ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 103: Giấy viết thư

—–o0o—–

Thuyền càng ngày càng xa bờ, phía sau Lương Diệp cuối cùng cũng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

“Chủ tử!” Sung Hằng phun một ngụm máu sang bên cạnh: “Mọi việc đã giải quyết xong.”

Lương Diệp xoay người xuống ngựa, mặt không cảm xúc rút ra thứ bẩn thỉu vừa vặn dính trong lòng bàn tay.

Sung Hằng nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Vương Điền, lập tức hiểu ra chủ tử không đuổi kịp người, trong lòng lộp bộp một chút, cẩn thận nhìn Lương Diệp.

Lương Diệp cúi đầu, cẩn thận quấn một dải vải vào lòng bàn tay, cụp mắt xuống nói: “Vương Điền ném một phong thư xuống nước, sai người nhặt lên.”

“Vâng.” Sung Hằng vẫy tay, mấy tên ám vệ sau lưng gã đồng thời nhảy xuống nước lạnh băng, ước chừng mười lăm phút sau, có người mang theo một phong thư ướt đẫm không nhìn ra hình dạng gì lên bờ.

Nước nhỏ tí tách xuống đất, Lương Diệp nhướng mi nhìn vết mực loang lổ trên đó, đưa tay nhận lấy, máu chảy ra từ miếng vải nhanh chóng nhuộm đỏ góc phong thư.

Lương Diệp nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó ném phong thư ướt đẫm xuống đất, lên ngựa, nắm lấy dây cương, trầm giọng nói: “Hồi cung.” (-.-)

Sung Hằng không khỏi nhìn xuống phong thư trên mặt đất, nhưng rất nhanh sau đó đã bị vó ngựa giẫm nát, chìm trong bùn.

Theo lịch trình ban đầu, lẽ ra họ phải lên đường trở về Đại Đô vào hai ngày trước, nhưng vì chủ tử đuổi theo tới Vân Thủy nên hành trình mười ngày ban đầu rút ngắn xuống còn năm ngày, họ cũng làm chết một số con ngựa.

Lương Diệp trên đường về cung trầm mặc một cách dị thường, gần như không nhìn ra được cảm xúc gì, điều này càng khiến Sung Hằng bất an.

Ngày trở về Đại Đô, rất tình cờ đó chính là ngày thứ mười lăm.

Các cận thần nhìn Lương Diệp con mắt đỏ ngầu ngồi trên ngai vàng, họ cũng không dám hỏi buổi lễ sắc phong Hoàng hậu vị sao đột ngột hủy bỏ, càng không dám hỏi vì cái gì hắn bống nhiên biến mất nhiều ngày như vậy.

Suy cho cùng, hơn mười ngày Văn thái phó giám quốc đất nước luôn sóng yên biển lặng, không có chuyện gì lớn xảy ra – ngoại trừ chuyện Lâu Phiến cùng Đông Thần khai chiến.

Về vấn đề này, cả đại triều cùng dân chúng đều có cùng một thái độ thống nhất: Các ngươi thích đánh như thế nào thì cứ đánh, chúng ta sẽ không can thiệp.

Dân chúng không muốn chiến tranh vì cuối cùng họ là người phải chịu thiệt, còn triều đình trên dưới không muốn vì quốc khố thực sự không lấy ra được bạc.

Hộ Bộ thượng thư mới được bổ nhiệm, Kỳ Minh, bận đến sứt đầu mẻ trán, trên thực tế, khi gã bất ngờ nhận được thánh chỉ lên chức Hộ Bộ thượng thư vào sáng sớm ngày mùng một, cả người đều ngây ngốc, rõ ràng ngày hôm qua gã vẫn cùng Vương Điền thượng triều, thậm chí còn hẹn nhau sau buổi thượng triều ngày mùng một sẽ đến Ứng Tô Phường uống trà.

Tuy nhiên, mệnh lệnh của Hoàng đế không thể làm trái, mặc dù gã buồn bực nhưng cũng thành thật tiếp chỉ, sau đó gã dò hỏi tin tức từ Văn Tông, nhưng Văn Tông giữ kín như bưng, chỉ dặn dò gã làm cho tốt.

Nhưng vấn đề là sự việc xảy ra quá đột ngột, mặc dù trước đây gã luôn đi theo Vương Điền, nhưng cách làm việc của Vương Điền rất khác với các quan viên bình thường, Vương Điền cũng luôn tận tâm chỉ dạy gã, nhưng có thể do gã ngu dốt, có cái học được có cái không, gã muốn Vương Điền cùng bàn giao với gã khoảng mười mấy hai mươi ngày, ai ngờ cả Bệ hạ cùng Vương Điền đều biến mất.

Tóm lại, trước đây gã không thể hiểu được sự sắp xếp tỉ mỉ của Vương Điền, hơn nữa số bạc thực sự ít đến mức mắt thường có thể nhìn thấy, không có bột sao gột nên hồ (1), gã mỗi ngày đều làm việc đến tận nửa đêm, hận không thể một phát từ quan.

(1) Không có cơ sở vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn.

Lúc này, ánh mắt của Lương Diệp và tất cả quan viên đều đổ dồn vào gã, tuy trong lòng không xác định nhưng Kỳ Minh vẫn hắng giọng, nghiêm túc nói: “Bẩm Bệ hạ, bạc trong tay Hộ Bộ nhiều nhất cũng chỉ cứu trợ được cho hai quận”.

“Chỉ riêng phía Bắc, đã có năm quận và hàng chục huyện bị ảnh hưởng bởi bão tuyết”, Trung thư lệnh Thôi Vận nói: “Nếu triều đình không thể cứu trợ thiên tai và lương thực kịp thời, số lượng người tị nạn chắc chắn sẽ tăng lên. Nếu người tị nạn di chuyển xuống phía Nam, ắt sẽ đại loạn.”

Trong triều bầu không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, Lương Diệp cau mày ngồi trên ngai vàng, mọi người cũng không thể khóc được nữa, dù sao toàn bộ bạc đã lấy dùng trước cho lễ sắc phong Hoàng hậu, ít nhất tướng sĩ bảo vệ biên cương cũng đã được cấp lương thực và quần áo mùa đông ——Số lượng bạc khổng lồ đều lấy được từ Thôi gia và Giản gia, ngày hôm đó xe nọ nối xe kia chuyển ra bên ngoài, đưa vào kho còn chưa kịp ấm chỗ, đã như nước chảy ra bên ngoài.

Vào thời điểm này những năm trước, phía bắc Đại Lương luôn xảy ra thiên tai, nhưng khi Thôi Ngữ Nhàn lên nắm quyền, bà ta thường chỉ đưa số bạc tượng trưng để giải quyết vấn đề, phần lớn số bạc đó đều bị tầng tầng lớp lớp trung gian cắt xén bỏ vào túi riêng còn thực sự đến tay người dân chỉ có mấy đồng bạc vụn, lúc đó bọn họ tức giận bất bình, không cam lòng, nhưng bây giờ quyền lực cuối cùng cũng đã trở về ngoại triều, nhưng tình huống cũng không hề thay đổi.

Tiền bạc thì cũng có đấy, vô số quan lớn thuộc các dòng dõi quý tộc ở trong thành, nhà nào cũng có nhiều tiền, nhưng ai có thể cam tâm tình nguyện lấy tiền của mình giao ra đây.

So với lời nói chân thành, đòi tiền còn khó hơn đòi mạng.

Lương Diệp mặt không cảm xúc nhìn các đại thần đang ồn ào ba hoa chích choè, hắn biết sứ giả của Đông Thần còn chưa tới, nếu sứ giả của Đông Thần đến mà ép Bắc Lương đánh nhau thì lúc đó mới thật sự là xong đời.

Sự hỗn loạn này còn tệ hơn cả phong thư Vương Điền ném xuống nước.

Sau khi bãi triều, Vân Phúc cùng Dục Anh thận trọng đi tới, Vân Phúc giúp hắn cởi long bào bên ngoài, lộ ra bộ quần áo dính đầy máu và bùn.

Thời điểm trở về quá gấp, hắn đến quần áo cũng không kịp thay đã vội vã khoác long bào để đi thượng triều.

Sau đó nghe đám người kia vẽ một cách sinh động cho hắn biết nước Lương sắp xong đời như thế nào.

Lương Diệp dựa vào thành bồn tắm, mệt mỏi nhắm mắt lại, giơ tay nhéo nhéo chỗ đau nhức giữa hai lông mày, động tác bỗng nhiên dừng lại, buông tay xuống, vẻ mặt nặng nề nhìn chằm chằm khuôn mặt phản chiếu trên mặt nước.

Động tác của hắn giống hệt Vương Điền, mà ánh mắt của hắn cũng gần giống khi Vương Điền mệt mỏi.

Bất tri bất giác, hắn vô thức đã bắt chước rất nhiều thứ từ Vương Điền.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó một lúc lâu, nở nụ cười đen tối cùng vặn vẹo.

Ngày hôm sau, Nghị Sự Điện.

Hơn mười vị trọng thần đang thảo luận nên đối phó với sứ giả Đông Thần sắp đến như thế nào, mục đích cuối cùng là khéo léo và kiên quyết bác bỏ ý đồ xấu xa của đối phương, đồng thời tỏ vẻ Đại Lương ta đây hùng mạnh, giàu có, không sợ ngươi đánh tới.

Kỳ Minh đứng cuối nghe các đại thần nói yến tiệc phải cực kỳ xa hoa, còn muốn ban thưởng không biết bao nhiêu vàng bạc trang sức, trong lòng như muốn rỉ máu, mấy vị thị lang đứng phía sau mặt mày ủ ê cầm bút lông viết chữ lên giấy, gã nóng lòng muốn túm cổ mấy ông già đang đứng nói chuyện mà chẳng thấy đau lưng này để bọn họ tỉnh táo lại.

Lương Diệp cau mày, nói: “Ban thưởng vàng bạc thì không cần thiết, nếu Đông Thần muốn mang Thân Nguyệt Lệ về, lấy vàng bạc tới đổi.”

Nghị Sự Điện nhất thời trầm mặc, Văn Tông vuốt râu, chậm rãi gật đầu: “Tuy rằng cách này không quang minh chính đại, nhưng cũng không phải không được”.

Hữu bộc dạ Yến Trạch chần chờ muốn nói lại thôi, nhưng rồi cẩn thận suy nghĩ, mặc dù đúng là không biết xấu hổ, nhưng vàng bạc kia đều là hàng thật, cho nên cũng không cần làm điều vô nghĩa.

Trung thư lệnh Thôi Vận thực tế hơn: “Quận Hà Đông của Đại Lương chúng ta vẫn bị Đông Thần chiếm giữ, tại sao không nhân cơ hội này khiến bọn họ phải nhả ra”.

Vừa nhắc tới, mấy lão già trở nên hưng phấn vô cùng, lời nói sôi nổi đầy bụng mưu mô thủ đoạn, hận không thể lột một tầng da của Đông Thần.

Kỳ Minh đứng trong góc, khóc không ra nước mắt nói: “Các vị đại nhân, quốc khố của chúng ta có hạn, không bằng suy xét đến chuyện không đánh nhau sẽ hay hơn”.

“Đây là cơ hội ngàn năm có một, làm sao có thể bỏ lỡ được?” Có người vỗ bàn nói: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải lấy lại miếng đất kia ở quận Hà Đông. Tuy chỉ có bốn huyện, nhưng số bạc tạo ra ở nơi đó mỗi năm không hề ít hơn Đại Đô, chúng ta có vài mỏ vàng đều ở ở đó, mà Thôi Ngữ Nhàn năm đó phản quốc cầu vinh, làm sao chúng ta có thể chịu đựng nhục nhã này được nữa!”

Lương Diệp nói: “Chưa đến lúc đối phó quận Hà Đông, Thân Nghiêu cũng không phải kẻ ngốc, một Thân Nguyệt Lệ không khiến hắn trả lại đất đâu”.

Nói đến cùng, bọn họ đổ lên đầu Thân Nguyệt Lệ tội danh ám sát Hoàng đế làm con bài để mặc cả, nói có sách mách có chứng để chặn miệng Đông Thần, khiến họ không thể mở miệng yêu cầu Bắc Lương xuất binh, thuận lợi kiếm chút bạc, nhưng nếu muốn Thân Nghiêu trả lại đất, mười người như Thân Nguyệt Lệ cũng không làm nổi.

Kỳ Minh gật đầu đồng tình, dũng cảm nói: “Bạc trong Hộ Bộ đã chạm đáy, quốc khố hoàn toàn dựa vào kho bạc riêng của Bệ hạ trợ cấp. Đây thực sự không phải là giải pháp lâu dài, vẫn mong các chư vị đại nhân ở đây nghĩ cách, làm thế nào để kiếm thêm bạc mới là điều quan trọng nhất”.

Kiếm thêm bạc chẳng qua là tăng thuế má, nhưng vấn đề là người dân sống còn không nổi, họ muốn bạc cũng chỉ để cứu trợ thiên tai và để người dân sống sót qua mùa đông này, nếu tăng thuế thì chính là một vòng luẩn quẩn không có lối thoát.

Nghị Sự Điện lại rơi vào im lặng.

Đúng lúc này, giọng nói của Sung Hằng truyền tới từ ngoài Nghị Sự Điện: “Chủ tử, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo”.

Cửa Nghị Sự Điện mở ra rồi đóng lại, Lương Diệp nhàn nhạt liếc nhìn Sung Hằng nói: “Trẫm đang nghị sự chuyện quan trọng”.

“Thuộc hạ biết tội.” Sung Hằng vội vàng quỳ xuống nhận lỗi, quy định của Lương Diệp là không được quấy rầy khi mọi người đang nghị sự, nhưng chuyện này thực sự rất quan trọng, gã quay đầu vẫy tay về phía sau, hai ám vệ đè một nam nhân trung niên với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy đi lên.

Đối phương khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khi nhìn thấy Lương Diệp, hai chân bỗng nhiên mềm ra, thịch một tiếng quỳ gối xuống đất, toàn thân run rẩy lắc như cái sàng, sợ đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.

Lương Diệp không chút để ý liếc gã một cái: “Đây là ai?”

Người đang quỳ trên mặt đất khóc lóc, run rẩy, bang bang dập đầu.

Sự mất kiên nhẫn thoáng qua trong mắt Lương Diệp, Sung Hằng vội vàng nói: “Chủ tử, hôm nay chúng ta bắt được người này ở phủ Vương Điền, hắn lén lút cầm thứ gì đó lẻn ra ngoài, bị ám vệ bắt được. Hơn nữa, theo lời giải thích của hắn, mấy ngày nay hắn trốn ở mật thất bên trong phủ, mật thất được bảo vệ cực kỳ kín kẽ, chúng thần trước đó lục soát trong phủ cũng không tìm được”.

Lương Diệp trầm mặc một lát: “Vương Điền tại sao lại dấu người này trong phủ?”

Lá gan còn nhỏ hơn cả một con chuột.

Sung Hằng một chân đá vào người này, tức giận nói: “Người trước mặt này chính là Tử Dục đại nhân, còn không mau mang đồ vật Vương Điền giao cho ngươi ra đây!”.

Đại phu sợ hãi lấy ra một phong thư nhàu nát từ bên hông, hổn hà hổn hển nói: “Đây, đây là Vương công tử… Bảo, bảo tiểu nhân mang theo bên người… …Nếu như bị người, bị người bắt đi, thì giao cho… Tử, Tử Tử Dục đại nhân, mới, mới —”

Lương Diệp sốt ruột giật lấy phong thư.

Phong thư nhàu nát, mực trên đó đã khô, hiển nhiên là viết đã lâu, khi mở thư ra, hắn nghe Sung Hằng ở bên cạnh nói: “Theo lời người này, Vương Điền nửa tháng trước đã giao phong thư này cho hắn, lại dặn dò hắn chỉ có thể rời khỏi mật thất vào ngày mười sáu tháng này, Vương Điền mang hắn tới là muốn cứu một người sắp chết, căn cứ theo những gì hắn miêu tả, ta đã cho người vẽ một bức hoạ…”

Lương Diệp liếc nhìn bốn chữ lớn “Tử Dục thân khải” trên phong thư, nét chữ quen thuộc khiến hắn sung sướng vô thức nhướng mày, bên trong là tập giấy nặng trĩu, hắn cười khẩy, lấy từng tờ bắt đầu đọc.

Sau đó Sung Hằng và những người xung quanh nhìn khoé miệng của Bệ hạ vốn đang tươi cười dần dần mím chặt, thật khó khăn mới thấy ý cười trong đáy mắt hắn giờ lại trở nên tối tăm đáng sợ, hơi thở xung quanh hắn còn lạnh hơn cả băng tuyết tháng mười hai.

Mấy chục tờ giấy viết thư, ngay cả đầu thư cũng không có xưng hô, chỉ có một tựa đề đẹp đẽ, giống như tựa đề cuốn sách của Vương Điền Chi tiết về công việc của Hộ Bộ Thượng thư》.

Đơn giản, ngắn gọn, thể hiện đầy ý nghĩa.

Lương Diệp không từ bỏ ý định lật đến tờ cuối cùng.

“Kế hoạch phát triển thương đội Vương Thị trong vòng 5 năm” Lưu ý: Vui lòng xem xét các vấn đề liên quan đến thương đội khi thích hợp, không nên quá cực đoan. Để biết chi tiết về thương đội Vương thị, vui lòng xem trang 17.

“Tình hình đầu tư vốn ở Thập Tái Sơn, phân tích lợi nhuận và kế hoạch”, “Mô tả thông tin chi tiết nhà hàng Trường Vận, Minh Vận, Tam Sinh”…

“Tổ chức nhân sự trong Ám bộ của hoàng cung” Lưu ý: Mong người có thể tận dụng một cách tốt nhất, lỗi là ở Vương Điền, đừng giết người vô tội một cách bừa bãi.

“Hạng mục lợi nhuận và bảng biểu tiền bạc lưu động” Lưu ý: Quốc khố có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.

“Bảng biểu tiền lương” Lưu ý: Tiền bạc ta mang đi đều là tiền lương do ta kiếm được, tài sản riêng thuộc về ta, không thể nói rõ…………

Mười mấy trang giấy, dày đặc, phân tích chi tiết, từ việc phân bổ các ngành công nghiệp khác nhau và lên kế hoạch làm thế nào để lấp đầy quốc khố, cho đến từng khoản bạc nhỏ mà Lương Diệp đưa cho y sử dụng ở nơi nào, thậm chí cả việc y trốn được ám vệ như thế nào để ra khỏi cung, những tiên sinh mà y mời tới cho Lương Hoàn, đứa trẻ đọc bao nhiêu cuốn sách, làm thế nào y đạt được thỏa thuận với Thôi Kỳ… mọi thứ đều được giải thích rõ ràng chi tiết.

Suốt mười trang giấy, y chỉ viết về những giải pháp khẩn cấp cho tình hình hiện tại của nước Lương, bao gồm cả những điểm mà họ đã tranh cãi trước đây, Vương Điền thậm chí còn cẩn thận suy nghĩ về cách cải thiện và liệt kê cách thực hiện nó.

‘…Đây chỉ là ý kiến cá nhân của thần, mong Bệ hạ suy xét. Vương Điền”.

Lương Diệp không chịu bỏ cuộc, lật lại lần nữa, nhưng cái gì cũng không có.

Vương Điền không biết viết mấy chục trang giấy này trong bao lâu, nhưng từng câu từng chữ đều chỉ nói đến công việc, y sắp xếp mọi việc một cách có trật tự, ngăn nắp, thậm chí còn cân nhắc đến chuyện của Lương Hoan ở cùng với cung nữ thái giám nào, ngoại trừ hai tiếng “Bệ hạ”, không có từ nào nhắc tới Lương Diệp.

Thứ thân mật nhất hóa ra lại là bốn chữ “Tử Dục thân khải” trên phong thư kia.

Lương Diệp đứng trước Nghị Sự Điện, nhìn về nơi hoàng cung nguy nga cùng hoàng thành Đại Đô phồn hoa không có điểm cuối, cầm tờ giấy viết thư dày nặng trong tay, rồi lại cảm giác nó rất nhẹ.

Giống như cái gì cũng không thể nắm được.

Chương 102

Chương 104

3 bình luận về “[TRĂNG] Chương 103: Giấy viết thư”

Bình luận về bài viết này