ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Phiên ngoại: Hải đường – 4

—–o0o—–

Ký ức của Lương Diệp sau khi hắn tám tuổi bắt đầu bằng tiếng khóc đau thương trong tang lễ của Lương Hoa.

Hầu hết đều là những kí ức vụn vỡ vừa hoang đường vừa hỗn loạn.

Hắn không nhớ Biện Vân Tâm đã rót Phong Sương Lạc cho hắn như thế nào, cũng không nhớ đã cầu xin Thôi Ngữ Nhàn ra sao, cảm giác đau đớn khi chất độc lần đầu tiên xâm chiếm cơ thể hắn vô cùng nghiêm trọng, khiến hắn chủ động chôn vùi hoàn toàn ký ức này, để sự đau đớn từ việc uống canh bạch ngọc trở nên dễ chịu hơn.

“Từ nay về sau ta sẽ là sư phụ ngươi.” Thiếu niên mặc đạo bào lạnh lùng nghiêm khắc nhìn hắn: “Muốn sống, liền quỳ xuống dập đầu”.

Tiêu Xuân Hoà đứng bên cạnh nhìn hắn cười thương hại: “Ồ, quả thật cứu được người về rồi.”

Sự đau đớn khi hôn mê quá mức khủng khiếp đến mức theo bản năng Lương Diệp cảm thấy thà chết còn hơn, nhưng hắn không nhớ gì cả, thậm chí hắn không thể nhớ mình là ai, bao nhiêu tuổi và đang làm gì, nhưng cơ thể hắn nhớ rõ cái gì gọi là sống không bằng chết.

Hắn đau đến mức run rẩy, nhưng vẫn dập đầu quỳ xuống, dâng trà, im lặng hồi lâu mới gọi: “Sư phụ.”

“Ngoan, từ nay về sau ta sẽ là sư thúc của ngươi.” Tiêu Xuân Hoà xoa đầu, Lương Diệp đau đớn hét lên một tiếng, cuộn tròn trên mặt đất, run rẩy co giật.

Tiêu Xuân Hoà vội vàng đi tới dìu hắn, nhưng Nhạc Cảnh Minh ngăn lại.

“Tự mình đứng lên đi, Lương Diệp.” Nhạc Cảnh Minh lạnh lùng nhìn hắn.

Lương Diệp hẳn là tên hắn.

Vì thế hắn từ trên mặt đất đứng dậy, chảy nước mắt, lặng yên chấp nhận sự thật.

Hắn tên Lương Diệp, năm nay tám tuổi, là hoàng đế Bắc Lương vừa mới lên ngôi không lâu.

Khi chất độc mới bắt đầu phát tác, hắn không ngừng rên rỉ, đau đớn lăn lộn trên sàn, thậm chí còn muốn đập đầu chảy máu vào cây cột, nhưng cơn đau cũng chẳng giảm đi phần nào, sau khi uống canh bạch ngọc, hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất thở dốc.

Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hoà ở trong cung rất lâu, buổi tối dạy hắn luyện võ, dạy hắn ngồi thiền, dạy hắn đọc sách… dạy hắn cách chịu đựng đau đớn.

Lão già tên Văn Tông kia không biết gì, ban ngày cần mẫn làm thái phó trước mặt hắn, dạy hắn đến mức hắn chỉ biết gây rắc rối, thước có thể khiến bàn tay hắn sưng tấy, nhưng hắn sống chết vẫn không thể nhớ được, dù hắn cảm thấy mình có thể nhớ được, thậm chí hắn còn nhờ đường đến bãi tha ma, nhưng lại không nhớ được bãi tha ma là ở đâu.

Buổi tối trở về hắn muốn nghỉ ngơi, Nhạc Cảnh Minh đã cầm cây phất trần tới, hắn chẳng thể nằm trên giường, chỉ có thể ngậm nước mắt thành thật mà học võ công, nếu làm sai động tác sẽ bị đánh. Mặc dù đối với hắn đau đớn chỉ như mưa bụi, chủ yếu là cảm thấy nhục nhã, hắn cắn chặt răng vừa khóc vừa học, vô tình hình thành phản xạ có điều kiện cùng bản năng. Vào cái đêm hắn có thể tránh được phất trần của Nhạc Cảnh Minh, Tiêu Xuân Hoà lén đưa hắn ra khỏi cung, tới quán ăn bên đừng ăn hai cái bánh nướng nhân thịt.

Tới khi hắn không còn bị độc tố phát tác mọi lúc mọi nơi, thời điểm uống canh bạch ngọc có thể áp chế được độc tính, Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hoà dứt khoát rời đi, dặn dò hắn cố gắng ngồi thiền mỗi đêm nếu muốn sống sót, dường như không chút nghi ngờ tính tự giác của hắn.

Lương Diệp đã quên rất nhiều chuyện, nhưng chuyện về an nguy của bản thân hắn nhớ rất kỹ, trong trí nhớ mơ hồ của hắn, dường như có người đã dặn dò hắn phải sống sót.

Nhưng hắn không thể nhớ rõ.

Cũng không quan trọng.

Hắn ngồi xổm trên đường đến Thái Y Viện nhặt mấy viên đá, các thái y của Thái Y Viện xôn xao quỳ đầy đất, hô to Hoàng thượng vạn tuế.

Cảnh tượng này có chút quen mắt, nhưng hẳn là không nhiều người như vậy, các thái giám cho rằng tiểu Hoàng đế không thích con đường này nên cùng nhau hợp lực san bằng đá cuội trên đường.

Lương Diệp nhìn mặt đất trống trải, chọn ra người mình thuận mắt nhất trong số các thái y: “Ngươi, từ nay trở đi sẽ bắt mạch cho trẫm”.

Lý Bộ quỳ lạy tạ ơn: “Cảm tạ bệ hạ đã nhớ rõ vi thần!”

“Ngươi là ai?” Lương Diệp nghi hoặc mà nghiêng đầu.

Vì quá đau đớn, tính khí của Lương Diệp bắt đầu càng ngày càng tệ, thỉnh thoảng nếu có thái giám và cung nữ chọc giận hắn, hắn sẽ mất bình tĩnh ném đồ đạc, sau đó sẽ không bao giờ gặp lại đối phương nữa, triều đình từ trên xuống dưới bắt đầu lan truyền tin đồn về sự bạo ngược của vị hoàng đế mới.

Lương Diệp cắn vết thương trên tay, đáng thương nhìn Lý Bộ, hỏi ông: “Trẫm bạo ngược sao?”

“Bệ hạ tính cách lương thiện.” Lý Bộ cả gan kéo tay ra khỏi miệng hắn, nghiêm túc cảnh cáo: “Bệ hạ, cắn vết thương cũng không khỏi đau được.”

“Lý Bộ, đầu trẫm càng đau hơn.” Lương Diệp nắm tay ông, nghiêng đầu cười: “Chém xuống sẽ không đau nữa, ngươi giúp trẫm đi.”

Lý Bộ sợ hãi đến mức lập tức quỳ trên mặt đất bang bang dập đầu.

Đợi tới lần sau đến kiểm tra mạch của Lương Diệp, ông lại nghe thấy giọng nói càng cáu kỉnh hơn: “Ngươi là ai?”

“Bẩm Bệ hạ, thần là Lý Bộ, là thái y của Thái Y Viện.” Lý Bộ không chê phiền, lặp đi lặp lại với hắn.

Văn Tông sẽ không kiên nhẫn tốt bụng như vậy, ông không biết gì về chuyện trúng độc của Lương Diệp, chỉ cho rằng Hoàng đế tuổi nhỏ nghịch ngợm, lần nào cũng sẽ tức giận, Lương Diệp tính tình bướng bỉnh, mỗi lần lên lớp, trong đại điện gà bay chó sủa, cũng không học được bao nhiêu chuyện đứng đắn, Văn Tông tức giận thở ngắn than dài, Thôi Ngữ nhàn nghe vậy tâm tình vui vẻ cắm thêm hai bông hoa.

Biện Vân Tâm trời xui đất khiến thế mà trở thành Thái hậu, bắt đầu sợ hãi trước tính khí ngày càng hung bạo của Lương Diệp, kể từ khi nhìn thấy Lương Diệp dùng một thanh kiếm giết chết thái giám và trưởng cung nữ trong cung của mình, nàng càng sợ hãi hơn.

Lương Diệp đã sớm quên mất lần đầu tiên hắn giết người thế nào, nhưng khi nhìn thấy máu, hắn luôn có cảm giác quen thuộc, khi giết người hắn không thấy vui sướng, những ký ức mơ hồ rời rạc có thể bức người ta phát điên.

Bọn họ nói hắn tên Lương Diệp, liền gọi Lương Diệp, người ta nói hắn là Hoàng đế, vậy hắn chính là Hoàng đế, người ta nói hắn giết người bạo ngược, vậy vì cái gì hắn không thể giết chóc bạo ngược chứ?

Lúc mười tuổi, thỉnh thoảng hắn tâm huyết dâng trào mà tới bãi tha ma ngủ, chọn một ngôi mộ vừa mắt, vừa ngủ đã bị một cái tay nải nhỏ đập vào mặt. Hắn khó chịu mà đứng dậy, nhìn thấy một đứa trẻ xấu xí đang khóc đến thương tâm, vừa muốn bế lên đã bị nước tiểu ướt đầy tay.

Hắn tìm một mảnh vải, treo đứa trẻ lên cành cây chơi đánh đu, bực bội mà vỗ chiếc áo ngoài ướt đẫm nước tiểu của mình, chọc chọc vào cành cây một lúc lâu với vẻ mặt u ám, cuối cùng đặt đứa trẻ lên lưng, lợi dụng màn đêm, mang theo người đầy mùi xác chết cùng nước tiểu vào tẩm cung của Đàm Diệc Sương.

Đàm Diệc Sương cũng thường xuyên mang điểm tâm cho hắn ăn, tuy rằng quá ngọt nhưng cũng không ngăn cản hắn cảm thấy Đàm Diệc Sương là người tốt.

Đàm Diệc Sương suýt nữa bị hắn dọa mất nửa cái mạng, đêm khuya sai cung nữ và thái giám đi lấy nước cho hắn tắm rửa, sau đó tìm Lý Bộ cứu đứa trẻ.

“Trẫm không có ý định nuôi nó, trẫm mới bảy tuổi rưỡi.” Lương Diệp rất khó chịu với đứa nhỏ chỉ biết khóc kia.

“Bệ hạ.” Đàm Diệc Sương dở khóc dở cười nhìn hắn: “Người năm nay đã mười tuổi.”

“Ồ.” Lương Diệp cau mày, cân nhắc sự khác biệt giữa bảy tuổi rưỡi và mười tuổi, hắn cảm thấy mười tuổi đã già lắm rồi, nên bất đắc dĩ nói: “Vậy từ nay về sau trẫm sẽ chăm sóc nó.”

Dù sao cũng là đồ hắn nhặt về, không nên làm phiền người khác.

Ngày tháng cứ mơ màng hồ đồ mà qua đi , Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hoà một năm vài lần đến dạy võ công cho hắn, vài lần trong năm, lần nào cũng không chê phiền mà làm quen với hắn lần nữa. Văn Tông cuối cùng phát hiện hoàng đế bệ hạ nhà mình đầu óc không tốt lắm, mặc dù vậy, mỗi ngày đi học đều buộc người phải nhớ kỹ mình, Lý Bộ mỗi tháng đều đến kiểm tra mạch của hắn đúng hạn, nhắc nhở hắn vô số lần không được cắn vết thương của mình, bôi thuốc xóa sẹo cho hắn mà không hề phàn nàn, Biện Vân Tâm thỉnh thoảng gan lớn nổi điên mắng hắn, lại bị hắn doạ cho không dám ra khỏi cung. Thôi Ngữ Nhàn mỗi tháng đúng hạn đưa canh bạch ngọc cho hắn, đáy mắt ác ý không chút che giấu, thượng triều các đại thần càng ngày càng qua loa có lệ…

Lương Diệp hàng ngày đều đến cung An Khang để gặp đứa trẻ mình nuôi dưỡng, thỉnh thoảng nghe những câu chuyện về “Mẫu hậu” thực sự của mình từ miệng Đàm Diệc Sương, điều này đã trở thành niềm vui duy nhất trong cuộc sống nhàm chán của hắn.

Khi Sung Hằng lên tám tuổi, ồn ào muốn học võ, Lương Diệp mười tám tuổi đầu óc đã ổn hơn chút lười biếng nằm ghé vào thân cây, cầm cỏ đuôi chó trêu đứa trẻ: “Học cái rắm, đau chết ngươi”.

“Ta muốn học!” Sung Hằng được hắn và Đàm Diệc Sương chiều chuộng đến mức không biết trời cao đất dày: “Ca! Ca! Ta muốn học võ! Tương lai ta sẽ trở thành đại hiệp lưu lạc giang hồ!”

Lời này nghe quen quen nhưng hắn không nhớ mình đã nghe thấy từ khi nào, hắn mỉm cười, túm lấy cổ áo đứa trẻ, treo lên cành cây cao rồi cười nói: “Khi nào ngươi cao bằng này, ta sẽ dạy cho ngươi”.

Sung Hằng nhe răng và móng vuốt, tức giận đến mức bật khóc.

Khi Sung Hằng năm tuổi, hắn đã đưa Sung Hằng rời khỏi cung An Khang, đưa tới bên người, hắn tuy đầu óc không tốt nhưng cũng biết hậu cung là nơi thế nào, hắn muốn đứa trẻ có thể sống sót.

Tiêu Xuân Hoà muốn dạy Sung Hằng võ công, nhưng Lương Diệp nghiêm khắc từ chối, hắn vẫn còn nhớ lúc đó mình đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ khi học võ công, sư phụ và sư thúc người này tàn nhẫn hơn người kia, nên sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn quyết định tự mình dạy Sung Hằng.

Đại khái là bởi vì hắn không đành lòng để Sung Hằng chịu khổ, dạy dỗ Sung Hằng qua loa đại khái, cho nên mười mấy năm sau, Sung Hằng ngay cả một đao của Đàm Diệc Sương cũng không tránh thoát.

Chất độc trên chuỷ thủ phát tác quá nhanh đến mức hắn thậm chí còn không kịp nói một lời với đứa trẻ mà mình đã nuôi dưỡng nhiều năm, chỉ có thể ôm lấy cơ thể lạnh lẽo và cứng ngắc của gã.

Giống như những xác chết trong tuyết lạnh ở bãi tha ma.

Trong cơn tức giận, hắn đã giết chết tất cả mọi người trong cung An Khang, thậm chí còn nhân cơ hội tiêu diệt nhiều kẻ thù, nhưng Sung Hằng chẳng thể mở mắt gọi hắn một tiếng ca nữa.

Hắn bắt đầu hối hận vì sao mình đã quyết tâm rời đi mà vẫn quay lại, đồng thời chiến đấu với những người này để giành lấy những thứ người không ra người ma không ra ma, nhưng mỗi lần hắn rời khỏi Đại Đô, tất cả những gì hắn thấy chỉ là cảnh dân chúng lầm than, hắn chẳng thể bước chân được nữa.

Sung Hằng chết ở cung An Khang.

Văn Tông qua đời vào đêm giao thừa.

Ba nước Đông Thần, Nam Triệu, Lâu Phiến hợp lực tấn công nước Lương, chiến hoả bùng nổ ở Đại Lương.

Trong trận chiến với Thôi Ngữ Nhàn, Lương Hoàn lâm bệnh nặng, chết trên đường ra khỏi cung.

Bách Lý Thừa An bị Kỳ Minh vạch trần thân phận nữ nhân, buộc phải từ quan ở ẩn, bị ám sát trên đường về nhà.

Khoa cử không được tổ chức trong suốt ba năm, tiếng kêu than của các sĩ tử vang vọng trời đất.

Lương Diệp đích thân ra chiến trường, nửa đường hay tin Biện Thương mưu phản, trong triều các lão thần bị giết, một mình dẫn quân trở về thành, cả triều văn võ bị nhốt trong Nghị Sự Điện, không ai còn sống sót.

Lương Diệp ốc chẳng mang nổi mình ốc, bị Văn Hạc Thâm đột nhiên xuất hiện chặn giết hắn ở Toái Tuyết Viên. Cùng ngày, ba nước liên thủ vượt qua sông Hạc Thuỷ, phần lớn kinh thành bị phá hủy, nước Lương từ đây bị huỷ diệt.

Lương Diệp mở to mắt nhìn máu nhỏ giọt chảy xuống từ vết thương, nước mưa lạnh lẽo trộn lẫn mùi hương nồng nàn của hoai hải đường, trong bóng tối âm u đẫm máu, hàng mi của hắn cứng ngắc mà run rẩy, sau đó hắn đột nhiên cười lớn.

Những con ngựa hí vang chạy về phía trước, giẫm nát những bông hoa hải đường trên mặt đất, hơi nước mịt mùng, một vùng rộng lớn bị nhuốm đỏ bởi màn sương máu.

Cuộc sống lố bịch và đáng buồn cười này.

————-

Ji: Lẽ ra hai phiên ngoại này đã kết thúc trong từ hai tuần trước rồi, mà máy tôi bị hack mất toàn bộ truyện edit rồi, đã bận thì chớ lại còn phải làm lại. Rầu gì đâu.

Chương trước

Chương sau

Bình luận về bài viết này