ÔM TRĂNG SÁNG

 [TRĂNG] Chương 86: Túi thơm

—–o0o—–

Sau khi Vương Điền trở về phủ, y cũng không sốt ruột muốn thượng triều, mà cẩn thận xử lý kiểm kê tài sản đứng tên mình, tuy không giàu lắm nhưng với số tài sản này, y cũng đã có chỗ đứng ở Đại Đô.

Hôm hay thời điểm đi xem cửa hàng, y nhân tiện đi kiểm tra hộ tịch của mình.

Phủ doãn Đại Đô tiếp đón y rất niềm nở, sau nửa tách trà, gã mang hộ tịch của y từ đầu đến cuối trình lên, nguyên quán, cha mẹ, cuộc sống … thậm chí cả thành tích mà trường y theo học cũng được mô tả cực kỳ chi tiết.

Không cần suy nghĩ cũng biết là do ai sắp xếp.

Nhưng y cố gắng không để mình suy nghĩ nhiều, trở về phủ đã là buổi tối, ăn đơn giản, sau đó uống thuốc Lý Bộ kê cho y, xử lý xong việc gấp trước mắt, sau đó y bắt đầu chạy quanh phủ.

Mấy ngày nay y tận lực điều chỉnh thời gian biểu giữa làm việc và nghỉ ngơi, dần dần khôi phục thói quen chạy bộ, tận lực làm cho mình bận rộn — ở thời hiện đại, khi y cần tuân theo lời khuyên của bác sĩ, đều sẽ như vậy, hơn nữa hiệu quả cũng không tồi, thể xác cùng tinh thần ảnh hưởng lẫn nhau, thân thể nếu quá mệt mỏi, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.

Sau khi chạy xong, đi vào tắm nước nóng, sau đó y dựa vào đầu giường đọc sách, mấy ngày nay y đều đọc sách này, hình như là kinh thư nào đó của Đạo giáo, y đọc không hiểu chút nào, đọc được bẩy tám trang liền gật gật đầu, thổi tắt nến và chui vào chăn ngủ thiếp đi.

Hiếm khi y không mơ thấy người và những thứ lộn xộn, Vương Điền thoải mái trở mình, cả người cuộn vào trong lòng.

Trong lúc mơ màng, y cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cơn buồn ngủ lại ập đến, hơn nữa cái ôm này đối với y cũng rất quen thuộc, theo bản năng tìm một tư thế thoải mái, chìm vào giấc ngủ sâu.

Lương Diệp nhìn người đang ngủ ngon lành trong lòng mình, nhét túi thơm an thần mới mua hôm nay xuống dưới gối Vương Điền, thay thế cho túi hôm qua, sau đó hắn khẽ liếm môi.

Vương Điền theo bản năng cau mày.

Lương Diệp ánh mắt có chút tối sầm lại, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa gáy của y, Vương Điền sống lưng vốn cứng đờ dần dần thả lỏng, vô ý thức dựa vào trong lòng hắn.

Lương Diệp nhếch khóe miệng, hài lòng nhìn y dán vào người mình, yên lặng cười, ôm chặt lấy Vương Điền, cúi đầu hôn lên tóc y, nhắm mắt lại.

Lẽ ra sẽ là một đêm ngủ không mộng mị, nhưng Vương Điền lại gặp ác mộng nữa vì hôm nay y nghĩ đến Lương Diệp.

“…Lương Diệp!” Vương Điền thở dốc mang theo sợ hãi, đột nhiên mở mắt ra.

Giây tiếp theo, y được vòng tay ấm áp ôm lấy, hơi thở quen thuộc khiến y vô thức ôm chặt lấy hắn: “Lương Diệp.”

Lương Diệp yên lặng không nói gì, cũng không để y nhìn thấy mình, chỉ chậm rãi vuốt ve lưng y, một lúc sau, người trong ngực hắn hô hấp đều đều.

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời chiếu vào mặt có chút nóng lên, Vương Điền cau mày, chậm rãi mở mắt ra, nhìn bụi mịn tung bay dưới ánh mặt trời, nằm phát ngốc một lúc, lại ôm chăn nằm xuống.

Thêm nửa canh giờ nữa, y mới mặc áo ngoài, đi ra khỏi phòng trong.

Vu Lang đã chuẩn bị sẵn nước ấm và khăn mặt, động tác cũng gọn gàng chu đáo, thấy áo khoác của y lỏng lẻo, muốn kéo lại cho y nhưng Vương Điền lịch sự từ chối.

“Chuyện vặt vãnh này ta có thể tự mình làm được”. Vương Điền sau khi ngủ say, tâm tình rất tốt, ngay cả nụ cười cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Sau đó Vương Lang phục vụ bữa sáng cho y, mặc dù rất chu đáo nhưng Vương Điền không quen cách phục vụ quá mức thân mật này, nói: “Ngươi không cần ở chỗ này hầu hạ ta, không có việc gì làm thì đi theo Chu quản gia học hỏi, xem cách quản lý của quản sự như thế nào”.

Trong mắt Vu Lang hiện lên một tia kinh ngạc: “Nhưng công tử, ta. . . Ta chỉ là người hầu riêng của ngài, không phải quản sự trong phủ.”

“Ừm.” Vương Điền cười nói: “Ta dùng cái tên người hầu bên người cũng chỉ là cái danh mà thôi, ngươi tuổi còn trẻ, đột nhiên trở thành quản sự, người dưới quyền sẽ không phục, ngươi đi theo Chu An một thời gian, bất kể ngươi quen thuộc với bên nào như tửu lầu, cửa hàng, điền trang, đội tàu, v.v. đều sẽ thử kinh doanh trong khoảng một năm hoặc lâu hơn, để ta bảo Chu An dạy bảo ngươi”.

Vu Lang có chút sững sờ, lại không khỏi kích động nói: “Công tử, ta, ta không có khả năng như vậy.”

“Không thử thì làm sao biết được? Ngươi tính tình kiên nhẫn, đầu óc thông minh, học hỏi nhanh, suy xét mọi việc chu đáo. Ta cảm  thấy ánh mắt ta không sai.” Vương Điền uống xong ngụm cháo, dạ dày dễ chịu hơn nhiều, nhẹ nhàng vẽ bánh với người trẻ tuổi: “Tương lai, tài sản trong phủ sẽ còn mở rộng ra bên ngoài, chỉ khi chúng ta hiểu được quá trình cơ bản, chúng ta làm việc mới không vất vả, giống như các ngươi mười bảy, mười tám tuổi, đó chính là của cải lớn nhất, ta đã cùng Chu An nói qua, ngươi đi theo ông ấy học hỏi, có khoảng mười lăm người bồi dưỡng thành quản sự, mười người trong số đó sẽ được giữ lại, nếu ngươi làm không tốt sẽ bị loại bỏ, sẽ làm mất mặt ta”.

Mặc dù Vu Lang không hiểu ý bồi dưỡng quản sự là thế nào, nhưng vừa nghe đến việc loại bỏ sẽ rất mất mặt, lòng tự trọng của cậu lập tức tăng lên, kích động nói: “Công tử, ta nhất định sẽ học hỏi từ Chu quản sự, sẽ không để công tử mất mặt!”.

Vương Điền cười gật đầu, sau đó trấn an: “Ngươi không cần quá tạo áp lực cho bản thân. Ngày thường đi theo quan sát, lắng nghe và học hỏi thêm từ tiền bối, làm việc gì cũng nhanh nhẹn nghiêm túc chút, ta tin ngươi sẽ làm tốt”.

Nhận được sự kỳ vọng của công tử, Vu Lang nghiêm túc cùng kích động gật đầu.

Vương Điền vẫn thích trực tiếp đào tạo thực tập sinh, y lúc trước ở công ty không bận rộn lắm, đã đích thân giám sát hai đợt thực tập sinh và một đợt bồi dưỡng quản lý, hiệu quả rất tốt, những người này sau đó ở công ty đều có thực lực cùng làm việc tốt, nhưng đáng tiếc lần này thứ nhất là y không còn sức lực để lãnh đạo đám người này, thứ hai mọi thứ vẫn còn ở giai đoạn bắt đầu, ngay cả bản thân y cũng đang dò dẫm đi về phía trước.

Môi trường kinh tế cổ đại rất khác so với hiện đại, y phải nắm bắt tốt quy mô, không được quá hiếu thắng, cho dù đồ vật tốt của mình có thể vượt qua trình độ phát triển kinh tế hiện nay cũng không áp dụng được, hơn nữa rất có thể để lại hậu quả khôn lường, phản tác dụng.

Mục tiêu của y ngay từ đầu đã rất rõ ràng, ưu tiên hàng đầu là thích ứng với thị trường chứ không phải thay đổi thị trường, y không có khả năng đó, điều kiện khách quan cũng không cho phép, cuối cùng điều quan trọng nhất là có thể kiếm tiền.

Vương Điền khi kinh doanh rất thích những thử thách, nhưng y cũng không để ý vào những chuyện vụn vặt, thách thức điều có thể là dũng cảm, nhưng thách thức điều không thể là ngu ngốc.

Sau khi ăn xong, ở trong thư phòng y vạch ra kế hoạch sơ lược cho công việc kinh doanh sau này, có Thúc Thuyền và Mặc Ngọc ở bên cạnh mài mực, thỉnh thoảng y cũng hỏi ý kiến ​​của hai cô nương này, lúc mới bắt đầu hai người còn ấp úng không dám nói, sau đó thấy Vương Điền nhẹ nhàng chậm rãi hướng dẫn, cũng bắt đầu mạnh dạn bày tỏ ý kiến.

Vương Điền đã dành rất nhiều thời gian để chọn những người này, ngay từ đầu, mục đích không phải là biến họ thành người hầu, mà là bồi dưỡng thành viên trong tổ chức ở giai đoạn đầu, Thúc Thuyền cùng Mặc Ngọc là hai cô nương đầu óc linh hoạt, biết ăn nói, vừa biết chữ lại có thể làm sổ tính toán, Vương Điền cảm thấy dù làm thư ký hay trợ lý cũng rất tốt, chỉ cần kiên nhẫn bồi dưỡng thêm hai năm nữa.

Ở bên kia hành lang, khi Vu Lang tìm Chu An, cậu đã rất ngạc nhiên, bởi vì cậu phát hiện ra gần một nửa “Bồi dưỡng quản sự” là nữ nhân, cậu cảm thấy khó hiểu, lẳng lặng hỏi riêng Chu An, Chu An nói đây là ý của công tử.

“Công tử nói chưa chắc nữ nhân đã thua kém nam nhân, ai lợi hại hơn sẽ giữ lại người đó”, Chu An nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn những tiểu cô nương này yếu đuối yếu ớt, đều biết viết biết tính toán, thật ra rất có bản lĩnh, ngươi không nên coi thường họ”.

Vu Lang nghiêm túc gật đầu.

Màn đêm buông xuống, Vương Điền như thường lệ chạy ba vòng quanh phủ, khắp chỗ đều ra mồ hôi, tắm xong liền đi ngủ, Vu Lang đã sớm thu dọn gọn gàng.

“Những thứ này có thể giao cho người khác làm.” Vương Điền cười nói: “Ngươi đi theo Chu An bận rộn cả ngày, những chuyện này cũng không cần bận tâm.”

“Ta là người hầu riêng của công tử, đây là những việc ta nên làm.” Vu Lang cố chấp nói: “Công tử, ta có thể làm được.”

Vương Điền thấy cậu cứ khăng khăng như vậy cũng không thuyết phục được nữa, những nhân viên chăm chỉ luôn được ông chủ yêu thích nên nói đùa: “Ngươi cứ thế này thì ta phải trả thêm tiền công cho ngươi đấy”.

Vu Lang lắc đầu: “Đều là chuyện ta nên làm”.

Vương Điền khen ngợi, liếc mắt nhìn cậu một cái, trong lòng quyết định sẽ lại tăng lương cho tên nhóc này, sau đó liền đi vào buồng trong ngủ.

Lần này đọc đến dòng thứ sáu y chẳng nhìn thấy gì nữa, buồn ngủ đến mức mí mắt đánh vào nhau, mê man chìm vào giấc ngủ.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com.

Bên ngoài phủ.

Sung Hằng thở phì phò, cay đắng đuổi theo, đè thấp giọng nói: “Chủ tử, người đã lén lút ở đây năm sáu ngày, không để cho Vương Điền phát hiện, chẳng khác nào không tới cả?”

Lương Diệp lạnh lùng nhìn gã một cái: “Trẫm vui là được.”

Sung Hằng đưa cho hắn túi thơm và gói thuốc trong tay: “Đây là hương an thần mới được bào chế tối nay, còn có thuốc mà ngày mai y sẽ uống… Nhân tiện, Lý thái y khi phối thuốc đã nói, Vương Điền đã hồi phục rất tốt, y đã biết cách giải quyết mọi chuyện, nhưng tốt nhất là đừng…”

 “Đừng cái gì?” Lương Diệp nhét gói thuốc vào trong tay áo.

“Đừng nhìn hay nghĩ về người hay vật khiến y bị bệnh.” Sung Hằng lo lắng nuốt nước bọt: “Lý thái y nói.”

Lương Diệp vẻ mặt nặng nề nhìn gã chằm chằm hồi lâu, sau đó giọng điệu cứng nhắc nói: “Trẫm mỗi lần đi y đều ngủ say, cho nên không nhìn thấy trẫm”.

“Vậy là tốt rồi.” Sung Hằng thở phào nhẹ nhõm, sau khi phản ứng lại thì nói lắp: “Không phải, ý của ta là như vậy cũng tốt, nhưng chủ tử à, người chạy tới chạy lui rất mệt mỏi, hơn nữa ở trong cung còn rất nhiều việc”.

Lương Diệp mặt vô cảm nhìn về phía cung điện.

“Được rồi, ta đi là được chứ gì.” Sung Hằng che miệng, ôm kiếm bay lên nóc nhà.

Khi Lương Diệp bước vào phòng trong, hắn thoáng thấy Vu Lang đang canh giữ ở hành lang, cậu trông trạc tuổi Sung Hằng, ôm chăn dựa vào cửa ngủ như một con lợn chết, trông thì đen thui, dưa vẹo táo nứt, chỉ cần nghĩ nó đã chạm vào tay Vương Điền, Lương Diệp hận không thể dùng dao chặt móng vuốt đen này đi.

Nhưng mà, người này Vương Điền vẫn cần dùng tới, nếu thật sự làm như vậy, rất có thể sẽ lại khiến người tức giận, hắn vốn đã vất vả dỗ người rồi, cũng lười đi tìm rắc rối.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn táo đen một cái, ghét bỏ mà hừ một tiếng khinh bỉ, nghênh ngang bước vào phòng trong.

Hắn quen cửa nẻo cởi bỏ áo ngoài lạnh lẽo, đầu tiên thay túi thơm đựng thuốc an thần dưới gối Vương Điền, cúi người hôn Vương Điền, vẫn cảm thấy không thỏa mãn, nhưng lại sợ đánh thức y, nên không dám tuỳ ý làm bậy, trừng mắt nhìn Vương Điền, mới đạp rớt giầy trèo lên giường.

Hai đêm đầu, Vương Điền luôn đánh trống ngực vài lần, nhưng mấy đêm gần đây đã đỡ hơn rất nhiều, Lương Diệp ngủ càng ngày càng thoải mái, vòng tay ôm người ta, hôn chỗ này sờ chỗ kia, còn phải ngó trái ngó phải nhìn người đủ kiểu, rồi mới yên tâm nhắm mắt lại.

Vương Điền trưa hôm nay ngủ rất lâu, nửa đêm mơ màng mở mắt đi xuống giường uống nước, đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng là có một người thứ hai đang hít thở trong phòng, y vừa muốn hô lên, giây tiếp theo, miệng của y đã bị bịt kín lại.

Lương Diệp hiếm khi cảm thấy mâu thuẫn, hắn biết Vương Điền không muốn gặp hắn, hắn cứ như vậy đồng ý, giờ Vương Điền biết hắn mỗi đêm đều tới, sẽ rất mất mặt.

Và hắn không muốn bệnh trầm uất của Vương Điền trở nên tồi tệ hơn.

Hắn vội vàng xoa xoa túi thuốc trong tay áo, mùi thuốc nồng nặc che lấp hơi thở vốn có của hắn.

“Đừng nhúc nhích.” Một giọng nói khàn khàn xa lạ vang lên sau lưng Vương Điền, có thứ gì đó lành lạnh áp vào cổ y, ngay sau đó, Vương Điền nghe thấy giọng nói thô bạo của đối phương: “Ta chỉ muốn cướp tiền. Lấy được đồ sẽ lập tức đi.”

“…” Trong đầu Vương Điền hiện lên một suy đoán hoang đường, nhưng cuối cùng y lại cảm thấy thật nực cười, Lương Diệp đại khái là ăn no dửng mỡ mới nửa đêm xuất hiện ở đây giả vờ làm trộm, chỉ có một khả năng người này võ công cao cường, tránh thoát được ám vệ, bị hắn bịt miệng y dùng sức gật đầu lia lịa.

Đối phương trầm mặc một lát, cũng không động đậy, hơi thở của hắn phun trên vành tai y, làm y khó chịu nghiêng đầu, trên cổ truyền đến xúc cảm mát lạnh, nhưng y lại không cảm thấy đau. Vương Điền cúi đầu nhìn, là một cây sáo nhỏ.

“Đừng nhúc nhích.” Đối phương hung ác nói: “Cây sáo này cũng có thể giết người.”

Vương Điền bị hắn giữ chặt cổ nên ngửa đầu ra sau, lưng trực tiếp áp vào ngực đối phương, mùi thuốc nồng nặc khiến y choáng váng, theo bản năng muốn tránh ra.

Lương Diệp cảm thấy mình nên rời đi ngay lập tức, nhưng hắn đã mấy ngày không nghe Vương Điền nói chuyện với mình, sự bực bội xen lẫn sự khó chịu chua chát, hắn cúi đầu ngửi mùi hương trên cổ Vương Điền, chóp mũi như có như không cọ qua làn da y, hô hấp đều đều dần thay đổi hương vị trên người.

Vương Điền bị thuốc an thần bóp nát trong tay áo làm cho choáng váng, bị động tác mờ ám của đối phương làm cho cả người nổi da gà, khuỷu tay đập thẳng vào dưới xương sườn của đối phương, đối phương rên rỉ một tiếng, buông bàn tay đang bịt miệng y ra, vừa muốn quay đầu lại thì bị hắn giữ chặt gáy, đem người ôm trong ngực, uy hiếp: “Nếu như ngươi còn động đậy nữa, ta sẽ giết ngươi.”

Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, Vương Điền còn đang muốn làm gì đó, đột nhiên nhìn thoáng qua hoa văn quen thuộc trên tay áo của đối phương, trầm mặc hai giây, vô số lời chửi thề gào thét trong bụng, y nhẹ nhàng thở ra, dứt khoát từ bỏ giãy giụa.

Lương Diệp híp mắt: “Ngươi không sợ sao?”

Sợ cái rắm.

Vương Điền cố nhịn trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: “Các hạ không phải chỉ cướp tiền sao, sao mà còn muốn cướp sắc thế?”

“Nhất thời nảy lòng tham.” Lương Diệp giọng nói khàn khàn, dùng âm thanh xa lạ ghé vào bên tai y nói, cố nhịn hôn y, nhìn y tư thế thoải mái, liền biết hắn đã bị lộ, nhưng hắn không chịu thừa nhận: “Ngươi làm hay không làm?”

“Không làm.” Vương Điền dựa vào người hắn, lúc này đã hoàn toàn buồn ngủ: “Làm phiền tặc ca bỏ tay áo ra xa một chút, mùi thuốc này nồng quá, làm ta đau đầu.”

Lông mày Lương Diệp hơi động, thay đổi tay giữ cổ y, đem thuốc trong tay áo đổ xuống đất.

Vương Điền vừa động một chút, ánh mắt của y đột nhiên bị một mảnh vải che lại, giây tiếp theo liền bị đè ở trên bàn, bị ép nằm ngửa, mảnh vải trước mắt làm cho y nhìn đồ vật mờ mờ không rõ, muốn duỗi tay kéo ra.

Lương Diệp giữ cổ tay y lại, tàn nhẫn hôn lên môi y.

Lực đè y đột nhiên buông lỏng ra, Vương Điền từ trên bàn ngồi dậy, giơ tay kéo mảnh vải trước mắt y xuống, lại phát hiện đó là mảnh vải bản rộng buộc màn giường, y nương theo ánh trăng nhìn vào trong phòng, trống trải không thấy bất cứ người nào.

Y sửng sốt hồi lâu, cho rằng mình vừa rồi nổi điên nhìn nhầm, nắm chặt mảnh vải trong tay, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn thuốc nát vụn ở dưới đất.

Y đi tới, nhặt thuốc đã hỏng lên ngửi, không phải mùi hương mà y đã dùng trước đây.

Ánh trăng phản chiếu bàn tay cầm thuốc trắng bệch, đứng trong bóng tối khẽ cười một tiếng, chậm rãi nhét miếng vải vừa bịt mắt vào trong tay áo.

Chương 85

Chương 87

1 bình luận về “ [TRĂNG] Chương 86: Túi thơm”

Bình luận về bài viết này