ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 13: Thích khách

Edit: Ji

[Trẫm muốn đi nơi nào?]

——o0o—–

Lúc đầu Vương Điền vẫn còn kiên nhẫn, cũng chỉ nghĩ đi thỉnh an bình thường, nửa canh giờ là cùng, nhưng chờ mãi đến khi trời tối, Lương Diệp cũng chưa trở về.

Vương Điền cảm thấy đầu óc mình đúng là bị hỏng rồi, mới thành thành thật thật ở chỗ chim không thèm ỉa này chờ đợi một kẻ điên.

Ánh lửa cuối cùng trong bếp cũng vụt tắt, căn bếp nhỏ tối đen như mực, gió đêm thổi ngoài cửa sổ, khung cửa sổ cũ kỹ kêu cọt kẹt.

Bảy tám giờ tối, giờ này lúc trước, có lẽ y đã ăn cơm tối xong, xem một chút ít tức hoặc video, tâm trạng tốt thì ở nhà tiếp tục làm thêm giờ, tâm trạng không tốt thì xem phim hoặc đến phòng boxing luyện đấm bốc, tắm rửa sạch sẽ thoải mái rồi lên giường đi ngủ, sống một cuộc sống bình thường trong xã hội hiện đại.

Cuộc sống xa hoa truỵ lạc ồn ã ấy dường như đã là chuyện của kiếp trước.

Ngồi trên đống củi, nghe tiếng cửa kẽo kẹt như tiếng quỷ gào Vương Điền thở dài.

Rất hiếm khi y buồn phiền, nhưng một thân một mình ở thế giới này sống chết lúc nào cũng chẳng biết, đêm khuya lặng ngắt như tờ, y chẳng có việc gì để làm, khó tránh khỏi sẽ nghĩ về cha mẹ, gia đình, bạn bè, cấp dưới, đối tác, một số dự án sắp hoàn thành và số tiền khổng lồ mà y đã đầu tư, tâm huyết của y đổ vào miếng đất phía Đông thành phố kia, lúc này hẳn là phần móng đã hoàn thành được một nửa, kế hoạch chi tiết cũng được đưa vào đàm phán… Vương Điền vò đầu bứt tóc, không khỏi cảm thấy phiền lòng.

Ngày thường y nên dành nhiều thời gian hơn cho bố mẹ.

Một người mất tích hai năm là có thể khai tử, nếu biết sớm thì đã lập di chúc trước.

“Kẽo kẹt.” Cửa sổ lung lay bị gió thổi mở ra hơn phân nửa, sương lạnh tràn vào tựa ánh trăng, bên ngoài tiếng côn trùng vọng vào, trên trời sao sáng lấp lánh, tạo thành một con sông dài xa xăm.

Có lẽ là quay ngược thời gian, có lẽ là thời gian và không gian song song trong một hố sâu nào đó, bị dòng nước xiết không thể vượt qua ngăn cách với xã hội hiện đại, mấy ngày đầu tiên, y cũng không tức giận, y đã làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn mục đích muốn quay trở về, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận hiện thực.

Vương Điền đứng dậy phủi bụi trên tay, chán nản trước tình cảnh hiện tại cũng chẳng để làm gì, tìm kiếm lối thoát mới là việc cấp bách hàng đầu.

Bóng đen đột nhiên từ cửa sổ lăn xuống, kèm theo vài tiếng va chạm giòn giã khiến y giật mình.

Trái tim Vương Điền nháy mắt nhảy lên, cầm một cây gậy to bằng cánh tay ở cửa, cẩn thận đẩy cửa bếp ra.

Bóng đen ngã trên mặt đất không nhúc nhích, y lại gần mới phát hiện đó là một người, người này ăn mặc rất kỳ quái, trên cánh tay mang giáp, cổ quấn năm sáu sợi dây đủ màu sắc, trên đó treo đá và nanh sói. Nửa bên trái của khuôn mặt được che bằng một chiếc mặt nạ vàng có chạm khắc hoa văn động vật và diều hâu, mái tóc buông xõa được tết bằng những sợi dây nhiều màu sắc và trang trí bằng một vài chiếc lông chim.

Rất có cá tính.

Vương Điền nhìn phi tiêu nằm rải rác xung quanh gã, dùng gậy lật người gã lại, để lộ nửa khuôn mặt bên phải, lông mày rậm, mũi cao, da trắng môi đỏ, con ngươi xanh biếc.

Người nước ngoài?

Vương Điền đột nhiên ý thức được có điều không đúng, dùng gậy chọc vào cổ họng đối phương, trầm giọng nói: “Ngươi nếu động, ta liền giết ngươi.”

Người đàn ông bị một vết rạch lớn ở bụng, đang duỗi tay ra bịt chặt lại, nói bằng ngôn ngữ phổ thông, dường như không còn bao nhiêu sức lực: “Giết ta đối với ngươi cũng vô dụng. Chờ quân lính tới, ngươi cũng chết chung với ta”.

“Ai đuổi giết ngươi?” Vương Điền hỏi.

Nam nhân liếc nhìn hoa văn hình rồng trên gấu áo, nhếch khóe miệng: “Thái Hoàng Thái Hậu của nước Lương, Thôi Ngữ Nhàn.”

“Tại sao bà ấy phải đuổi giết ngươi?” Vương Điền hơi nới lỏng tay.

“Trên người ngươi có Cổ mẫu tử.” Đối phương liếc y một cái, híp mắt: “Người hạ cổ còn là tay mơ.”

Sau nửa nén hương, Vương Điền kéo người vào phía bên kia của thiên điện.

Đầu đối phương đập mạnh vào ngưỡng cửa, phát ra tiếng động không nhỏ, Vương Điền đang kéo chân gã vội buông ra, đi tới túm lấy cổ áo gã: “Xin lỗi, nhưng ngươi thật sự quá nặng.”

“Nhuyễn cân tán (1).” Nam nhân bị kéo lê trên đất giống như không có xương: “Người Bắc Lương các ngươi đều gian xảo.”

(1) Xuất xứ từ Mông Cổ, tên đầy đủ là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán: Loại chất độc không mùi, không vị, từng được Triệu Mẫn quận chúa trong truyện của Kim Dung dùng để đầu độc vô số cao thủ võ lâm. Không khiến nạn nhân mất mạng, nhưng lại khiến họ mất sạch võ công, trở thành những người bình thường yếu ớt, không còn khả năng kháng cự. Loại độc dược này nguy hiểm ở chỗ rất khó lòng phòng bị. Nó có thể phát tán trong không khí, nước uống hoặc đồ ăn, khiến người trúng độc thậm chí không biết lý do tại sao “gặp họa”.

“Cái này ta đồng ý.” Vương Điền cắn răng ném gã xuống tấm thảm bên cạnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Trong ngực ta có kim sang dược (2).” Đối phương ra hiệu y cầm lấy: “Bôi lên vết thương đi.”

(2) Thuốc cầm máu, quan trọng nhất trong vị thuốc này chính là long cốt (xương động vật được nghiền nát) có tác dụng hấp thụ máu và thúc đẩy quá trình đông máu.

Vương Điền động tác lưu loát bôi thuốc cho gã, lại tìm mảnh vải băng bó vết thương: “Ngươi tên gì?”

“Quyền Ninh.” Đối phương dựa vào ghế thở hổn hển.

Y ngồi xổm trước mặt Quyền Ninh hỏi: “Tại sao Thái Hoàng Thái Hậu lại đuổi giết ngươi?”

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com

——

Cung Hưng Khánh.

Món ngon đầy bàn tỏa ra hơi nóng nhàn nhạt.

Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở vị trí chủ nhà, cười nhìn Lương Diệp bên cạnh: “Xem ra Ai gia đã lâu không cùng mẹ con ngươi dùng cơm, Ai gia còn nhớ ngươi thích uống canh bạch ngọc này nhất, hôm nay cố ý làm cho ngươi, nếm thử xem?”

“Dạ vâng, mẫu hậu, người vẫn luôn yêu thích Bệ hạ.” Biện Vân Tâm ở bên cạnh gượng cười: “Diệp nhi, đừng cô phụ tấm lòng của Hoàng tổ mẫu.”

Lương Diệp cúi đầu nhìn bát canh màu trắng sữa trước mặt, khóe miệng giật giật, dùng thìa khuấy hai lần, sau đó ném thìa đi, bưng bát lên một hơi uống cạn.

Biện Vân Tâm ở bên cạnh nhìn đến sắc mặt tái nhợt: “Diệp nhi, uống chậm thôi.”

Lương Diệp phớt lờ, cầm đũa lên gắp rau để ăn.

Thái Hoàng Thái Hậu cười nói: “Nếu Tử Dục đã thích uống như vậy, Dương Mãn, lấy thêm bát nữa đi”.

Biên Vân Tâm cả kinh: “Mẫu hậu  ——”

“Hai bát.” Lương Diệp thản nhiên nhai đậu phộng trong miệng: “Ba tháng nay ở ngoài cung không thể uống, giờ bù lại”.

Nụ cười trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu nhạt đi: “Được, làm theo lời Tử Dục đi.”

“Vâng.” Dương Mãn đáp ứng rồi rời đi.

Bàn tay cầm đũa của Biện Vân Tâm có chút run rẩy, nàng gượng cười nói: “Diệp nhi, uống nhiều canh ăn sẽ không ngon.”

“Đứa nhỏ này, khẩu vị lớn, uống nhiều một chút cũng không sao.” Thái Hoàng Thái Hậu cầm khăn tay nhẹ nhàng chấm chấm khóe miệng: “Tử Dục gần đây tiến bộ không ít, Ai gia nghe nói chuyện vỡ đê ở Vân Thuỷ quận Hà Tây, Tử Dục xử lý rất tốt, đặc biệt Bách Lý Thừa An kia, là con trai út của Bách Lý gia, cứ nghĩ hắn chỉ là kẻ tầm thường, không ngờ tài năng như vậy, con nên trọng dụng hắn mới phải”.

Lương Diệp cầm một khối bánh mềm cắn một miếng, chán nản nhíu mày: “Hắn trong tay không có tiền, lại bị dịch bệnh vây khốn, trở về cũng không có tác dụng gì”.

“Nếu con không thích, vậy liền để hắn ở lại huyện Hà Tây đi.” Thái Hoàng Thái Hậu chậm rãi nói: “Tuy nói Thừa An hiện tại là thị lang, nhưng dù sao hắn cũng còn trẻ, để hắn làm huyện lệnh vài năm rèn luyện rồi trở về, có như vậy mới phụ tá tốt cho con”.

Lương Diệp sửng sốt trong giây lát.

Thái Hoàng Thái Hậu hơi dừng một chút: “Tử Dục không muốn?”

Lương Diệp nhét phần bánh ngọt còn lại vào miệng, cau mày nói: “Thừa An là ai?”

Thái Hoàng Thái Hậu tức khắc nở nụ cười: “Đứa nhỏ này, ta vừa rồi khen ngợi con biết quan tâm đến việc triều chính, con phái đến quận Hà Tây kiểm soát lũ lụt không phải Lễ Bộ thị lang Bách Lý Thừa An sao?”

“Không có ấn tượng.” Lương Diệp nhớ lại: “Nếu Hoàng tổ mẫu cảm thấy hắn nên rèn luyện, liền để hắn ở lại quận Hà Tây, cho hắn một ít tiền rồi đuổi đi.”

Thái Hoàng Thái Hậu sắc mặt khó hình dung nhìn về phía hắn.

Dương Mãn đúng lúc bưng lên hai bát canh, Lương Diệp khuấy canh: “Hoàng tổ mẫu cảm thấy cấp mười vạn lượng bạc thế nào?”

“Bệ hạ, Bách Lý Thừa An dù sao cũng chỉ là một tên huyện lệnh, mười vạn lượng bạc thật sự là…” Dương Mãn ngượng ngùng cười: “Thật sự quá nhiều.”

Lương Diệp đập mạnh bát canh trong tay, cười híp mắt đặt mảnh sứ vỡ vào yết hầu của lão ta: “Trẫm cùng Hoàng tổ mẫu đang nói chuyện”.

Máu theo mảnh sứ trắng như tuyết chảy xuống, nhỏ giọt xuống nước canh trên mặt đất.

Biện Vân Tâm sợ tới mức không nói nên lời, Thái Hoàng Thái Hậu cũng sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Dương Mãn ở bên Ai gia đã lâu, ít nhiều không biết phép tắc, Dương Mãn, còn không thỉnh tội với Bệ hạ”.

“Nô tỳ biết tội, xin Bệ hạ tha thứ!” Dương Mãn quỳ rạp xuống mảnh sứ vỡ cùng nước canh.

Lương Diệp ném mảnh sứ trong tay đi, bưng một bát canh khác trên bàn uống cạn: “Hoàng tổ mẫu, trẫm mệt rồi, xin đi trước”.

Nói xong, mặc kệ Dương Mãn đang quỳ trên mặt đất cùng Biện Vân Tâm đang run rẩy ngồi bên bàn, hắn vén áo choàng lên, xoay người rời đi.

Biện Vân Tâm thành thật cúi đầu: “Thần thiếp cáo lui.”

Rồi vẻ mặt thất thần đuổi theo.

“Đứng lên đi.” Thái Hoàng Thái Hậu trầm giọng nói.

Cắn răng, Dương Mãn đỡ bàn đứng dậy, oán hận nhìn về phía Lương Diệp rời đi: “Thái Hoàng Thái Hậu, hắn càng ngày càng bất kính với người, cứ thế này, e rằng hắn sẽ tạo phản.”

Thái Hoàng Thái Hậu nhìn hai bát canh đã uống cạn trên bàn: “Tính tình trẻ con, tuỳ nó đi.”

Dương Mãn không cam lòng nói: “Chẳng lẽ người muốn cấp cho quận Hà Tây mười vạn lượng bạc?”

“Đừng nói mười vạn lượng bạc, cho dù là mười vạn lượng vàng, có thể khiến Bách Lý Thừa An lưu lại ở Hà Tây cũng đáng.” Thái Hoàng Thái Hậu cười đứng dậy khỏi bàn: “Đem đồ ăn đổ hết đi, Ai gia nhìn đã thấy bẩn”.

“Vâng.” Dương Mãn vội vàng đưa tay đỡ lấy bà ta: “Nếu như Bách Lý Thừa An ở lại Hà Tây cùng hắn phối hợp ——”

“Hắn còn không biết Bách Lý Thừa An là ai, làm sao phối hợp?” Thái Hoàng Thái Hậu tránh mảnh sứ dính máu trên mặt đất.

“Nhưng dù sao cũng là người hắn phái đi.” Dương Mãn lo lắng nói.

“Nó mỗi tháng đều uống canh bạch ngọc này.” Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng nói: “Ngươi hi vọng nó có  thể nhớ tới ai?”

“Thái Hoàng Thái Hậu thánh minh.” Dương Mãn cười đến mức nếp nhăn hiện hết lên mặt: “Chỉ là một phế nhân, trốn không thoát lòng bàn tay của người.”

Nước canh đặc sệt trên mặt đất thấm vào tấm thảm đỏ thẫm.

“Diệp nhi!” Biện Vân Tâm vội vàng nắm lấy cổ tay Lương Diệp, móng tay dài cắm vào da thịt mỏng manh, mang theo tiếng khóc nức nở: ‘Con làm sao có thể một lúc uống hai bát canh bạch ngọc!”

Lương Diệp cười nhìn tay nàng: “Trẫm đã nói, trẫm không thích người khác chạm vào người.”

Biện Vân Tâm vội vàng buông tay ra, nhưng vẫn không chịu buông tha, gấp đến độ sắp khóc đến nơi: “Mau truyền thái y, hiện tại nhổ ra sẽ không —— “

Lương Diệp lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi thật phiền.”

Biện Vân Tâm đỏ mắt nói: “Con cũng muốn quên mẫu hậu sao?”

Lương Diệp tùy ý phủi ống tay áo bị nàng làm nhăn: “Cầu mà không được.”

Biện Vân Tâm còn muốn nói nữa, lại bị hắn không kiên nhẫn cắt ngang: “Sung Hằng, đưa Thái Hậu hồi cung.”

“Vâng!” Sung Hằng ôm kiếm chắn trước mặt Biện Vân Tâm, lạnh lùng nói: “Thái hậu, thuộc hạ đưa người trở về.”

Biện Vân Tâm muốn mở miệng, nhưng lại không thể tiến lên một bước.

Lương Diệp chắp tay sau lưng trong cơn gió lạnh đi về phía trước, con đường trong cung điện tưởng như dài vô tận, tường sơn son đỏ loang lổ, hắn vui vẻ đi dạo hồi lâu, cho đến khi trời tối hẳn mới dừng lại ở ngã ba cửa cung.

Sung Hằng từ nóc nhà nhảy xuống đầu tường.

Lương Diệp ngẩng đầu nhìn gã.

“Thuộc hạ Sung Hằng.” Sung Hằng ngồi xổm trên tường nói.

Lương Diệp cong môi cười: “Trẫm không có quên ngươi.”

Sung Hằng khẽ thở ra.

Lương Diệp tiến lên hai bước, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Trẫm… muốn đi nơi nào?”

Chương 12

Chương 14

2 bình luận về “[TRĂNG] Chương 13: Thích khách”

Bình luận về bài viết này