ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Phiên ngoại: Hải đường – 2

—–o0o—–

Biện Vân Tâm mang thai.

“Ta sắp được làm anh trai!”. Đôi mắt Lương Diệp lấp lánh khi Đào ma ma giữ cổ áo để lau mặt, hắn vui mừng đến mức muốn nhảy múa: “Ta lớn tuổi hơn tiểu đệ! Những năm tuổi!”

Hắn đắm chìm trong niềm vui được làm anh trai, nhìn những món đồ ban thưởng như nước được mang vào cung Thu Dương, nhìn cung điện đổ nát trong ký ức của hắn khoác lên mình một diện mạo mới, ngay cả căn phòng nhỏ của hắn cũng trở nên xinh đẹp, vui vẻ chạy quanh Đào ma ma và Khâu Cam.

Đương nhiên, hắn cũng không nhìn thấy sự lo lắng và cảnh giác trong mắt hai người.

Điều đáng mừng là Biện Vân Tâm cũng đối xử tốt hơn với hắn, tuy vẫn không chịu ôm hắn nhưng sẵn sàng kéo thẳng cổ áo hắn, kéo vạt áo trước cọng vẹo, hoặc là mỉm cười sờ vào đầu hắn.

Lương Diệp cảm thấy cuộc sống của mình tốt hơn cả Thập Lục huynh.

Đêm giao thừa sắp đến, hắn quấn lấy Khâu Cam đến Ngự Hoa Viên chơi, hắn không biết tại sao gần đây Khâu Cam và Đào ma ma lại ngăn cản không cho hắn ra ngoài chơi, hắn buồn đến mức sắp hỏng người rồi.

“Khâu Cam, ra ngoài chơi đi.” Hắn túm lấy vạt áo của Khâu Cam, trèo lên lưng rồi ôm lấy cổ gã: “Khâu Cam, Khâu Cam, đưa ta ra ngoài chơi đi, ta sẽ cho ngươi viên đá nhỏ đẹp nhất.”

Khâu Cam kéo hắn từ trên lưng xuống, ý đồ ngăn cản: “Tiểu điện hạ, trong cung gần đây không yên ổn. Cửu điện hạ cùng Thập Tam điện hạ đi đến Ngự Hoa Viên bị chết đuối. Thập Tam điện hạ đêm đó liền ra đi. Cửu điện hạ chỉ sợ cũng không qua khỏi giao thừa này, chúng ta không đi có được không?”

“Không.” Lương Diệp cúi đầu: “Hôm nay mẫu phi lại mắng ta, ta muốn đi giải sầu một chút”.

Khâu Cam nhịn không được sờ sờ đầu hắn: “Được rồi, chúng ta chỉ ra ngoài chơi một lát, nếu Đào ma ma phát hiện, hai chúng ta ăn không hết cũng phải gói mang đi (1)”.

(1) Tiếng lóng của nó ý chỉ là tự làm tự chịu, tự mình gánh chịu hậu quả bởi rắc rối mà mình gây ra.

“Gói mang đi!” Lương Diệp nắm lấy vạt áo của hắn, giả vờ như đang xách thứ gì đó, vui vẻ nói: “Đi thôi!”

Khâu Cam bất đắc dĩ thở dài.

Ngự Hoa Viên dạo gần đây có chút vắng vẻ, nhưng Lương Diệp lại rất vui vẻ, chỉ cần bẻ gãy một cành khô cũng có thể khiến hắn khoa chân múa tay nửa ngày: “Khâu Cam, tương lai ta muốn làm anh hùng! Hành hiệp giang hồ!”

Khâu Cam mỉm cười với hắn, đưa tay bế hắn từ trên cây xuống: “Giang hồ chơi không vui chút nào.”

Lương Diệp sờ lên con mắt mù của gã hỏi: “Có đau không?”

“Không đau”, Khâu Cam thấp giọng nói: “Điện hạ có biết thuật rút xương và thuật dịch dung không?”

Đôi mắt của Lương Diệp sáng lên: “Ta biết! Ma ma nói cho ta biết!”

“Ta đã già lắm rồi.” Khâu Cam mỉm cười nói: “Nhưng ta rất vui khi được cùng điện hạ trưởng thành lần nữa.”

Lương Diệp tuy thông minh nhưng chỉ là một đứa trẻ, hắn vẫn nhớ rõ hình dáng thiếu niên của Khâu Cam vài năm trước, bây giờ nhìn giống như ca ca của mình vậy: “Ca ca”.

“Ta không phải là ca ca của điện hạ.” Khâu Cam ôm lấy hắn, nhéo mặt hắn.

Lương Diệp ôm cổ gã, quay đầu chỉ cho gã xem: “Thập Lục ca ca.”

Khâu Cam ôm hắn chuẩn bị rời đi: “Chúng ta chơi đã lâu rồi, điện hạ, cũng nên rời đi thôi.”

“Ta muốn gặp Thập Lục ca ca. Huynh ấy bị ốm mấy ngày trước, đã lâu rồi ta không thấy huynh ấy.” Lương Diệp không chịu, giống như con cá chạch chui khỏi ngực Khâu Cam, chạy tới đình bên cạnh, trốn sau gốc cây, lén nhìn Lương Huyễn.

Lương Huyễn là người tính tình tốt bụng nhất, đẹp trai nhất trong số các anh em của hắn, mặc dù Lương Diệp chưa từng nói chuyện với gã nhưng mỗi lần hắn đến Ngự Hoa Viên đều sẽ quấn lấy Khâu Cam đòi nhìn gã một chút.

“Là Thập Lục ca ca.” Hắn quay sang Khâu Cam thì thầm: “Con ngựa nhỏ của huynh ấy đâu?”

“Ngựa con đã lớn, được đưa đến trường đua ngựa.” Khâu Cam ngồi xổm bên cạnh hắn nói.

Lương Diệp ghé vào sau gốc cây ánh mắt trông mong nhìn gã ăn điểm tâm, thiếu niên mười một mười hai tuổi vẻ mặt lạnh lùng ngắm nhìn tuyết, thái giám bên cạnh nói: “Điện hạ, Thập Cửu điện hạ lại tới đây nữa.”

Lương Huyễn ngước mắt nhìn cậu bé thò đầu ra sau gốc cây, cầm đĩa điểm tâm lên đứng dậy.

“Điện hạ, cái này không thích hợp.”

Lương Huyễn quay đầu mặt không có biểu tình gì nói: “Ta đi từ biệt Thập Cửu đệ.”

Người nọ lập tức không dám khuyên gã nữa.

Lương Diệp không ăn cơm chạy ra ngoài chơi, lúc này hắn nhìn thấy đĩa điểm tâm thơm như vậy, ngay cả khi nhìn thấy Lương Huyễn đi về phía mình, chân hắn vẫn nguyên chỗ cũ, nhưng lại sợ hãi, trốn ở sau thân cây chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.

Lương Huyễn một thân trường bào đẹp đẽ quý giá rơi xuống tuyết, gã nửa quỳ trên mặt đất, đưa đĩa trong tay cho Lương Diệp, lãnh đạm nói: “Thập Cửu, ăn điểm tâm đi.”

Lương Diệp nhìn chằm chằm vào đĩa điểm tâm, nuốt nước miếng, ngẩng đầu lên nhìn Khâu Cam.

Khâu Cam không dấu vết gật gật đầu với hắn.

Lương Diệp vươn đôi tay nhỏ xíu nhọ nhem của mình muốn cầm lấy điểm tâm, nhưng lại không kịp đề phòng bị một bàn tay to giữ lấy, yêu cầu giải thích, hắn giật mình muốn rút tay lại.

Lương Huyễn đặt đĩa điểm tâm xuống, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau bàn tay nhỏ của hắn, còn lãnh đạm mà nhéo nhéo một chút, Lương Diệp chưa kịp phản ứng đã đứng dậy rời đi.

Lương Diệp cầm một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng, vị ngọt ngào thơm tho lập tức khiến mắt hắn sáng lên, có mùi hoa quế, giống mùi trên người của Thập Lục ca ca.

Hắn vừa ăn điểm tâm vừa ngó Thập Lục huynh của mình, nhưng lại chỉ nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của gã.

Giao thừa chưa qua, trong cung vang lên tiếng nhạc tang thương.

“Thập Lục điện hạ qua đời rồi.” Khâu Cam vén rèm lên, vỗ nhẹ tuyết trên quần áo: “Nghe nói mấy ngày trước đến chùa dưỡng bệnh, nhưng giữa đường lại đổ bệnh.”

“Ồ, chẳng biết bao nhiêu lần rồi.” Đào ma ma ôm Lương Diệp đang ngủ say, ngồi bên bếp lò sưởi ấm, thở dài.

Khâu Cam nhìn về phía đại điện của Biện Vân Tâm với ánh mắt bất mãn: “Chẳng biết sao lúc này lại muốn làm yêu, vẫn là chủ tử quá nhân từ, muốn ta nói nên ——”

“Khâu Cam.” Đào ma ma hô lớn nhắc nhở gã, cúi đầu đối diện với đôi mắt đang chớp chớp của Lương Diệp, lập tức mỉm cười: “Ai da, điện hạ tỉnh rồi à?”

“Thập Lục huynh làm sao cơ?” Lương Diệp bối rối dụi dụi mắt, đưa tay kéo những cuộn chỉ nhỏ đủ màu sắc trong giỏ kim khâu của Đào ma ma.

“Không có gì, Thập lục điện hạ vào núi dưỡng bệnh.” Khâu Cam ngồi xổm cạnh bếp, từ trong tay áo lấy ra một củ khoai lang nóng hổi, ​​cẩn thận bóc vỏ: “Điện hạ, nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Lương Diệp thổi hơi nóng, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ, ngoài trời gió tuyết gào thét, nhưng vòng tay của Đào ma ma vừa kiên định lại ấm áp, hắn ăn được một nửa buồn ngủ quá lại thiếp đi.

Lần nữa tỉnh dậy, hắn nhìn thấy tròng mắt đẫm máu lăn trên mặt đất, bị ai đó giẫm lên.

“A——” Khâu Cam đang quỳ trên mặt đất lập tức hét lên, bên cạnh là Đào ma ma đã bị cắt đứt tai.

Lương Diệp sợ tới mức ngây người: “Khâu Cam, ma ma?”

“Điện hạ, xin hãy ngủ đi…” Khâu Cam ngã trên mặt đất, hơi thở thoi thóp hướng hắn cười.

Trong phòng tối binh lính mặc áo giáp cao lớn đông nghìn nghịt, người thanh niên đứng đầu vẻ mặt lạnh lùng, có lệ mà hướng về phía Lương Diệp chắp tay: “Thập Cửu điện hạ thứ tội! Tại hạ là thống lĩnh Hắc Giáp Vệ Giản Hạo, phụng lệnh Thái Hậu đến cung Thu Dương bắt giữ gian tế, người này cố tình chống trả, quấy nhiễu đến điện hạ!”.

“Khâu Cam và Đào ma ma không phải gian tế!” Hắn dùng tay và đầu gối bò xuống giường, lại bị một tên lính tóm lấy cánh tay, hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Khâu Cam và Đào ma ma là người tốt!”

Giản Hạo căn bản không nghe lời của một đứa trẻ: “Các ngươi ẩn núp bên cạnh Thập Cửu điện hạ để làm gì? Còn không khai thật ra!”

“Khâu Cam! Ma ma!” Lương Diệp nhìn cái lỗ đẫm máu trên mặt Khâu Cam và đôi tai bị cắt đi của Đào ma ma, toàn thân run rẩy, mang theo tiếng khóc nức nở: “Bọn họ là người tốt! Thả ta ra! “

“Tiếp tục!” Giản Hạo vung tay lên.

Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, máu bắn tung tóe trên mặt Lương Diệp.

“Thủ lĩnh, bọn họ thật sự không biết võ công.” Bên cạnh có người nói: “Có phải có sai lầm nào không?”

“Ta thà giết nhầm một ngàn người còn hơn buông tha một người” Giản Hạo cười lạnh: “Nương nương cung Thu Dương có bản lĩnh như vậy có thể hoài long thai, làm sao cung nhân bên mình không thể cứu được chứ?”.

Biện Vân Tâm bụng to, sắc mặt tái nhợt bám vào khung cửa: “Giản, Giản thống lĩnh, bổn cung thật sự không biết nội tình, Thập Cửu điện hạ nhất định bị mấy kẻ này mê hoặc mới nghĩ bọn chúng là người tốt! Ngài, tuỳ ngài xử lý!”

“Không! Khâu Cam và Đào ma ma là người tốt!” Lương Diệp vừa khóc lóc vừa giãy giụa: “Dừng lại! Không được giết họ!”

“Câm miệng!” Biện Vân Tâm lao tới tát hai cái vào mặt Lương Diệp đang khóc, Lương Diệp bị đánh đến đầu váng mắt hoa, đầu mềm rũ sang một bên, nhưng hắn vẫn giãy giụa, muốn đi cứu người.

Thị vệ Hắc Giáp Vệ đang kéo hắn tính khí không tốt, giơ chân đá hắn, Biện Vân Tâm nhìn thấy liền ôm chặt lấy hắn: “Các vị đại nhân! Không cần chấp nhặt với trẻ con, bổn cung sẽ đưa nó đi.”

Lương Diệp ở trong lòng nàng giãy giụa gào khóc, Biện Vân Tâm bịt ​​chặt miệng mũi hắn, kéo hắn ra ngoài.

“Đứng lại.” Giản Hạo ngồi trên ghế, mỉm cười nói: “Nếu tiểu điện hạ có tình cảm sâu nặng với hai tên gian tế này, hơn nữa nương nương lại đang mang thai, không bằng ở lại xem hành quyết.”

Biện Vân Tâm sắc mặt tái nhợt bị đè xuống ghế, Giản Hạo cho rằng Lương Diệp khóc vậy quá ồn ào, liền dùng một mảnh vải bịt miệng, trói vào ghế.

“Tiểu điện hạ, nếu ngài muốn cứu họ, sao ngài không nói cho ta biết bọn họ là ai, vì sao ở bên cạnh ngài.” Giản Hạo cúi người mỉm cười nhìn hắn: “Nói không chừng có thể cứu được bọn họ, nhỉ? “

Biện Vân Tâm cười gượng: “Giản thống lĩnh nói đùa, nó chỉ là một đứa trẻ, biết cái gì chứ…”

“Lời này hình như ta không hỏi nương nương.” Giản Hạo đột nhiên mỉm cười nhìn nàng.

Biện Vân Tâm ôm bụng, nắm chặt tay ghế.

Lương Diệp bị bịt miệng, vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhìn chằm chằm vào máu chảy cùng tay chân rơi đầy đất càng ngày càng nhiều, đôi mắt lặng lẽ chảy nước mắt, hắn nhỏ đến mức không thể di chuyển ghế được.

“Điện hạ… Điện hạ… Đừng sợ…” Khâu Cam, người rõ ràng trước khi ngủ còn mang cho hắn đồ ăn ngon, nhìn không ra hình dạng con người nữa: “Ngài đang nằm mơ… Chỉ cần tỉnh lại là ổn thôi…Đừng sợ…”

Bàn tay thô ráp và dày rộng của Đào ma ma lăn đến dưới chân hắn, Lương Diệp thở hổn hển, đôi mắt đẫm lệ phản chiếu tất cả đều là máu.

Mãi đến khi bên ngoài trời tối, tiếng la hét trong phòng mới lắng xuống.

“Ai da, xem ra ti chức lầm rồi.” Giản Hạo bất đắc dĩ thở dài, quay người hành lễ Biện Vân Tâm cùng Lương Diệp: “Thỉnh nương nương cùng điện hạ thứ lỗi, dù sao trong cung gần đây không được yên ổn, Thái Hậu nương nương thực sự vì chuyện tra xét hung thủ khiến các hoàng tử mất mạng lo lắng không yên, ngủ cũng không ngon giấc, lúc này nếu tiểu Thái Tử sinh ra cũng không tốt cho lắm, người xem có phải hay không? … Nương nương?”

Biện Vân Tâm kinh hãi che bụng lại.

Giản Hạo đứng thẳng lên mỉm cười nói: “Đây chỉ là cảnh cáo của Thái hậu thôi. Nếu ngài là người thông minh, biết nên làm thế nào, ta sẽ trở về hướng Thái Hậu nương nương phục mệnh”.

Hắc Giáp Vệ mênh mông cuồn cuộn rời đi, để lại cánh tay, cẳng chân và máu tươi trên mặt đất, Biện Vân Tâm khuôn mặt tái nhợt che bụng, nhìn chằm chằm vào vết máu trên chân nàng, đột nhiên hét lên: “Minh Châu! Minh Châu! Ta muốn sinh con. Mau ——”

Cung nữ ở ngoài cửa vội chạy vào đỡ người trở lại chính điện, người đỡ, người nấu nước, người gọi thái y, không ai để ý đến đứa trẻ ngồi trên ghế.

Miếng vải trên miệng Lương Diệp đã bị kéo xuống phân nửa, hắn ngơ ngác nhìn đầu Khâu Cam và Đào ma ma biến dạng nằm trên mặt đất, thấp giọng gọi: “Khâu Cam… Ma ma… Ta sợ lắm……”

Giấc mơ này vì sao mãi không tỉnh lại?

————————-

Ji: Chương này nó hơi buồn, tôi càng lười edit, cứ xót xa làm sao ấy, thế là Diệp mất đi hai người thật sự yêu thương Diệp rồi.

Chương trước

Chương sau

3 bình luận về “[TRĂNG] Phiên ngoại: Hải đường – 2”

  1. Cảm ơn chị editor nhìu nhaa, chị xứng đáng nhận nghìn bông hoa 💝💐🌷🌹⚘🌼🌻🌺💮🌸💗💖⚘🌷🌹💐🌸💗💮💮🌸💕💕💓💞💮⚘🌺🌹🌷💐🥰🌸💗🥰😘💐🌺⚘💖🌼🌻🌷🌹🌷💐⚘🌺🌼🌻💝💖⚘💮💮💐🌹🌷🌷🌺💮💮⚘🌺🌼🌼💐💐🌼🌻🌼🌻🌷🌹🌷💐🌷🌹💐💖🌼💖💮🌺🌼💐🌹💕💓💞💝💖💝🌼🌻💐🌹💝🌺💝🌻💮🌼🌷🌷🌷🌷🌷🌷🌷💐💐💐🌷🌹🌹💮💮💮⚘⚘⚘⚘🌺🌺🌺🌼🌼🌼💖💖💖🌹🌹🌷🌷💐💐🌸🌸💮💮🌺⚘🌸💮🌼💝💮💖🌼🌺⚘🌺🌼🌼⚘💐🌹🌹💖🌼🌻🌼🌻🌼🌺⚘🌼💖🌼🌻🌼🌷💐🌸💮⚘🌹🌹🌷💐🌺⚘🌼🌻🌼🌻⚘🌹🌷💐🌺🌸💮🌼🌻💐🌷🌹🌷💐💐🌷💮🌼🌻

    Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này