ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 99: Xảo quyệt

—–o0o—–

Quyền Ninh giương mắt nhìn người ngồi đối diện.

Đối phương quả thực vô cùng tuấn tú, chính trực, đôi mắt phượng vô cùng đẹp hơi cong lên thành một vòng cung sắc bén, toàn thân toả ra khí chất phi phàm, tràn đầy áp bức, dường như sinh ra để làm bậc đế vương.

Thông thường gã không thích giao tiếp với loại người này, sẽ khiến gã cảm thấy bất an, thậm chí ham muốn chinh phục của gã cũng không dậy nổi, nhìn người này có thể thấy không dễ bị thu phục.

Nếu đối phương càng điên cuồng thì càng khiến người ta tránh xa.

Gã không khỏi nhìn đối phương từ trong tay áo lấy ra một chiếc trâm cài màu vàng và một chiếc khăn voan nhàu nát, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi, không khỏi hỏi: “Ngươi còn nuôi vợ bé sao?”

Bằng không thì lấy đâu ra những đồ vật của nữ nhân này.

“Lương Diệp đưa cho”, Vương Điền rất bình tĩnh buộc tay nải, hợp tay áo lười biếng tựa vào xe ngựa, đuôi lông mày khoé mắt đều tràn đầy vui sướng.

Quyền Ninh vẻ mặt đau răng nhìn y một lúc lâu, lại một lần nữa khẳng định ý nghĩ thích người bình thường của mình, loại người này hay có anh em điên khùng kiểu này tốt nhất đừng nên trêu chọc vào thì tốt hơn.

“Lương Đế chịu thả ngươi đi sao?” Quyền Ninh không chắc chắn hỏi.

“Đương nhiên không chịu.” Vương Điền cười nói: “Ta tự mình chạy.”

“…” Quyền Ninh trầm mặc một lát, sau đó vén rèm xe ngựa chuẩn bị nhảy xuống.

“Số bạc còn lại sau khi nhảy xuống sẽ không còn nữa.” Vương Điền chậm rãi nói.

Quyền Ninh mở khung cửa hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo ở Bắc Lương, kéo rèm ra, một lần nữa ngồi xuống, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng cũng thấy như cười không nổi, buồn bã nói: “Ta chỉ muốn làm ăn với ngươi, không muốn mạo hiểm tính mạng của mình”.

Vương Điên nghi hoặc nói: “Không phải mấy người giang hồ các ngươi đều cho mình là người nghĩa khí hay sao? Hai ta tốt xấu gì cũng có giao tình từ trước”.

Quyền Ninh khoanh tay: “Không, ta chỉ muốn kiếm tiền.”

“Thật trùng hợp phải không?” Vương Điền vui vẻ nói: “Ta cũng thích kiếm tiền.”

“Nếu lâu chủ biết ta làm việc riêng, tuyệt đối sẽ không tha cho ta”, Quyền Ninh lặng lẽ nói.

“Ngươi không phải là làm việc riêng, mà ngươi tự mình lập môn phái khác làm.” Vương Điền cười nói: “Cửu Tinh Các hiện tại đã hoàn thiện hơn một nửa, Quyền Các chủ.”

Quyền Ninh nhướng mày, không thể không thừa nhận Vương Điền là một ngươi vô cùng thủ đoạn, trước đây chỉ tiếp xúc mấy lần, đối phương không chỉ lặng lẽ lấy được thứ gã muốn từ trong cung mà còn thuyết phục gã lập Cửu Tinh Các, điều tệ hại duy nhất là gã luôn có ảo giác mình đang chạy việc vặt cho y.

“Ngươi làm sao có thể rời khỏi cung?” Quyền Ninh thật sự không nhịn được tò mò hỏi, Lương Đế kia là một kẻ điên điên cuồng, luôn có dục vọng khống chế, toàn bộ cung điện đều như thiên la địa võng, ngay cả gã cũng không tự tin mình có thể thoát thân dễ dàng.

Nhưng Vương Điền không chỉ đi ra, y còn nhàn nhã ăn bữa sáng.

“Ta làm Hoàng đế cũng được mấy tháng.” Vương Điền dè dặt nói: “Trên đời không có người nào làm việc không công cả.”

Tuy rằng người của Lương Diệp luôn nhìn chằm chằm, nhưng chỉ cần y muốn, vẫn có thể tạo ra một số thế lực, mặc dù không có tác dụng mấy, nhưng dùng nó để lừa gạt thiên hạ rất tiện lợi, rốt cuộc lão hổ hung ác cũng không tàn nhẫn đến mức giẫm chết mấy con kiến ​​di chuyển vài miếng điểm tâm.

Y cũng không phải chỉ biết phê tấu chương.

Quyền Ninh chắp tay với y: “Bội phục.”

Vương Điền mỉm cười, khiêm tốn nói: “Đương nhiên, cũng nhờ Quyền Các chủ cho ta quân bài, ta mới dám mạo hiểm như vậy”.

“Không cần khách khí, chỉ cần đưa đủ bạc thì mọi chuyện đều dễ dàng nói.” Quyền Ninh giơ tay, duỗi ra năm ngón tay: “Phi Tiêu lâu bọn ta làm việc cho người khác thường là số này, nhưng xem xét tình huống đặc biệt của ngươi, phải gấp năm lần số đó, dù thế nào đi nữa, chúng ta quen biết đã lâu, ta để rẻ hơn cho ngươi, gấp ba lần.”

Vương Điền hơi nhướng mày, nói: “Ta cho ngươi gấp mười lần.”

Quyền Ninh sững sờ, ánh mắt nhìn y như thấy một kẻ coi tiền như rác.

“Nếu như cổ trùng phát tác, ngươi hãy giúp ta trấn áp nó.” Vương Điền bình tĩnh tựa như đang nói chuyện nhỏ.

Quyền Ninh cau mày suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Có thể, nhưng nếu Lương Diệp thật sự muốn dùng cổ trùng để giết ngươi thì ta ngăn cản không được. Cách tốt nhất chính là hắn tự mình cởi bỏ, hoặc là ngươi cho hắn viên thuốc kia, nhưng ngươi lại không chịu”.

Vương Điền thở dài: “Hắn sẽ không giết ta.”

Quyền Ninh khó hiểu: “Chắc chắn vậy à?”

“Ừm.” Vương Điền sờ sờ cổ trùng màu xanh lam trên mu bàn tay đang bất an nửa ngày rồi: “Nhưng ta đoán hắn một ngày cũng sẽ không chịu nổi, hắn sẽ dùng cổ trùng để ép ta quay về”.

“Các ngươi đang chơi trò gì vậy?” Quyền Ninh nói: “Hắn không giết ngươi, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp cung phụng ngươi, ngươi thích hắn như vậy, vì cái gì muốn chạy trốn?”

Vương Điền cụp mắt xuống, cười khẽ một tiếng: “Có một số chuyện dù có thích đến mấy cũng không thể thoả hiệp. Tiếp tục ở lại đối với ta và hắn đều không tốt, cũng không cần thiết”.

Y đối với chuyện tình cảm không thích lằng nhằng sến sẩm, kế hoạch của y là rời đi mà không do dự, y cả đời này không biết mình sẽ gặp bao nhiêu người, cho dù Lương Diệp là người đặc biệt đối với y đi chăng nữa, sau một thời gian dài, y cũng phải buông bỏ nó, và Lương Diệp cũng như thế. Hai người quá giống nhau và đều cực đoan như nhau, nếu ở bên nhau sẽ chỉ làm tổn thương cả hai bên, cuối cùng mối quan hệ này không còn như trước nữa, quá khó coi.

Điều duy nhất ngoài ý muốn, chính là y trời xui đất khiến đem người ngủ.

Đôi mắt của Vương Điền hơi khép lại, dường như y có thể ngửi thấy hơi thở trên cơ thể Lương Diệp, làn da nóng bỏng khi chạm vào nhau, đường viền cổ áo căng cứng khi hai người quấn lấy nhau… Y hít một hơi thật sâu, mở mắt, vuốt ve lòng bàn tay một lúc lâu, một lần nữa đem chiếc khăn voan đỏ bỏ vào trong tay áo, sau đó hợp tay áo lại, dùng ống tay áo rộng che đi, quấn thật chặt chiếc khăn voan đỏ ở giữa những ngón tay, đến khi cảm thấy đau đớn y mới nhếch khoé miệng sung sướng thả ra.

Nhưng rất nhanh y lại tàn nhẫn buộc mình phải buông tay ra, đè nén sự điên cuồng cùng xúc động đang muốn dâng trào.

Y không muốn điều tra nguyên nhân trong đó, nếu nghĩ quá sâu sẽ không thể rời đi.

Chỉ là… Lương Diệp khẳng định muốn điên rồi.

Lương Diệp quả thực phát điên rồi, hắn nhìn chằm chằm ám vệ đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nhếch khóe miệng, cười nói: “Trẫm chỉ rời đi trong chốc lát, một người đang sống sờ sờ liền biến mất không thấy tăm hơi, đôi mắt của các ngươi còn để làm gì? Có muốn trẫm tự mình khoét ra hay không? Hả?”.

“Chủ tử.” Sung Hằng ngẩng đầu lên muốn khuyên hắn, lại gặp phải ánh mắt khủng bố của Lương Diệp, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ra sau lưng, nhưng gã vẫn dũng cảm nói: “Vương Điền nhất định đã đi qua mật đạo phía dưới Vương phủ mà trốn đi, nếu y đã rời khỏi Đại Đô thì dù có cưỡi ngựa nhanh đến đâu cũng không thể chạy xa được, chúng ta vẫn có thể đuổi theo y.”

Lương Diệp tức giận cười đáp: “Vương Điền vô cùng xảo quyệt, sao ngươi biết y nhất định đã chạy trốn?”

Sung Hằng tức khắc nghẹn lời, với đầu óc của Vương Điền, gã thật sự không biết được đối phương còn trốn ở Đại Đô chờ hổ rời núi hay là y đã đoán được bọn họ sẽ nghĩ như vậy, dứt khoát bỏ chạy, nhưng lối ra của mật đạo lại ở bãi tha ma ngoại thành, nơi đó hàng năm chủ tử đều thiêu một lần, những ngọn núi trơ trọc trải dài về mọi hướng, thực sự không thể biết được y đã chạy về hướng nào .

“Phong toả Đại Đô và hoàng cung, bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào.” Lương Diệp lạnh lùng nói: “Một khi tìm được Thôi Kỳ và Lương Hoàn, giết chết không cần hỏi tội”.

Muốn dùng Thôi Kỳ và Lương Hoan để kiềm chế hắn, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

Sung Hằng sửng sốt: “Chủ tử?”

Lương Diệp đầu đau muốn nứt ra, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm vào hư không hồi lâu: “Chuẩn bị ngựa!”

Hắn linh cảm được Vương Điền đã rời khỏi Đại Đô, nếu thực sự chạy, nhất định sẽ đến quận Hà Tây.

“Quận Hà Tây?” Quyền Ninh liếc nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, sau đó quay đầu nhìn bản đồ trên bàn: “Ngươi muốn đi Nam Triệu sao?”

Vương Điền chỉ vào lãnh thổ Nam Triệu và Vân Thuỷ của Bắc Lương trên bản đồ: “Thôi Kỳ và Lương Hoàn chưa chắc có thể kìm hãm được Lương Diệp, nếu ta là hắn, nhất định sẽ đoán được ta chạy về quận Hà Tây, nên sẽ thúc ngựa đuổi theo”.

Chiếc mặt nạ nửa mặt ánh vàng trên mặt Quyền Ninh phản chiếu ánh sáng lạnh thấu xương dưới ánh nến, trong mắt gã hiện lên sự thích thú: “Vậy ngươi còn chạy đến quận Hà Tây à?”

“Cần phải đi đến quận Hà Tây.” Vương Điền chỉ chỉ hướng bắc: “Tây Bắc là địa bàn của Lâu Phiến, ta không thông thạo ngôn ngữ của họ, trời còn lạnh như vậy, nếu chạy tới Đông Thần, Lương Diệp đã có con bài công chúa Đông Thần, với gương mặt này của ta, nếu bị bắt, sẽ trở thành đồ ăn cho Thân Nghiêu”.

Quyền Ninh nhìn y khuôn mặt giống hệt Lương Diệp liền gật đầu.

“Hơn nữa đội tàu của ta cũng ở quận Hà Tây.” Vương Điền từ Đại Đô vẽ một đường thẳng, dừng lại ở huyện Quảng Viễn, quận Hà Tây: “Khoảng cách ngắn nhất là con đường tốt nhất. Từ đây đi theo đường thủy, vượt qua Vân Thủy, trực tiếp tiến vào Nam Triệu Trung Châu, tất nhiên đây sẽ là phương án tốt nhất.”

“Trường hợp xấu nhất thì sao?” Quyền Ninh hỏi.

“Khi Lương Diệp đuổi kịp, chúng ta phải đi về phía Đông, vòng quanh hắn.” Vương Điền nhìn chằm chằm vào bản đồ: “Hắn không có nhiều thời gian để đuổi theo ta, nếu hắn không thể đuổi kịp trong vòng mười ngày, nhất định phải quay về Đại Đô, như vậy thật sự…trời cao Hoàng đế ở xa.”

“Tại sao lại là mười ngày?” Quyền Ninh cảm thấy lời nói của người này thật khó hiểu.

“Lần trước tại tiệc mừng thọ của Thôi Ngữ Nhàn, người của ta vô tình nghe được một ít tin tức… Nói tóm lại, ta cho rằng trong mấy ngày tới, hai nước Lâu Phiến và Đông Thần sẽ có chiến tranh.” Vương Điền chỉ về phía Đông Bắc chỗ Lâu Phiến, Đông Thần và Bắc Lương giao nhau: “Thân Nghiêu là lão già xảo quyệt, nhất định sẽ nghĩ cách kéo Bắc Lương xuống nước, sau khi giết chết Thôi Cẩm để lại cho Bắc quân một đống cục diện rối rắm, Nguỵ Vạn Lâm đang sứt đầu mẻ trán, lúc này tuyệt đối hắn không thể đánh, Lương Diệp giữ chặt Thân Nguyệt Lệ là muốn cùng Thân Nghiêu trao đổi điều kiện, chỉ là xem bọn họ có thể thương lượng thành công hay không, nhưng có thể chắc chắn, Lương Diệp nhất định phải ổn định tình hình ở Đại Đô trước.”

Quyền Ninh chợt nhận ra: “Vậy hoá ra ngươi sớm không chạy muộn không chạy lại chọn đúng mấy ngày này, nhưng chạy muộn hơn vài ngày chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

“Ta muốn đợi cho đến khi Lâu Phiến và Đông Thần bắt đầu khai chiến trước … sẽ xảy ra một số điều ngoài ý muốn.” Vương Điền theo bản năng muốn chạm vào chiếc khăn voan đỏ trong tay áo, nhưng đột nhiên dừng lại, ấn đầu ngón tay lên bản đồ.

Y thậm chí cảm thấy việc rời đi trước ngày đại hôn sẽ khiến Lương Diệp nhớ đến y suốt quãng đời còn lại.

Vương Điền dừng một lúc lâu mới nói: “Cho nên chúng ta căn bản không cần đối đầu trực tiếp với Lương Diệp, chỉ cần mấy ngày này trôi qua, hắn sẽ phải trở về.”

Lương Diệp biết mình sẽ đi Hà Tây, y cũng biết Lương Diệp sẽ đuổi theo mình, chỉ cần đợi khi nào chiến tranh bắt đầu, y sẽ gặp may mắn hơn bất kỳ ai khác.

Về phần Thôi Kỳ và Lương Hoàn, ngay từ đầu y đã không nghĩ đến việc đưa họ đi mà chỉ dùng họ để kéo dài thời gian, hai cha con này ở Đại Đô, Lương Diệp nhất định sẽ phái thêm người phong toả cung điện và Đại Đô, Lương Diệp đưa ra phán đoán đôi khi suy nghĩ sẽ thiên về việc y ở lại Đại Đô, thời gian rời khỏi thành sẽ mất khoảng nửa ngày hoặc một ngày, số lượng người đuổi theo y tự nhiên sẽ giảm, tại sao không làm?

Suy cho cùng, điều duy nhất ràng buộc được Lương Diệp chính là giang sơn của hắn, đây là điều mà Vương Điền chắc chắn, giang sơn và y—— Lương Diệp chắc chắn sẽ chọn cái trước.

Y chỉ muốn Lương Diệp tận mắt nhìn thấy y ở Vân Thuỷ.

“… Ngươi đời này tốt nhất đừng để bị hắn bắt lại.” Quyền Ninh dừng một chút: “Nếu ta là Hoàng đế, bị người bên gối trắng trợn khiêu khích cùng tính kế như vậy, xẻo tim hắn ta cũng có thể làm”.

Vương Điền khẽ nhếch khóe miệng lên.

——————–

Ji: Diệp bị Điền ngủ xong kéo quần liền chạy kiểu này thật sự quá sock luôn, nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ đấy.

Đoán xem Lương Đế chọn giang sơn hay Vương tổng?

Chương 98

Chương 100

5 bình luận về “[TRĂNG] Chương 99: Xảo quyệt”

  1. Lá mà chọn giang sơn thật thì hết cứu =)))) Vương tổng từ đó cút luôn khỏi bàn, lấy tính cách khắc chế của ổng có khi sau này lấy vợ sinh con được thật luôn chớ…. Nhưng mà tui nghĩ truyện bả Tuyết ko cẩu huyết đến mức đó đâu, nên please please please Lá ơi nhớ đến tình nghĩa với Vương tổng mà đi bắt ổng về đi 😩😩😩

    Đã thích bởi 3 người

Bình luận về bài viết này