ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 75: Thật đẹp

—–o0o—–

Vương Điền nặng nề đặt cái bát không lên bàn, Lương Diệp cảnh giác liếc y một cái, khi Vương Điền nhìn về phía hắn, hắn giả vờ đáng thương cau mày: “Đắng.”

“Đắng thì ăn mứt hoa quả.” Vương Điền muốn đứng dậy đi tới bàn lấy cho hắn, nhưng Lương Diệp đã nắm lấy tay áo của y.

Lương Diệp mỉm cười, chỉ chỉ vào miệng mình, Vương Điền có chút bối rối: “Chẳng lẽ đem miệng khâu lại.”

“…” Lương Diệp trầm mặc một lát, sau đó hung hăng nói: “Ngươi đã hứa cùng trẫm động phòng.”

“Bệ hạ, trái tim của Bệ hạ suýt chút nữa bị xuyên thủng rồi, chỉ một chút nữa thôi.” Vương Điền vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, cầm ngón tay rạch một đường nhỏ trên ngực: “Ngươi đã đi gặp Diêm Vương rồi.”

“Trẫm biết.” Lương Diệp nghi ngờ nhìn y chằm chằm: “Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?”

“Chờ vết thương của ngươi tốt lên đã.” Vương Điền thở dài, ngồi ở mép giường dém chăn cho hắn: “Trước khi vết thương của ngươi khỏi, cũng không nên vận động mạnh”.

“Ngươi có thể ở phía trên—” Lương Diệp nhếch miệng, lông mày nhíu lại tỏ vẻ không vui.

Vương Điền buông tay ra, sờ sờ cái trán còn hơi nóng, lau mồ hôi lạnh cho hắn, Lương Diệp nằm ở trên giường trừng mắt nhìn y, cũng không có tiếp tục làm cái gì, chỉ là khi Vương Điền muốn nhấc tay ra, hắn cau mày lẩm bẩm: “Lưng của trẫm cũng đổ mồ hôi, nhớp nháp, trẫm muốn đi tắm.”

“Bây giờ chưa được.” Vương Điền cực kỳ kiên nhẫn, tiếp tục dùng khăn nhúng nước ấm lau mồ hôi lạnh trên cổ hắn: “Vết thương còn chưa lành, không thể dính nước, nếu ngươi có thể xoay người, lát nữa ta lấy khăn lau đi”.

Lương Diệp chớp chớp mắt, một lúc lâu sau không chắc chắn nói: “Thật sao?”

Vương Điền cười nói: “Chỉ là lau lưng cho ngươi mà thôi, ta lừa ngươi làm gì?”

Lương Diệp liếm đôi môi khô khốc, ngập ngừng hỏi: “Ngươi… không tức giận sao?”

“Hả?” Vương Điển lấy tay hắn từ trong chăn ra, cúi đầu cẩn thận nhẹ nhàng lau từng ngón tay: “Ta sao phải tức giận? Ngươi vẫn có thể sống sót ta vui mừng còn không kịp”.

Trực giác của Lương Diệp cảm thấy không đúng, hắn cho rằng Vương Điền sẽ rất tức giận, thậm chí lúc trước còn nghĩ ra nhiều cách để dỗ dành người ta, kết quả là Vương Điền không những không tức giận, ngược lại còn dịu dàng hơn trước… có vẻ như Vương Điền thực sự yêu hắn.

Mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn vẫn vui vẻ hưởng thụ: “Vậy tại sao ngươi không hôn trẫm?”

Vương Điền cụp mắt sờ lên đôi môi khô khốc của hắn: “Hiện tại quá khô, hôn không thoải mái, uống thêm nước được không?”

Lương Diệp hơi bối rối, nhưng giữa cảnh giác và tuân theo, hắn theo bản năng mà gật đầu.

Hừ, Vương Điền tay trói gà không chặt, tính mạng đều ở trong tay hắn, cường đại cỡ nào cũng không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào.

Vương Điền bưng cho hắn nửa bát nước, lau lưng cho hắn, cẩn thận để hắn nằm ngửa trên giường, sai Ngự Thiện Phòng làm món điểm tâm mà Lương Diệp thích nhất, tự mình đút cho hắn, thậm chí y còn làm tất cả mọi việc, Lương Diệp chỉ cần ho nhẹ một tiếng y sẽ hỏi hắn làm sao vậy.

Hạnh phúc đến quá đột ngột, sau khi Lương Diệp tỉnh dậy, hắn cả ngày đều vui vẻ, sai khiến Vương Điền làm cái này, cái kia, đưa ra một số yêu cầu vô lý, Vương Điền đều đáp ứng từng cái một, nhưng khi hắn muốn cùng xem xuân cung đồ với Vương Điền thì y lập tức từ chối.

“Ngươi vết thương còn chưa khỏi, nhìn những thứ kia sẽ khiến máu trong người dâng trào, không tốt cho sức khỏe.” Vương Điền có chút mệt mỏi nhìn hắn: “Nếu như ngươi muốn nghe kể chuyện, ta có thể kể một số thoại bản ở nơi ta sống”.

Vương Điền cả ngày lẫn đêm ngủ đều không ngủ, hốc mắt sâu, cằm mọc lún phún râu, giọng nói khàn đặc, Lương Diệp lương tâm cuối cùng cũng nhận ra, uể oải nói: “Không cần, lại đây ngủ cùng trẫm”.

“Ta ngủ khả năng không cẩn thận sẽ chạm đến vết thương của ngươi.” Vương Điền chỉ vào chiếc giường nhỏ bên cửa sổ: “Lát nữa ta sẽ bảo Vân Phúc dọn chiếc giường này đến cạnh giường của ngươi, ngươi chỉ cần với tay là có thể chạm vào  ta”.

Không có lý do gì để bác bỏ lời đề nghị này, Lương Diệp đành phải miễn cưỡng đồng ý, thấy Vương Điền quay người lại, liền vội vàng gọi y: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Ta đi tìm Lý Bộ thay thuốc.” Vương Điền giơ tay trái bị quấn băng về phía hắn, cười cười, giọng nói khàn khàn: “Ta sẽ lập tức trở về, nếu buồn ngủ thì ngủ trước đi. “

Lương Diệp bất đắc dĩ nói: “Để ông ta tới đây thay thuốc cho ngươi.”

“Ông ấy còn đang sắc thuốc cho ngươi, không đi được”, Vương Điền cúi đầu hôn lên khóe miệng hắn: “Chờ ta trở về.”

Lương Diệp nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi, nghi ngờ sờ sờ khóe miệng còn ấm áp, tùy ý gõ vào cột giường ba cái, một tên ám vệ toàn thân quấn kín mít nhảy vào từ cửa sổ, nửa quỳ trên mặt đất hành lễ: “Chủ tử.”

“Nói.” Lương Diệp nói.

“Sau khi chủ tử ngất đi, Vương tiên sinh ôm chặt lấy ngài, không cho bất luận kẻ nào tới gần, tâm trạng vô cùng lo lắng, thức cả đêm chăm sóc ngài. Dục Anh cũng nhất nhất làm theo mệnh lệnh của ngài ấy. Trong khoảng thời gian đó, ngài ấy có lấy ra viên thuốc giải cổ, chỉ là nhìn trong chốc lát sau đó lại cất đi, sau đó…” Ám vệ vẻ mặt ấp úng, thấy Lương Diệp cau mày, vội vàng nói: “Sau đó liền hôn ngài …khụ, rất lâu.”

Ám vệ nhớ tới lúc đó có chút mặt đỏ tai hồng, hôn từ đuôi mày khoé mặt đến mũi, môi, lỗ tai, thậm chí ngay cả đầu ngón tay đều không tha, tuy biết quan hệ của Vương Điền và Lương Diệp, nhưng tận mắt nhìn thấy chủ tử nhà mình ngày thường tàn nhẫn vô tình, kiêu căng ngạo mạn lại bị Vương Điền hôn môi như vậy, vẫn thật sự khiếp sợ.

Nhưng cho gã một trăm lá gan cũng không dám nói kỹ càng tỉ mỉ, chỉ nói qua qua.

Lương Diệp dường như không suy nghĩ kỹ, chỉ vẫy tay ra hiệu cho gã lui ra, mặt không cảm xúc nhìn tua rua trên màn che.

Thiện điện bên cạnh, Lý Bộ đang bôi thuốc lên tay và cổ tay Vương Điền, hỏi: “Vương đại nhân hình như thuận tay trái?”

“À, lúc nhỏ ta thuận tay trái, nhưng sau đó đã đổi lại”, Vương Điền nói.

“Khó trách trong tình thế cấp bách ngài lại dùng tay trái.” Lý Bộ cười nói: “Bệ hạ khi còn nhỏ cũng quen dùng tay trái, không biết vì chuyện này mà ngài ấy chịu bao nhiêu khổ sở, thậm chí còn hỏi qua lão thần có thể sử dụng tay phải ngay lập tức nếu như chặt đứt tay trái không”.

Vương Điền lông mày hơi động: “Bệ hạ từ nhỏ đã được Lý thái y săn sóc?”

“Không phải, khi Tiên đế còn sống, Bệ hạ cùng Thái hậu nương nương cũng không được sủng ái. Khi đó lão thần còn trẻ, thỉnh thoảng giúp Hoàng thượng chút việc nhỏ, nên ngài ấy thường lẻn đến Thái Y viện để tìm ta”. Lý Bộ vuốt râu, cười nói: “Khi đó bệ hạ mới năm sáu tuổi, thân hình gầy nhỏ, bên ngoài Thái Y viện có một con đường rải sỏi, Bệ hạ thích nhặt những hòn đá nhỏ để chơi, nhưng sau này…”

Ông dường như ý thức được mình nói quá nhiều, ngượng ngùng cười: “Đấy ngài xem, lớn tuổi đều thích nhớ lại chuyện cũ, xin Vương đại nhân đừng trách”.

“Không sao.” Vương Điền không tiếp tục hỏi nữa, băng bó vết thương xong, liền hỏi: “Lý Thái Y có thuốc an thần không?”.

“Bát thuốc của Bệ hạ đã thêm rất nhiều thuốc an thần.” Lý Bộ nói: “Nếu thêm nữa, liều lượng có thể quá nhiều”.

“Lý thái y hiểu lầm ta rồi, là ta uống”, Vương Điền trên mặt tràn đầy mệt mỏi, cái tay kia xoa xoa giữa mày: “Tốt nhất là nhiều một chút, ta sợ liều lượng bình thường không được”.

“E rằng… Thuốc này không nên tùy tiện uống.” Lý Bộ cẩn thận quan sát sắc mặt của y: “Vương đại nhân có thể để ta bắt mạch không?”.

Vương Điền chưa bao giờ trốn tránh việc chữa bệnh, bình tĩnh đưa tay ra cho ông bắt mạch, Lý Bộ trầm tư một lát, chậm rãi nói: “Chính là hồi hộp nên không ngủ được, tinh thần không an ổn?”

Vương Điền gật đầu: “Có chút.”

“Đại nhân dường như bị trầm uất.” Lý Bộ định bắt mạch lần nữa, nhưng Vương Điền đã rút tay lại.

Vương Điền cười nói: “Bệnh cũ, cũng khá hơn rất nhiều rồi, ngài căn cứ vào phương thuốc điều trị trầm uất kê cho ta ít thuốc, thuốc của Bệ hạ không thể qua loa, ta cũng không quấy rầy ngài nữa”.

Lý Bộ do dự muốn nói lại thôi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vương Điền, cuối cùng ông cũng gật đầu: “Vậy ta sẽ kê cho ngài một ít thuốc, để đại nhân có thể ngủ được”.

“Đa tạ.” Vương Điền chắp tay với ông, kéo vạt áo xuống, chậm rãi trở về tẩm cung.

“Về rồi à?” Giọng Lương Diệp yếu ớt vang lên trong bóng tối, như chứa đầy oán hận vô tận: “Người không biết còn tưởng ngươi muốn ở đó qua đêm với Lý Bộ”.

“Chỉ là ông ấy kê cho ta chút thuốc an thần.” Vương Điền cầm mồi lửa bên cạnh thắp sáng ngọn nến: “Sao ngươi không đốt đèn lên?”

“Trẫm cũng không có sức gọi người.” Lương Diệp sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi lâu như vậy, trẫm chết ở chỗ này ngươi cũng không biết”.

Vương Điền thấy chiếc giường nhỏ đã được chuyển đến gần giường, trêu chọc nói: “Vậy còn có sức tự mình chuyển giường sao?”

Lương Diệp không vui nhìn y, nhìn một lúc, hắn bỗng ho khan, Vương Điền vội vàng đút nước cho hắn để dễ thở hơn, sau đó cúi người áp trán mình lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ: “Ừm, hình như đã giảm sốt rồi”.

“Không, trẫm vẫn còn sốt.” Lương Diệp kiên quyết nói: “Không ai trông chừng, liền bị thiêu chết”.

Vương Điền không nhịn được cười, dịu dàng nói: “Được, vậy đêm nay ta không ngủ, chỉ nhìn ngươi.”

Lương Diệp nhìn y một cách cổ quái, sau đó có chút lo lắng: “Ngươi không sao chứ? Có phải bị doạ sợ rồi không?”

“Không phải là ta chưa từng thấy người ta giết người, ngươi ở Thập Tái Sơn giết người so với ngày hôm qua còn thê thảm hơn nhiều, ta sao phải sợ chứ?” Vương Điền cởi áo ngoài dựa vào đầu giường, cầm lấy tay hắn chậm rãi ngắm nhìn, rũ mắt khẽ cười: “Chỉ là bị ngươi làm cho hoảng sợ”.

Lương Diệp bị sờ tay cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng lại không muốn rút tay ra, hắn nghiêm túc nói: “Lần sau trẫm sẽ nói cho ngươi biết trước”.

“Lần sau?” Vương Điền nhướng mi, như không hiểu nhìn chằm chằm hắn, dường như là đang cười, lại giống như là đang sầm mặt xuống.

Lương Diệp híp mắt: “Trẫm sở dĩ không nói cho ngươi, đều có lý do của nó, ngươi không được giận trẫm”.

“Tại sao ta phải tức giận với ngươi chứ?” Vương Điền mỉm cười nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên môi y hôn một cái, thản nhiên nói: “Dựa theo những gì ta biết về ngươi, theo kế hoạch người chịu mũi tên kia chính là ta, bất kể sống chết, cuối cùng vì sao ngươi lại đổi ý?”

Lương Diệp không có phản bác suy đoán của y, khinh thường nói: “Dựa vào sức lực của ngươi, trẫm sợ ngươi sẽ đau đến khóc.”

Vương Điền ánh mắt tối sầm lại, chậm rãi nói: “Bệ hạ, ngài làm như vậy, có vẻ như quân cờ là ta không còn tác dụng gì nữa”.

“Ta giữ lại ngươi để làm việc khác.” Lương Diệp không kiên nhẫn cau mày, ánh mắt Vương Điền khiến hắn rất khó chịu, theo bản năng muốn kháng cự, nhưng lại thấy chột dạ, không muốn Vương Điền tức giận, lạnh lùng nói: “Ngủ đi.”

“Ngươi có thể không chút do dự đưa ta vào chỗ chết, nhưng cũng chính ngươi là người đổi ý, Lương Diệp, ngươi thật sự không cam lòng —— hay là muốn ta biết ngươi luyến tiếc ta, đối với ngươi càng thêm tận tâm?” Vương Điền hôn đầu ngón tay của hắn.

Lương Diệp nhướng mày, đầu ngón tay ấn lên bờ môi mềm mại của y: “Ngươi để ý sao?”

“Ta cũng không để ý lắm.” Vương Điền cười khẽ, nói: “Dù sao kết quả cũng giống nhau.”

Lương Diệp muốn đưa tay đút vào miệng y, lại bị y giữ chặt tay hôn một cái: “Ta buồn ngủ rồi, uống thuốc rồi đi ngủ”.

Lương Diệp có chút tiếc nuối nới lỏng móng vuốt, một ngụm uống cạn bát thuốc hơi ấm, thấy Vương Điền cũng uống thuốc, cau mày hỏi: “Ngươi uống thuốc gì?”

“An thần.” Vương Điền đi tới đưa cho hắn uống một ngụm, âm trầm nói: “Lý đại phu nói ta có thể bị trầm uất, không chừng sẽ ăn thịt người”.

Lương Diệp có chút kinh ngạc nuốt xuống ngụm thuốc y đưa cho, một lúc lâu sau hắn mới ý thức được: “Bị trầm uất sẽ không ăn thịt người.”

“Đương nhiên là không.” Vương Điền dùng ngón cái lau nước thuốc nơi khoé miệng, cười nói: “Ngủ đi.”

Nói xong, y đi xuống thổi tắt nến.

Lương Diệp bị thương nặng, cộng thêm cả ngày không ngủ, uống thuốc xong rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng vết thương lại đau đến mức ngủ không yên ổn, hỗn loạn cảnh trong mơ mơ hồ nhận ra hơi thở gấp gáp, giật mình tỉnh dậy liền đối diện với một đôi mắt lạnh nhạt lại sâu thẳm của Vương Điền.

Tia chớp xanh xé rách bầu trời, phản chiếu khuôn mặt của người đang ngồi ngay ngắn bên giường, Vương Điền mất tự nhiên mà xoay cổ, đôi tay lạnh lẽo chạm vào mặt Lương Diệp, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị, vô cùng đáng sợ.

Lương Diệp mặc dù gan lớn, nhưng sau lưng vẫn có cảm giác ớn lạnh, tay đã sờ vào con dao, cẩn thận gọi y: “Vương Điền?”

Vương Điền cố nén nụ cười, mặt không chút thay đổi liếc nhìn hắn một cái, khẽ nói: “Ta không ngủ được.”

Lương Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại có chút khó chịu: “Không ngủ được ngươi nhìn trẫm làm chi?”

“Ta ngủ không được, còn ngươi lại ngủ say như vậy.” Vương Điền vẻ mặt không vui: “Ta vốn định bịt miệng mũi ngươi khiến ngươi phải nghẹn tỉnh, ai ngờ ngươi cảnh giác cao như vậy”.

“Sao ngươi dám đánh thức trẫm?” Lương Diệp không thể tin được nói.

“Hừ.” Vương Điền cụp mắt nhìn chằm chằm môi hắn, trong giọng nói mang theo một tia lãnh đạm cùng hờ hững: “Đừng ngủ, để ta hôn ngươi một chút.”

“…E là ngươi mất trí rồi—ưm!” Lương Diệp còn chưa khiếp sợ xong, y đã nắm lấy cằm hắn, hung hăng hôn một cái, sức lực thiếu chút nữa khiến hắn hộc máu, nếu không phải hắn nhanh nhẹn dùng khuỷu tay ngăn cản Vương Điền, vết thương vừa mới cầm máu có thể lại vỡ ra.

Nhưng với một cái lỗ hổng trên ngực mà hôn môi, rốt cuộc cũng không phải là chuyện gì sung sướng, lúc trước hắn chỉ là cố gắng dùng sức mà thôi, đây là lần đầu tiên Vương Điền hôn thô bạo, trực tiếp như vậy, căn bản không cho hắn cơ hội để thở, thậm chí còn giữ chặt cổ hắn để làm sâu hơn nụ hôn. Lương Diệp mặc dù không sợ chết, nhưng bị hôn đến chết cũng có chút xấu hổ, hắn dùng sức đẩy Vương Điền ra, miệng vết thương truyền đến một trận đau nhói.

“Ngươi. . . Ngươi muốn nghẹn chết trẫm sao!” Lương Diệp đau đến mức có chút khó chịu, xen lẫn không vui khi Vương Điền không nghe lời.

Vương Điền nhìn hắn cười dịu dàng: “Không phải muốn ta hôn ngươi sao?”

Lương Diệp nhìn y chằm chằm, sắc mặt vì vết thương mà tái nhợt, hồi lâu mới nói: “Nửa đêm phát điên cái gì, mau đi ngủ.”

“Ta nói rồi, ta ngủ không được.” Vương Điền cúi người xuống, dùng chóp mũi dịu dàng cọ cọ mũi hắn, cưng chiều nói: “Ngoan, ngươi cũng đừng ngủ nữa.”

Lương Diệp có chút oán hận: “Ngươi không ngủ được dựa vào cái gì không cho trẫm ngủ?”

“Ta không ngủ được, ngươi dựa vào cái gì mà dám ngủ?” Vương Điền cẩn thận hôn lên lông mày của hắn, bàn tay không bị thương thò vào trong chăn chậm rãi kéo thắt lưng của hắn: “Đúng rồi, cũng có thể làm ngươi thoải mái một chút.”

Lương Diệp khiếp sợ: “Chờ đã, Vương Điền, trẫm không muốn—”

Nhưng khoái cảm cùng cảm giác mất khống chế đột ngột dâng lên khiến hắn nuốt ngược những lời còn lại vào bụng, kích thích cùng đau đớn từ vết thương đan xen, ngay cả hô hấp cũng không thoải mái, hắn cau mày nắm lấy cổ tay Vương Điền, hơi thở đã đến mức tệ không nói nổi: “Vương Điền … ngươi quả thật to gan lớn mật”.

Vương Điền quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn ở mép giường, hờ hững nhìn hắn: “Không thoải mái sao?”

Lương Diệp bị ánh mắt nghiêm túc cùng lãnh đạm của y nhìn đến có chút xấu hổ cùng phẫn nộ, nhưng thân thể lại thành thật vô cùng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút ửng hồng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đây là… trả thù trẫm?”

Vương Điền lạnh lùng cong lên khoé miệng, cúi đầu cọ cọ chóp mũi có chút mồ hôi: “Đây không phải giở trò.”

Nói xong, y rút tay về, nhặt chiếc khăn lên, chậm rãi lau ngón tay.

Lương Diệp sắc mặt trong nháy mắt vặn vẹo, hắn nắm chặt cổ tay Vương Điền, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Vương Điền!”

Vương Điền hôn lên khóe mắt đẹp của hắn, dịu dàng hỏi: “Còn buồn ngủ không?”

“Ngươi con mẹ nó——” Lương Diệp lần đầu tiên tức giận đến mức muốn chửi thề, vết thương băng bó cẩn thẩn đã sớm bị Vương Điền dày vò đến mức tuột ra, máu đỏ tươi rỉ ra.

Vương Điền liếc nhìn, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng giận, vết thương không ổn rồi, để ta đi lấy thuốc băng bó lại cho ngươi”.

Lương Diệp nắm lấy ống tay áo của y, vẻ mặt vặn vẹo nhẫn nhịn, hơi thở không ổn định nói: “Ngươi… Ngươi giúp trẫm trước.”

Vương Điền vuốt ve mặt của hắn: “Giúp ngươi xong ngươi sẽ ngủ mất, không thì ngươi cầu xin ta đi?”

Lương Diệp hai mắt gần như bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi hung ác trừng mắt nhìn y.

Ngoài cửa sổ, gió mưa, sấm chớp ầm ầm, Vương Điền vui vẻ cười nói: “Lương Diệp, nhìn ngươi bây giờ thật đẹp”.

Chương 74

Chương 76

4 bình luận về “[TRĂNG] Chương 75: Thật đẹp”

Bình luận về bài viết này