ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 112: Tình cổ

—–o0o—–

Đứng trên nóc nhà không biết của ai, Vương Điền mỉm cười sờ sờ cái cổ vẫn còn đỏ bừng của Lương Diệp: “Vui không?”

Lương Diệp nhịn hồi lâu, vết đỏ trên cổ càng đậm hơn.

Vương Điền hơi kinh ngạc nói: “Vậy lúc trước ngươi ở ngoại ô thành Thạch Nguyên làm gì? Trưa nay ngươi còn đè ta trước cửa sổ —— ưm.”

Lương Diệp tức giận che miệng y nói: “Trẫm biết xung quanh không có ai mới… Ngươi làm vậy còn ra thể thống gì!”

Vương Điền chỉ nhìn hắn mỉm cười.

Lương Diệp nhìn y cười cả người không được tự nhiên, giữ lấy gáy y, hung hăng mà hôn lên, dường như làm vậy mới có thể khiến hắn hả giận.

Vương Điền đứng không vững trên mái nhà, phần lớn trọng lượng cơ thể đều dồn lên người hắn, hành động của Lương Diệp từ trước đến nay luôn thô bạo hung hãn, quả nhiên, trong miệng rất nhanh đã nếm ra mùi máu tươi, y đẩy Lương Diệp ra, giận dữ mắng: “Không cắn thì không hôn người khác phải không?”

Lương Diệp hơi nghiêng đầu, liếm đi vết máu trên khóe miệng y, lúc xung quanh không có người hắn rất thoải mái, hận không thể liếm Vương Điền từ trên xuống dưới một lần.

Vương Điền không thể từ chối, mặt và cổ đều ướt đẫm, dùng ống tay áo lau mặt, có chút bực tức, sau đó một ý nghĩ chợt lóe lên, y nhìn Lương Diệp, một lời khó nói hết nhìn về phía Lương Diệp: “Ngươi con mẹ nó không phải sướng quá phát điên đúng không?”.

Vết đỏ sau tai và trong mắt của Lương Diệp vẫn chưa phai, nhưng hắn lại dè dặt cùng khoe khoang nhướng mày với Vương Điền, một tay ôm lấy eo y, ấn mạnh vào lòng hắn.

“Con mẹ nhà ngươi!” Vương Điền sắc mặt tái xanh: “Trong đầu ngươi ngoại trừ chuyện đó, thì toàn là nước phải không!”

Lương Diệp cười nhẹ, khiêng người lên, một đường bay về quán trọ nơi hai người ở.

Vương Điền ghét nhất là bị hắn khiêng trên vai, thứ nhất y cảm thấy không thoải mái, thứ hai y không thích cảm giác bị người khác khống chế, vì thế y mắng Lương Diệp nhiều lần về việc này, nhưng Lương Diệp tên khốn này làm việc tuỳ theo tâm trạng, tâm trạng tốt thì hắn sẽ ôm eo, tâm trạng không tốt lại làm mấy thứ khốn nạn này.

Khi họ trở về nhà trọ, Vương Điền hận cũ thù mới tính một lần, bụng y còn cộm đến phát đau, khi Lương Diệp đặt y xuống sắc mặt y đen sì.

Lương Diệp tinh lực tràn đầy đến đáng sợ, Vương Điền cảnh cáo nhìn hắn: “Ta vẫn bị cảm, ngươi rốt cuộc có thương ta hay không?”

“Trẫm vì sao phải…” Lương Diệp nói nửa chừng, sau đó kịp thời ngậm miệng lại, bất mãn nói: “Rõ ràng là ngươi luôn quyến rũ trẫm.”

Vương Điền trước đó đã cân nhắc hết thảy những khác biệt có thể có giữa y và Lương Diệp, nhưng y không ngờ vấn đề trực tiếp nhất lại chỉ là những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Lương Diệp thấy y có vẻ rất tức giận, liền rộng lượng thỏa hiệp, lẽo đẽo theo sau lưng, rồi hôn lên tai y: “Nếu ngươi không muốn thì tối nay không làm.”

Vương Điền nói: “Ba ngày.”

“Không.” Lương Diệp kiên quyết từ chối, cau mày nói: “Ngươi đây là muốn nghẹn chết trẫm sao”.

“Ngươi thanh tâm quả dục hơn hai mươi năm, cũng chưa từng thấy ngươi bị nghẹn chết.” Vương Điền nghiêng cổ, cố gắng tránh né hắn.

Lương Diệp nhìn chằm chằm vào đường viền cổ áo, mềm mại mỏng manh đến mức tưởng chừng như chỉ cần một chút lực là có thể bị cắn đứt, trong đầu hắn chợt nhớ lại cảnh tượng đẹp đẽ cách đây vài canh giờ, Vương Điền đứng ở cửa sổ nhẫn nhịn, cần cổ đỏ bừng căng thẳng, những giọt mồ hôi nhỏ li ti chạm vào chóp mũi…

Vương Điền là món ngon duy nhất còn sót lại trên đời này, có thể xoa dịu cơn đói cồn cào đang xao động trong máu thịt của hắn.

Từ trong ra ngoài, Vương Điền đều là của hắn.

Mỗi lần Vương Điền mở miệng, hắn sẽ không nói gì cả, hắn chỉ cần giam cầm Vương Điền trong vòng tay của mình, khiến y không thể cử động, tùy ý xâm chiếm từng tấc da thịt của y, lúc đó Vương Điền sẽ phải hạ vũ khí đầu hàng.

“Được rồi.” Giọng nói của Vương Điền quả nhiên không còn lạnh lùng nữa, có chút run rẩy, có chút gượng ép: “Ăn cơm trước đi.”

Lương Diệp biết y sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, chắc chắn có sự chuẩn bị nào đó, nhưng hắn thích cách Vương Điền nhượng bộ như thế, vì vậy hắn giống như một kẻ săn mồi giành được chiến thắng, nghênh ngang mà cắn vào yết hầu của Vương Điền, liếm láp nó một lúc lâu, sau đó mới thoả mãn buông người ra.

Vương Điền tức giận quay đầu trừng hắn, Lương Diệp mỉm cười nghiêng người về phía trước, thân mật lại lấy lòng cọ cọ chóp mũi của y: “Đừng giận mà.”

Đúng như dự đoán, ánh mắt Vương Điền dịu đi rất nhiều, mang theo sự bao dung cùng bất đắc dĩ liếc hắn một cái, xoa xoa tóc của hắn.

Lương Diệp thoải mái nheo mắt lại, hắn rất thích Vương Điền như vậy, y không giống với bất kì ai, dù hắn có điên cuồng đến đâu, trong mắt Vương Điền không hề sợ hãi, càng không có sự ghét bỏ, cho dù tương lai có một ngày hắn bẻ gẫy đỗi cánh của y, Vương Điền có lẽ cũng chỉ bất lực mà thở dài, dịu dàng hôn hắn, rồi hoàn toàn biến mất.

Lương Diệp khó chịu vì những giả thiết trong đầu mình, cau mày lại, giận chó đánh mèo cắn cổ tay của Vương Điền, Vương Điền vỗ một cái vào cằm hắn, hắn đau đớn rên lên một tiếng.

“Đói thì ăn đi.” Vương Điền tùy ý ném áo choàng lên giường, đi tới bàn rót chút nước uống.

Ánh mắt của Lương Diệp liếc từ bờ vai đẹp đẽ đến vòng eo của y, rồi xuống đôi chân thon dài, chỉ nhìn thôi cũng không thể thỏa mãn nên thuận theo trái tim mà tiến lại gần, khiến tất cả những bộ phận đẹp đẽ trên cơ thể Vương Điền dán sát vào cơ thể hắn.

Vương Điền giãy giụa một lúc nhưng vẫn không thoát ra, liền buông hắn ra, cảnh cáo: “Ngươi mẹ nó là chó sao.”

“Trẫm là rồng.” Lương Diệp vui vẻ sửa lại cho đúng, đưa tay sờ vào bên trong vạt áo trước, chạm vào nốt ruồi đỏ trên ngực y.

Vương Điền cực kỳ khó chịu, độ dính người của Lương Diệp còn hơn cả keo dán, nhưng điều y cảm thấy bực bội là bản thân y không có biện pháp để thoát ra, chỉ có thể để đối phương phát điên.

Rất có thể đây là sự trả thù cho việc y cưỡng hôn hắn trên đường phố.

Lương Diệp đã sớm quên mất nụ hôn trên phố từ lâu, hắn thâm mật mà dính sát Vương Điền ăn xong bữa tối, nhìn qua loa mật thư trong nửa giờ, xem xong phong thư nào liền đưa cho Vương Điền xem, âm thầm tỏ rõ thiện chí của mình.

Không ngờ Vương Điền lại ném mật thư vào lò than, lúc ném phong thư thứ mười tám, Lương Diệp nhịn không được nữa: “Sao ngươi không đọc?”

“Ta đọc không thích hợp.” Vương Điền khẽ mỉm cười nói: “Trước đây là ta không biết nặng nhẹ, việc lớn nhỏ gì ta cũng xem qua, kết quả khiến ngươi kiêng kị ta, nhất định bắt ta làm Hoàng hậu nhốt ta trong cung, nên ta không dám xem nữa”.

Vương Điền nói mấy lời này có thể khơi dậy cơn tức giận của hắn, nhưng y lại cố tình nói đúng hơn một nửa, Lương Diệp nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm y: “Trẫm bảo ngươi đọc, trẫm cam đoan với ngươi sẽ không ép ngươi làm Hoàng hậu nữa”.

Hắn nếu muốn nhốt Vương Điền lại, có nhiều cách để làm điều đó, chỉ cần tốn chút công sức.

Vương Điền tựa vào giường, dùng chân trần giẫm lên bụng hắn, nói rõ ràng: “Lương Tử Dục, ngươi nhìn vào gương xem ánh mắt của ngươi bây giờ thế nào.”

Lương Diệp vội vàng nắm lấy đôi chân trắng nõn của y, qua loa nói: “Nhìn cái gì?”

“Nhìn xem có phải bên trong tràn ngập âm mưu.” Vương Điền dùng sức đá một chân: “Ngươi căn bản không có ý định từ bỏ.”

Tại sao phải từ bỏ? Dựa vào cái gì? Vương Điền vốn dĩ là của hắn.

Lực này nhẹ đến mức cánh tay của Lương Diệp cũng không động đậy, hắn không hề thay đổi sắc mặt nhìn sổ con, giọng điệu chân thành nói: “Chỉ cần ngươi không chạy trốn, trẫm sẽ không nhốt ngươi, được không?”

Vương Điền cười lạnh: “Ngươi cả ngảy lừa gạt ta sẽ không làm, kết quả thì sao? Lương Diệp, chó nói chuyện còn đáng tin hơn ngươi.”

Không lừa được người, Lương Diệp có chút đáng tiếc nhéo nhéo gan bàn chân y, cô đơn nói: “Ngươi từ trước đến giờ chưa bao giờ tin trẫm.”

Vương Điền ưng nhất kiểu này, quả nhiên đúng như dự đoán, y thẳng người lên, có chút phiền muộn sờ lên tóc hắn, nhẹ nhàng nói: “Lương Diệp.”

Lương Diệp đặt hai tay lên eo y, tựa cằm lên vai y, ngửi mùi thơm trên cổ, hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, trong mắt tràn đầy tính toán cùng phấn khích, nhưng lại rầu rĩ nói “Ừm” một tiếng.

Vương Điền nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, dùng giọng điệu trịnh trọng cùng ôn hoà nói: “Hiện tại ta không thể cùng ngươi trở về Đại Lương.”

Khóe miệng nhếch lên của Lương Diệp nháy mắt mím chặt, sự tức giận sắc bén từ đáy lòng dâng lên, hắn gần như không thể khống chế được sự sợ hãi và phẫn nộ đột nhiên tràn ngập ra bên ngoài, những suy nghĩ và tính toán nhỏ nhặt mà hắn đang tận hưởng trước đó trở nên vô vị, hắn trầm mặc hồi lâu sau mới đè xuống ý định muốn giết người, đẩy Vương Điền ra một chút, trầm giọng nói: “Ngươi nói lại lần nữa.”

Vương Điền thở dài: “Hiện tại không phải lúc.”

“Trẫm đã giải cổ trùng cho ngươi, thậm chí còn đồng ý ngươi không phải làm Hoàng hậu, giữ nguyên chức quan Hộ Bộ thượng thư cùng tham tri chính sự, toà phủ ở Ứng Tô Phường, tài sản mà ngươi đang nắm giữ, thậm chí cả người của ngươi ở trong cung ta vẫn giữ lại toàn bộ”. Nhìn về phía Vương Điền, sự tức giận và ấm ức của hắn dường như vô cùng chân thật: “Trẫm ngàn dặm xa xôi chạy tới Nam Triệu để làm lành với ngươi, kết quả ngươi lại không muốn cùng trẫm trở về?”

“Lương Diệp, ta chỉ nói là hiện tại không được.” Vương Điền cố gắng giải thích với hắn.

“Trẫm không đồng ý.” Lương Diệp lạnh lùng nói: “Vương Điền, trẫm đã bao dung với ngươi đủ rồi, đừng đi quá xa”.

Vương Điền không thích hắn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, cau mày, nhưng Lương Diệp lại cố tình nhịn không được chọc giận y, dường như làm vậy khiến hắn dễ chịu hơn: “Nếu ngươi không nghe lời trẫm, trẫm sẽ biến ngươi thành đồ vật chỉ có thể nằm dưới cầu hoan trẫm mà thôi”.

Vương Điền tức giận nắm chặt tay, một quyền đấm vào mặt hắn, Lương Diệp cũng không có ý định trốn tránh, hắn cũng biết mình nói ra những lời này rất quá đáng, nhưng nắm đấm lại dừng ở trước mặt hắn.

Vương Điền lạnh lùng nhìn hắn: “Ta mẹ nó đúng là ngu ngốc, ta còn tưởng ngươi đã biết mình sai rồi”.

Lương Diệp khinh thường nói: “Trẫm làm gì sai? Trẫm là Hoàng đế, không bao giờ sai.”

Hắn tức giận Vương Điền không biết điều, càng tức giận hơn là hắn bị vạch trần quá sớm, lẽ ra hắn nên đợi ở Vân Thủy thêm để dỗ dành người trở về Đại Đô, đến lúc đó Vương Điền muốn trốn cũng không được nữa.

Vương Điền nhàn nhạt liếc hắn một cái, đứng dậy đi vào trong phòng.

Lương Diệp bực bội nhét lại phong thư chưa đọc vào tay áo, hậm hực mà đập bàn, thậm chí còn nghiêng tai lắng nghe xem chuyện gì đang xảy ra trong phòng.

Vương Điền cởi giày, Vương Điền mắng hắn ngu ngốc, Vương Điền tiếp tục chửi bới, nhấp một ngụm trà, lại mắng hắn sau đó đắp chăn đi ngủ.

Khi hơi thở của Vương Điền dần dần ổn định, hắn chậm rãi đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi vào phòng trong, đi đến bên giường ngồi xổm xuống, qua lớp chăn chọc vào eo Vương Điền, nhỏ giọng nói: “Vương Điền, trẫm vừa rồi không phải có ý đó”.

Vương Điền không để ý tới hắn, vì vậy Lương Diệp một tấc lại muốn tiến một thước, thò tay vào trong chăn lay lay eo y, Vương Điền đập hắn một cái thật mạnh, xốc chăn lên ngồi dậy, lạnh lùng nhìn hắn: “Cút khỏi đây, nhìn thấy ngươi là khó chịu”.

Lương Diệp ấm ức một lát, nhẫn nhịn nói: “Trẫm vừa rồi tức giận đến mức mất bình tĩnh.”

Vương Điền tức giận cười nói: “Ồ, lẽ nào ta còn phải dỗ dành ngươi?”

Lương Diệp theo bản năng gật đầu, sau đó cẩn thận quan sát sắc mặt của Vương Điền, nhẹ giọng nói: “Không cần, ngươi đã hứa sẽ cùng trẫm đón năm mới.”

Hắn dù sao cũng phải nghĩ ra cách để Vương Điền cam tâm tình nguyện quay trở về.

Vương Điền túm tóc hắn, ép hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi dự định là gì, Lương Diệp, ngay cả ngủ ngươi cũng lười giả vờ đúng không? “

Lương Diệp nhếch miệng cười, nắm lấy cổ tay gầy guộc của y, dùng một chút lực nắm chặt lấy, nghiêng đầu hôn lên đó: “Dù sao cũng thiếu tám lần, chi bằng đêm nay đền bù một lượt”.

“Đền bù cái đầu nhà ngươi.” Vương Điền tâm tình không tốt nói: “Ta không trở về Đại Đô bởi vì ta còn có việc phải làm, cũng không nói là sẽ không quay về.”

“Lúc ngươi lừa trẫm chạy trốn ngươi cũng không nói là sẽ ra đi.” Lương Diệp răng ngứa ngáy, hắn ước gì có thể nhai nát người vừa ngang ngược lại vô cùng quyến rũ này vào trong bụng, hắn bực bội ngồi xuống chân giường: “Nếu ngươi chạy xa hơn Nam Triệu, ngươi muốn trẫm đi đâu tìm ngươi? Nếu một ngày nào đó ngươi đột nhiên biến mất khỏi thế giới này như ngươi nói, trẫm phải làm sao?”

Vương Điền rõ ràng là bối rối trước câu hỏi của hắn.

Lương Diệp buồn bã nói: “Ngươi và Triệu Kỳ đó đã âm thầm thỏa thuận gì? Ngươi lẽ nào sống trong cung Nam Triệu lâu ngày thành nghiện rồi? Triệu Kỳ hắn rốt cuộc có chỗ nào hơn trẫm, khiến ngươi không muốn rời khỏi hắn chứ?”

“…” Vương Điền khóe miệng giật giật, trên mặt tràn đầy “Người nào cũng không thể so với hắn”, khiến Lương Diệp rất tức giận.

“Xem ra trẫm…” Lương Diệp nói được nửa câu thì Vương Điền nhét một viên đường vào miệng, hắn vô thức nhai thành từng mảnh, mũi hắn cũng phải nhăn lại.

“Ngươi không phải muốn tìm nhà để dán câu đối sao?” Vương Điền thở dài: “Ta mua một căn nhà ở huyện Khánh Thương, chúng ta đến đó đón năm mới.”

Lương Diệp ngậm viên đường trong miệng hiểu ý của Vương Điền, hắn ngay lập tức nghĩ ra rất nhiều điều, bao gồm việc trói Vương Điền ngay đêm nay mang về Đại Đô, giả vờ đồng ý để nhận được lợi ích tối nay trước, rồi ngày mai lại nói chuyện tiếp, trên đường đi đến huyện Khánh Thương, sẽ đi về hướng bắc, lặng lẽ thả tình cổ để Vương Điền không thể rời khỏi hắn… đủ loại ý nghĩ nham hiểm và xấu xa hiện lên trong đầu.

“Ta biết ngươi giả vờ thỏa hiệp để ta có thể bằng lòng quay về.” Vương Điền vỗ đầu hắn: “Nhưng Tử Dục, kỹ năng diễn xuất của ngươi kém quá, ngươi luôn vô thức bộc lộ bản chất thật của mình cho ta biết, ngươi trời sinh chính là đồ tồi”.

Lương Diệp vẻ mặt không vui cắn khối đường cuối cùng, Vương Điển từ phía sau móc lấy cổ áo hắn, ghé vào tai hắn khẽ cười: “Dù sao thì ta cũng không phải người tốt.”

Đầu lưỡi của hắn đột nhiên tê dại, Lương Diệp sắc mặt thay đổi: “Ngươi cho trẫm ăn cái gì?”

“Tình cổ”, Vương Điền vẻ mặt hiền lương nói: “Ta cùng Quyền Ninh bỏ ra rất nhiều tiền mua nó, có tác dụng trong ba ngày, đắt hơn tác dụng mãi mãi rất nhiều.”

Lương Diệp theo bản năng muốn sử dụng nội lực, nhưng nội lực mạnh mẽ của hắn dường như bị rút cạn, điều khiến hắn khó chịu hơn nữa là hắn gần như theo bản năng nắm lấy tay Vương Điền.

“Hả? Nhanh như vậy sao?” Vương Điền có chút kinh ngạc.

Lương Diệp muốn mắng con mẹ nó, nhưng lại oán hận nghiến răng: “Nội lực của trẫm cũng không còn.”

Vương Điền sửng sốt một chút: “Hoàn toàn không có?”

Lương Diệp gật đầu, lần đầu tiên có cảm giác giống như Vương Điền muốn tát ai đó: “Ngươi nghĩ ra ý tưởng tồi tệ này làm gì? Nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ gọi người đến giúp đỡ, giải cổ cho trẫm”.

Vương Điền thở dài: “Ta sẽ làm thật nhanh.”

Lương Diệp miệng khô lưỡi khô nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của y, trong lòng có chút mờ mịt: “Cái gì?”

Vương Điền dịu dàng sờ lên mặt hắn: “Phía dưới toà nhà của ta ở huyện Khánh Thương vì ngươi mà đào một cái mật thất, có dây xích làm bằng sắt đen, nhưng nếu ngươi không có nội lực, xem ra không cần sử dụng đến nó”.

“Ta sẽ làm theo đề nghị của ngươi, giải quyết ở đây luôn”.

Chương 111

Chương 113

5 bình luận về “[TRĂNG] Chương 112: Tình cổ”

Bình luận về bài viết này