ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 104: Uy hiếp

—–o0o—–

Một tháng sau, Nam Triệu, Duyệt Châu.

Vương Điền ngồi xổm bên bờ sông rửa tay, nước sông lạnh buốt khiến hàm răng cũng đánh lập cập vào nhau, y cụp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng phản chiếu trên mặt sông, khóe miệng nhếch lên, khi cười lên cũng giống Lương Diệp đến bảy tám phần.

Vương Điền thở dài, bên cạnh có người nói đùa: “Lần đầu tiên ta thấy có người thương hại chính mà mà thở dài đấy”.

“Ta chỉ nhìn vật nhớ người mà thôi.” Vương Điền vẩy đi những giọt nước trên tay, lấy khăn cẩn thận lau từng ngón, nhìn Quyền Ninh đang ngồi xổm trên cây: “Ám vệ của Lương Diệp đều giải quyết hết rồi. Ngươi bây giờ có rảnh không?”.

Quyền Ninh biến mất hơn nửa tháng, hộ tống y chính là Tùng Ánh Thu và những người khác, hiện tại Quyền Ninh đã đến, Tùng Ánh Thu vội vàng rời đi, hình như có chuyện gì đó quan trọng.

Quyền Ninh thở dài còn lớn hơn y, cầm thanh loan đao tùy ý dựa vào gốc cây: “Ta thích một công tử con nhà giàu, nhưng hắn lại phớt lờ ta, dành trọn trái tim cho một tên lừa trọc, rõ ràng tên lừa trọc đó luôn lợi dụng hắn, nhưng chẳng biết sao, hắn vẫn cứ chung tình đến thế chứ, chậc chậc.”

Quyền Ninh có lẽ là tức giận đến cực điểm, có chút chán nản hỏi y: “Ngươi nói xem, ta rõ ràng hơn tên lừa trọc đó, ít nhất ta sẽ không lừa hắn.”

“Chuyện tình cảm này, nếu dính vào mắt sẽ mù, mất đi lý trí, cho dù người khác khuyên can ngươi, ngươi cũng không nghe, kiên trì đập đầu vào tường cho đến chết.” Vương Điền nói: “Cho dù người bên cạnh ngươi ngàn vạn lần tốt hơn, nhưng cũng không tốt bằng một phần vạn người trong lòng, cho dù đối phương chỉ là rác rưởi.”

“Có lý.” Quyền Ninh từ trên cây nhảy xuống, cười tủm tỉm đến gần y: “Ta nghĩ ngươi không phải không thích Lương Diệp, sao ngươi mắt cũng không mù, lý trí cũng không mất, ra đi dứt khoát như vậy?”

Vương Điền nghiêm nghị nói: “Ta kinh doanh nhiều năm như vậy, mua bán với Lương Diệp đều thua lỗ cả, ra đi chẳng qua ngăn chặn kịp thời tổn thất”

Quyền Ninh cười nói: “Nghe nói Lương Đế vì ngươi mà huỷ bỏ đại hôn, phụ bạc người ta”.

Vương Điền nghiêng đầu, né tránh khuôn mặt không ngừng tiến về phía trước của gã: “Người trong lòng ngươi có thể giết ngươi bất cứ lúc nào, ngươi không chạy sao?”

Quyền Ninh tặc lưỡi: “Ta sẽ giết hắn trước.”

“Đáng tiếc ta không giết được hắn.” Vương Điền nói: “Ta chỉ có thể trong lúc tình cảm đang mặn nồn mà bỏ chạy, chạy rồi hắn sẽ rất đau lòng, nhớ mãi không quên, chỉ nghĩ đến ngày bắt được ta, hỏi cho rõ ràng rồi trả thù ta, chứ không phải là giết chết ta”.

Quyền Ninh đứng thẳng lên, im lặng một lúc, thức thời lùi lại nửa bước, tỉnh táo lại, ngượng ngùng cười: “Thôi quên đi, chúng ta quả thực là không hợp nhau.”

Cho dù khuôn mặt và khí chất của Vương Điền thực sự rất hấp dẫn gã, nhưng tính cách và đầu óc của y thực sự nguy hiểm, ngay cả khi đối phương không biết võ công, tay trói gà không chặt, y vẫn có thể giết chết đối phương chỉ trong chớp mắt, vẫn là công tử ngu ngốc đó thích hợp với gã hơn.

Vương Điền mỉm cười, cởi dây cương buộc vào thân cây, vỗ nhẹ đầu hãn huyết bảo mã, con ngựa ngoan ngoãn nghiêng đầu, cọ cọ lòng bàn tay y: “Con ngựa này ngươi bán à?”

Quyền Ninh hơi nâng cằm nhìn y: “Sao nào, ngươi muốn mua?”

“Thật hiếm khi thấy một con ngựa ngoan ngoãn và thuần tính như vậy.” Vương Điền cho nó ăn một ít cây đậu.

Quyền Ninh giật giật khóe miệng: “Ta mua ba con ngựa, con này tính tình nóng nảy nhất, nó đá ta suýt nữa gãy xương sườn, chỉ với ngươi nó mới dở hâm như vậy”.

Vương Điền sờ lên bờm mượt mà của ngựa, hỏi: “Bán không?”

Quyền Ninh do dự một chút: “Bán.”

Dù sao con ngựa này trước sau cũng không thể thuần hoá nổi, nó thỉnh thoảng lại đá cho phát, gần đây gã cũng không còn sức lực để thuần hóa nó nữa.

Sau khi thương lượng giá ngựa, hai người không nhanh không chậm tiến vào thành, Quyền Ninh nói: “Không đeo mặt nạ, khuôn mặt này của ngươi có chút phô trương, Duyệt Châu cách Bắc Lương không xa, ám vệ của Lương Đế có thể phát hiện ra ngươi bất cứ lúc nào”.

“Thỉnh thoảng cũng phải hở mặt để hít thở không khí nữa chứ”. Vương Điền cười nói: “Chỉ vì mặt ta giống hệt Lương Diệp, mà tước đoạt quyền sử dụng của ta là không được.”

Người này khi nói chuyện luôn nói mấy lời khó hiểu, Quyền Ninh đã quen từ lâu, chỉ nói: “Nếu ngươi cảm thấy mặt nạ ta chuẩn bị cho ngươi xấu, ngươi có thể đeo mặt nạ của Lương Diệp chuẩn bị cho ngươi từ trước, ta sẽ thay đổi lại một chút, đeo vào vẫn thoải mái như cũ”.

“Đa tạ.” Vương Điền khách khí nói lời cảm ơn.

“Không có gì, ngươi chính là khách quý của Phi Tiêu Lâu, nhận đơn này của ngươi chúng ta đủ ăn trong một năm”. Quyền Ninh không chút để ý mà xua xua tay: “Đừng nói đến chuyện sửa mặt nạ, giả làm cháu trai ngươi cũng có thể”.

Vương Điền cười lớn, Quyền Ninh cũng bị lời nói của mình chọc cười: “Ta lên núi đao xuống biển lửa, trước giờ không thích nói chuyện với văn nhân và thương nhân, nhưng ngươi thật sự rất được”.

“Cám ơn.” Vương Điền thản nhiên tiếp nhận lời khen của gã, trêu chọc: “Nếu không làm sao Quyền các chủ lại bằng lòng làm ăn với ta chứ?”.

Quyền Ninh cười lớn, chỉ vào toà nhà trước mặt nói: “Chính là nơi này. Toà nhà này trước đây là dinh thự của một phú ông, sau này gia đình chuyển về quê hương cũ. Họ bán nó với giá rất rẻ, tiết kiệm được rất nhiều tiền. Ta đã cho người trả hết tiền, đến lúc ngươi trả lại cho họ”.

“Được.” Vương Điền rất thích sự thẳng thắn trong chuyện làm ăn của Quyền Ninh, nhìn toà nhà bình thường trước mặt cũng rất hài lòng, tuy không thể so sánh với toà nhà ở Ứng Tô Phường, nhưng nơi đó mỗi ngày đều có người theo dõi nhất cử nhất động của mình, thì một nơi đơn giản như thế này sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Nơi này là huyện Khánh Thương, thuộc về Duyệt Châu, Nam Triệu, nằm ở phía đông nam của Nam Triệu, phía tây giáp với kinh thành Nam Triệu, yên tĩnh nhưng không mất đi sự phồn hoa, cách đó vài trăm dặm đi về phía nam chính là Tương Châu, trung tâm thương mại thịnh vượng nhất Nam Triệu, giao thông dù là đường thủy hay đường bộ đều thông suốt, sau này làm ăn buôn bán hay bỏ trốn khi bị phát hiện đều rất thuận tiện.

Quyền Ninh cũng rất bận rộn, Vương Điền nghe gã nhắc mãi về Thất công tử nào đó, cũng không có hứng thú hỏi thăm, chỉ nhờ gã thuê hai vệ sĩ của Phi Tiêu Lâu, sau đó chia tay gã ở huyện Khánh Thương.

Hai “vệ sĩ” này thực chất là hai sát thủ hàng đầu của Phi Tiêu Lâu, mặc dù công việc bảo vệ người sống này không mấy hấp dẫn nhưng chẳng ai lại chê công việc nhàn hạ mà lắm bạc cả. Theo lời Quyền Ninh, những điều kiện mà y đưa ra ở Phi Tiêu Lâu rất ưa thích, hai người cuối cùng được chọn võ công không hề thua kém gã.

Hai người vóc dáng tương đương nhau, thấp hơn Vương Điền nửa cái đầu, bề ngoài nhìn bình thường, tất nhiên không loại trừ khả năng bọn họ đã dịch dung, những “người giang hồ” này luôn có rất nhiều thủ đoạn kỳ quái.

“Thuộc hạ tên Trường Hận.”

“Thuộc hạ tên Trường Ly.”

Hai người ôm quyền nửa quỳ trước mặt Vương Điền, hai tay đưa ra hai lệnh bài, đồng thanh nói: “Đây là lệnh bài sinh tử của thuộc hạ. Chủ nhân cầm lệnh bài này trong tay, có thể ra lệnh cho thuộc hạ làm bất cứ chuyện gì”.

Vương Điền nhận lấy lệnh bài, nhét vào trong tay áo, nâng tay nói: “Đứng lên đi, không cần gọi ta là chủ nhân.”

Trường Hận và Trường Ly đứng dậy, có chút mờ mịt nhìn y.

Vương Điền suy nghĩ một chút, cảm thấy gọi bọn họ gọi mình là Vương Điền thực sự khó khăn, vì vậy liền nghĩ ra cách hay nhất nói: “Về sau gọi ta là công tử được rồi.”

“Vâng, công tử!” Cả hai đồng thanh.

Vương Điền cảm thấy cái tên Trường Hận, Trường Ly này thật sự xui xẻo, sau khi hỏi bọn họ có muốn đổi tên hay không, nhận được câu trả lời khẳng định, y suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không bằng sau này gọi hai ngươi là Trường Doanh, Trường Lợi đi”.

“Trường Doanh, Trường Lợi đa tạ công tử ban tên.”

Nhìn thấy bọn họ lại sắp quỳ, Vương Điền đỡ lấy bọn họ: “Sau này ở trong phủ, không cần quỳ lạy ta”.

“Vâng”, Trường Danh và Trường Lợi tuy cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đồng ý.

Vương Điền nói: “Hai người các ngươi ngày thường giả làm người hầu đi theo ta, ngày đêm luân phiên nhau, một tuần có hai ngày nghỉ, ra ngoài chỉ cần báo cho ta biết. Ngoài giá cả đã thỏa thuận với lâu chủ, các ngươi giống như người hầu trong phủ của ta mỗi tháng đều có lương, những việc phát sinh khác sẽ được trả thêm bạc nếu làm thêm giờ…”

Vương Điền vẻ mặt ôn hoà giải thích cặn kẽ những đãi ngộ dành cho bọn họ, Trường Doanh cùng Trường Lợi trong lòng sung sướng nhưng bên ngoài không tỏ vẻ gì, coi như gặp được một người chủ có tính tình rất tốt mà thôi.

“Nhưng cũng cần phải nói rõ một số điều trước.” Vương Điền bưng trà lên nhấp một ngụm: “Ta đã trả rất nhiều bạc để các ngươi làm người hầu của ta, ám vệ của Hoàng đế Bắc Lương cũng không thua gì các ngươi. Nếu trong thời gian này ta bị Lương Đế bắt được, không chỉ bạc của các ngươi, mà lâu chủ của các ngươi cũng phải bồi thường cho ta số bạc gấp mười lần, nên làm như thế nào, trong lòng các ngươi tự hiểu rõ”.

Vẻ mặt của Trường Doanh, Trường Lợi nhất thời căng thẳng lên.

Vương Điền đặt cốc xuống, nói: “Được rồi, đi xuống đi.”

“Vâng.” Trường Doanh và Trường Lợi cung kính cáo lui.

Trong phủ mới còn một đống việc cần phải làm, Vương Điền có quá nhiều việc phải cân nhắc, tuy rằng trên đường đi về phía nam y đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng vẫn có nhiều sai lầm, quan trọng nhất chính là – y không muốn trói mình quá chặt với Phi Tiêu Lâu.

Tuy y có thể trốn thoát khỏi Bắc Lương nhờ Phi Tiêu Lâu và Quyền Ninh, nhưng cũng chỉ là vì lợi ích mà thôi, nếu có người đưa nhiều bạc hơn, đối phương sẽ không chút do dự lấy mạng y.

Thành thật mà nói, Cửu Tinh Các gắn chặt với lợi ích của y thì đáng tin cậy hơn rất nhiều, nhưng Cửu Tinh Các dù sao cũng là cứ điểm của giang hồ, nếu y muốn có được chỗ đứng vững chắc ở Nam Triệu thì không thể không bắt tay với quan phủ, dưới chế độ quan lại phong kiến như thế này lại càng khó khăn hơn.

Y vô thức gõ lên bàn, có lẽ y nên tìm Triệu Kỳ, hoàng đế Nam Triệu.

Nhưng đây là một việc cực kỳ mạo hiểm, dù sao sau khi rời khỏi Lương Diệp và nước Lương, y không có lợi thế nào để nói chuyện với Triệu Kỳ, cũng không có gì đảm bảo Triệu Kỳ sẽ bắt cóc y, đưa về Đại Đô để bày tỏ thiện ý của gã đối với Lương Diệp, kia mới là mất nhiều hơn được.

Nhưng ngược lại, nếu có thể thuyết phục được Triệu Kỳ đứng về phía mình thì dù sau này y muốn làm ăn hay đối phó với Lương Diệp cũng có lợi rất nhiều.

Y cần phải làm gì đó để gắn kết lợi ích của mình với lợi ích của Triệu Kỳ cùng Nam Triệu, để Triệu Kỳ vào lúc quan trọng sẽ không vì Lương Diệp vứt bỏ y.

Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Vương Điền, Bắc Lương nghèo nàn, Nam Triệu mắc kẹt trong vòng vây nội bộ, Đông Thần hung hãn, Lâu Phiến như hổ rình mồi, mỗi một Hoàng đế đều uy nghiêm, bất khả xâm phạm, bên dưới ngai vàng quyền thế và lợi ích dây dưa lẫn nhau, xây dựng nên một hệ thống phong kiến ​​​​không thể lay chuyển, giống như một ngọn núi cao chót vót, đè nặng lên đầu vô số người, mỗi người đều bị quấn chặt lại, chưa kịp giãy giụa đã trở thành một phần của ngọn núi này.

Y càng sợ một ngày nào đó mình không thể thuyết phục được chính mình, trở thành một người khác.

Mà Lương Diệp chính là sự uy hiếp lớn nhất.

Y không thể chống lại thời đại này, cũng không cần lấy trứng chọi đá mà chống lại nó, y chỉ cần … hoàn toàn thuần hóa Lương Diệp.

Vương Điền nhớ lại cảnh tượng Lương Diệp cưỡi ngựa đứng bên bờ sông, trong mắt lóe lên một tia hắc ám.

Y muốn dùng mọi cách để tách Lương Diệp khỏi cái danh Hoàng đế và quyền lực của quốc gia, biến hắn thành Lương Diệp của riêng mình.

Ai bảo Lương Diệp đuổi theo y làm gì chứ?

Là hắn tự tìm tới.

Chương 103

Chương 105

6 bình luận về “[TRĂNG] Chương 104: Uy hiếp”

Bình luận về bài viết này