này có bản lĩnh đến mức nào.” Tiêu Xuân Hoà xoay chén trà trong tay, một lúc sau mới khó hiểu nói: “Cả hai bọn họ có phải đầu óc có bệnh hay không? Đều chẳng thể sinh con mẹ nó còn có dây tơ hồng?”.

Hạng Mộng quả quyết không nói tiếp nữa.

Tiêu Xuân Hoà nặng nề đặt chén trà lên bàn, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, lẩm bẩm: “Người ta nói thà phá bỏ mười ngôi chùa còn hơn phá hoại một cuộc hôn nhân. Hai người bọn họ vốn không duyên không phận, cho nên đây không thể coi là hủy hoại, đúng không?”

Hạng Mộng đổ mồ hôi lạnh, ngập ngừng hỏi: “Chúng ta có nên hỏi ý kiến sư tổ trước không?”

“Không cần hỏi hắn.” Tiêu Xuân Hợp đứng lên, cười nói: “Hai người bọn họ ở bên nhau, chính là cùng chết”.

——

Biện phủ.

“Lương Diệp đã vào Đại Đô.”

Biện Thương cau mày nói: “Người của ta chưa nhận được tin tức.”

“Lúc người của các ngươi nhận được tin tức, e rằng Lương Diệp đã thuận lợi trở về cung.” Người đứng sau bình phong không nhanh không chậm nói: “Người mà ta nhờ các ngươi tìm đến chưa?”

“Đêm nay sẽ tới.” Biện Thương dừng lại một chút rồi nói: “Chỉ là trước đó ngươi đã để người này vướng vào một vụ án, chặt đứt con đường làm quan của hắn. Nếu hắn biết chân tướng sự việc, có thể sẽ không một lòng với ngươi”.

“Đây không phải việc ngươi nên lo lắng.” Đối phương nói: “Điều ngươi nên lo lắng chính là làm sao để Lương Diệp chủ động xuất hiện.”

Biện Thương lạnh lùng nói: “Buổi trưa ngày mai, quan lại bị giam giữ sẽ bị chặt đầu trước đại điện Nghị Sự Điện. Ta đã sai người truyền tin ra ngoài. Nếu Lương Diệp còn muốn làm Hoàng đế, hắn nhất định sẽ lộ diện.”

“Không tồi.” Đối phương cười mỉa mai: “Biện đại nhân thật sự tàn nhẫn vô tình.”

“Không bằng Lương Tông.” Biện Thương lạnh lùng nói: “Nếu không phải ngươi đợi năm nay mới ra tay, Lương Hoa và Lương Diệp đều không thể ngồi trên ngai vàng”.

“Lương Tông chết quá sớm, tận mắt nhìn thấy Bắc Lương từng chút một suy sụp chẳng phải sẽ làm cho ngươi vui vẻ hơn sao?” Đối phương nói: “Biện đại nhân, ngươi đã chờ đợi ngần ấy năm, cũng chỉ là chờ thêm mấy ngày mà thôi”.

Biện Thương nhìn bức chân dung trước tủ: “Nếu như Lương Diệp năm đó thật sự rời đi, thả hắn đi cũng không có gì sai.”

“Hahaha, Biện đại nhân thật biết đùa.” Giọng điệu của người đối diện đột nhiên trở nên u ám: “Hắn ta là mắt xích cuối cùng, bằng không ngươi nghĩ xem vì sao ta phải đợi mấy chục năm?”

Biện Thương rời mắt khỏi bức chân dung: “Một khi Lương Diệp chết, ở Bắc Lương không có ai có thể lật ngược tình thế, hơn nữa Đại Đô ——”

“Biện đại nhân.” Giọng nói của đối phương càng lạnh lùng hơn: “Đã đến nước này rồi, không cần giữ lại lòng tốt đáng thương của ngươi nữa, ngươi đã quên vợ và hai đứa con của mình chết thảm như thế nào sao?”

Trong mắt Biện Thương chợt hiện lên vẻ đau đớn, ông nhìn ba bức chân dung trên tường.

Nữ tử ở giữa dịu dàng phóng khoáng, khuôn mặt xinh đẹp, bên cạnh là một đôi nam nữ trông rất giống nhau, nhìn qua chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, phảng phất như họ sẽ bước ra khỏi bức tranh nở nụ cười và gọi ông là cha, nhưng cuối cùng tiếng kêu thảm thiết của họ trong đám cháy vang vọng bên tai ông.

“Ta đã thề sẽ đem toàn bộ Bắc Lương chôn cùng bọn họ”. Ánh mắt Biện Thương dần dần trở nên bình tĩnh: “Ta sẽ không để lại bất kỳ huyết mạch nào của Lương gia”.

“Đúng vậy.” Người nọ thở dài: “Vở kịch Lương gia giết hại lẫn nhau cuối cùng cũng nên kết thúc đi. Ta nghe nói Lương Diệp thích tra tấn, vô số người chết thảm dưới tay hắn. Thật sự là được kế thừa từ ông nội hắn ta, cuối cùng một đao này, sẽ để giành cho ngươi”.

Biện Thương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt có chút chán ghét: “Ngươi cuối cùng cũng chỉ là tên thích đi đường ngang ngõ tắt, nếu Lương Diệp không có thứ ngươi muốn, sao ngươi có thể để hắn sống sót đến tận hôm nay?”

“Ngươi là người thông minh, cho nên ta thích hợp tác với ngươi, không phải Thôi Ngữ Nhàn bọn họ.” Đối phương cười nói: “Đường ngang ngõ tắt thì sao, đều chỉ là sống tạm bợ, không cần thẹn với lương tâm mình là được”.

Người nọ cuối cùng cũng từ phía sau bức bình phong bước ra, nốt ruồi giữa lông mày đỏ đến mức gần như muốn chảy máu, gã đứng sau lưng ông, giữ chặt vai ông, nhìn theo ánh mắt của ông ra bên ngoài, trên mặt tràn đầy lãnh đạm cùng thờ ơ, nhưng giọng nói lại vô cùng chân thành.

“Ngươi xem, Bắc Lương này chẳng qua chỉ là địa ngục trần gian, nấu xương luyện thịt mà thôi.”

“Ngươi tiễn bá tánh một đoạn đường, bọn họ sẽ cảm kích ngươi vô cùng”.

Chương 170

Chương 172

2 bình luận về “[TRĂNG] Chương 171: Người tốt”

Bình luận về bài viết này