ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 15: Tường cung điện

Edit: Ji

[Nghĩ rằng hắn có thể “dang cánh” bay qua]

—–o0o—–

Nhưng bữa cơm này định sẵn là ăn chẳng yên nổi.

Vương Điền vừa mặc xong áo lót, âm thanh sắc bén xé gió mà tới, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Lương Diệp đẩy ngã xuống đất.

Mũi tên dài được ghim vào cây cột, xung quanh nứt ra như mạng nhện.

Y còn chưa lấy lại nhịp thở, tiếng xé gió từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Lương Diệp nhanh tay lấy trường bào bên cạnh chùm lên đầu y, đẩy y ra phía sau: “Ôm chặt trẫm!”

Vương Điền gắt gao nắm chặt đai lưng, lúc đầu muốn hất trường bào ra, nhưng kéo xuống một nửa, chợt nhận ra nếu để đối phương phát hiện có hai vị hoàng đế giống hệt nhau, thì còn tồi tệ hơn cả việc ám sát, bèn quay người quấn chặt đầu, chỉ lộ ra đôi mắt để nhìn đường.

Lương Diệp rút từ bên hông một thanh nhuyễn kiếm (1), vừa vặn chặn lại được những mũi tên sắc bén đáng sợ, dẫn theo Vương Điền một đường trở lại nội điện.

(1) Kiếm mềm, thanh kiếm có thể uốn cong, lưỡi kiếm mỏng, xuất xứ từ Ấn Độ, dễ dàng dấu trong người, người sử dụng cần linh hoạt về góc độ tấn công, tốc độ, sức mạnh và khoảng cách, vì vậy nó có yêu cầu cực cao đối với người sử dụng. Người bình thường khó có thể sử dụng thuần thục, nếu không may mắn sẽ làm tổn thương chính mình hoặc đồng đội. 

Tiếng gạch ngói vỡ vụn từ nóc nội điện truyền tới, một mũi tên dài rực lửa từ trên trời rơi xuống, Lương Diệp một chân đá chiếc thùng nặng nề che ở trước người, đẩy Vương Điền tới phía sau thùng, đưa cho y hai thanh tụ tiễn (2) “Đứng yên đây!”

(2) Tên khác là ám tiễn, là mũi tên dấu trong tay áo chuyên để bắn lén.

Vương Điền vội vàng nhận lấy, liền thấy Lương Diệp bay lên, ánh sáng nhuyễn kiếm lạnh lẽo, máu tươi không ngừng phun trên giấy dán cửa sổ, trong nội điện mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc.

Nóc của nội điện bị phá vỡ, vô số người mặc đồ đen ngã xuống, Vương Điền nắm chặt tụ tiễn trong tay, bắn trúng trán của sát thủ gần nhất, hỗn độn máu đỏ và não trắng bắn tung tóe trên mặt y, mùi tanh trong không khí bao phủ hoàn toàn xoang mũi, dạ dày y một trận quay cuồng.

“Chủ tử!” Giọng nói của Sung Hằng càng ngày càng gần.

Bàn tay cầm chặt tụ tiễn của Vương Điền khẽ run lên, nhưng đầu óc lại bình tĩnh lạ thường, y gần như sử dụng tốc độ phản ứng nhanh nhất trong đời, mười tám mũi tên tẩm độc từ tụ tiễn không một mũi tên nào bắn trượt, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám lại gần y.

Trường đao (3) dài muốn đâm thẳng vào giữa lông mày của y, thanh nhuyễn kiếm mềm mại bay ra trong không trung, hất trường đao lệch sang một bên, ngay sau đó Vương Điền bị kéo lên từ phía sau thùng lớn, chỉ nghe ” Bùm” một tiếng, khói dày bao trùm xung quanh.

(3) Là vũ khí truyền thống của Trung Quốc với chuôi gỗ và lưỡi thép nên không thể dễ dàng điều khiển mà đòi hỏi sự luyện tập chăm chỉ của tay, chân và eo.

Tốc độ của Lương Diệp quá nhanh, y cố gắng hết sức mới có thể theo kịp, trong khoảng thời gian đó, y không biết mình được Lương Diệp hay Sung Hằng cõng đi, nhảy qua tường hay mái nhà, cho đến khi dừng lại, cổ họng Vương Điền đã bắt đầu nóng rát vì đau.

Dưới ánh trăng mỏng manh, bóng cây lay động phía dưới, có ba người đang ngồi hoặc đứng.

Vương Điền nhẫn nhịn hồi lâu vẫn không kìm được, mùi tanh của máu cùng thịt nát trên mặt toả ra, y chống vào gốc cây vừa quay người nôn ra.

Sung Hằng hơi thở phì phò, cầm kiếm cảnh giác lắng nghe động tĩnh bốn phía.

Lương Diệp khoanh chân ngồi trên mặt đất, dùng khăn tay chậm rãi lau vết máu trên thanh nhuyễn kiếm: “Đây là lần đầu tiên giết người sao?”

Vương Điền mặt tái nhợt không đáp.

Lương Diệp quấn thanh nhuyễn kiếm lại quanh hông, đỡ đầu gối đứng dậy, đi đến trước mặt y, cúi đầu lấy tụ tiễn vẫn đang nắm chặt trong tay.

Cánh tay của Vương Điền run rẩy, khớp xương tái nhợt vì dùng lực quá nhiều, muốn buông ra, nhưng toàn bộ bàn tay tựa hồ không thể khống chế được, tê dại không còn cảm giác.

Lương Diệp dùng sức một chút mới rút được tụ tiễn không còn mũi tên nào ra khỏi tay y, cười híp mắt nhìn y: “Cũng có chút bản lĩnh, mười tám mũi tên giết mười tám người.”

Khắp người Lương Diệp đều là mùi máu tanh, khuôn mặt tươi cười nhuốm đầy máu kia dưới ánh trăng đặc biệt đáng sợ, Vương Điền mặc dù biết mình không chạy nổi đi đâu, nhưng theo bản năng vẫn muốn tránh xa hắn một chút, ai ngờ vừa mới động chân tay liền lảo đảo một chút, bị người đối diện nhanh chóng đỡ lấy.

Lương Diệp nửa đỡ nửa ôm giam cầm y trong vòng tay của mình, duỗi tay lau vết máu và bụi bẩn trên mặt y, ánh mắt giống như đang nhìn đồ vật của mình bị làm bẩn, giọng nói lạnh lùng trong bóng đêm: “Thật không sạch sẽ.”

Vương Điền dựa vào trong lồng ngực hắn, cố gắng ép mình bình tĩnh lại, nhưng y đã tuân thủ pháp luật hơn 20 năm giờ trong tích tắc lại giết nhiều người như vậy, điều này thực sự thách thức thần kinh và điểm mấu chốt của y, y cố gắng tìm lý do tại sao mình lại làm như vậy: “Ai muốn giết chúng ta?”

“Tử sĩ” Thấy mình lau khiến mặt y càng ngày càng bẩn, Lương Diệp không kiên nhẫn xé ống tay áo ngoài của hắn, tiếp tục dùng ống tay áo sạch sẽ cẩn thận lau cho y, thậm chí còn hứng thú hỏi: “Đoán xem ai phái tới?”

“Thái Hoàng Thái Hậu?” Đầu óc hỗn loạn của Vương Điền xoay chuyển có chút chậm chạp, nhưng y dù không cần động não cũng biết đáp án.

“Bà già đó cũng không ngốc như vậy.” Lương Diệp cười lạnh một tiếng, nhéo cằm nhìn y, xác định mặt đã được mình lau sạch sẽ, mới hài lòng buông tay.

Vương Điền trong lòng lướt qua suy nghĩ, không thể tin nói: “Thái hậu?!”

“Ừ.” Lương Diệp lại đưa tay lau vết máu trên cổ y.

“Đừng lau, sẽ không sạch.” Vương Điền đẩy tay hắn ra: “Thái hậu vì sao muốn giết ngươi? Nàng ta có động cơ gì?”

Lương Diệp bị y đẩy ra rất không hài lòng, vẻ mặt nặng nề nói: “Tất cả đều là mùi máu.”

“Lát nữa tắm là được.” Vương Điền lúc này thở còn không ra hơi, ngày nào y cũng đến phòng tập thể dục, nhưng vẫn không thể vượt qua Lương Diệp, đừng nói là Lương Diệp, ngay cả Sung Hằng y cũng không thể theo kịp.

“Thái hậu muốn giết trẫm không phải ngày một ngày hai.” Lương Diệp không thèm để ý: “Đêm nay ở trong cung không an toàn, đi ra ngoài ở”.

Nhìn bức tường cung điện cao mười mét sừng sững trước mặt, Vương Điền cảm thấy thế giới quan của mình lần nữa thay đổi: “Thế này cũng có thể bay ra sao?”

Lương Diệp ôm y cười lớn, khóe mắt dính máu của hắn lộ vẻ yêu nghiệt đỏ thẫm trong bóng đêm, mang theo dáng vẻ kiêu ngạo khinh đời, thời điểm Vương Điền cho rằng hắn chuẩn bị “dang cánh” bay qua, liền thấy nụ cười trong mắt hắn biến mất, trầm giọng nói: “Chui lỗ chó.”

——————-

Ji: Tuần rồi tôi bận quá, full cả tuần luôn, không lấy ra được giây phút nào edit. Cái chương này ngâm gần 4 ngày dù nó chỉ chưa đến 1500 từ.

Chương 14

Chương 16

2 bình luận về “[TRĂNG] Chương 15: Tường cung điện”

Bình luận về bài viết này