ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 122: Thánh chỉ

—–o0o—–

Bắc Cương.

Lương Diệp ngồi trên bàn lau thanh nhuyễn kiếm trong tay, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn bản đồ treo trên tường, nhưng cũng không có hứng thú.

“Bệ hạ, đại vương tử của Lâu Phiến, Khách Thập Liên Tuyết, đã dẫn hai mươi vạn quân tấn công quận Ninh Minh. Ngu Phá Lỗ của Đông Thần đã dẫn ba mươi vạn đại quân tấn công quận Xích Lan, cũng chuẩn bị tấn công Ninh Minh.” Lữ Thứ gấp gáp nói: “Bắc quân rải rác mà chúng thần tìm được cũng chỉ khoảng bảy vạn người, chúng ta hai bảy vạn người đối đầu với năm mươi vạn đại quân của Lâu Phiến cùng Đông Thần, thật sự là……”

Biện Phượng đánh thắng hai trận liên tiếp, hiện tại đã ngang hàng với Lữ Thứ, nói: “Lữ tướng quân, sao có thể để tham vọng của người khác hủy hoại uy phong của chính mình? Có bệ hạ ở đây, chúng ta có thể lấy ít thắng nhiều!”.

Lữ Thứ căn bản không để cậu vào mắt: “Biện tiểu tướng quân, chiến trường không phải trò trẻ con. Lấy ít thắng nhiều phải đúng thời điểm, thiên thời địa lợi nhân hoà, hơn nữa lương thảo của chúng ta có hạn, không thể trì hoãn lâu được.”

Bọn họ có thể đánh bại Khách Thập Đa Lỗ trong trận chiến này hoàn toàn là do Lương Diệp đánh bất ngờ, nâng cao tinh thần quân lính, lại giết chết con trai của Khách Thập Đa Lỗ, hoàn toàn chọc tức đối thủ khiến họ rơi vào tình trạng hỗn loạn. Huống hồ Khách Thập Đa Lỗ dường như không muốn đoạt lại Tử Nhạn Thành, càng như là muốn kéo dài thời gian, chờ đợi Khách Thập Liên Tuyết và Ngu Phá Lỗ cùng hội hợp, đó mới là thời điểm quan trọng.

“…Nếu Đông Thần nếu từ phía đông nam quận Vĩnh Nguyên đánh tới, Tiêu Soái sẽ không còn lực lượng để tới tiếp viện! Khách Thập Đa Lỗ, Khách Thập Liên Tuyết và Ngu Phá Lỗ sẽ tấn công từ phía trước và phía sau, vì vậy chúng ta sẽ không có cơ hội chiến thắng!” Lữ Thứ đấm mạnh vào bàn: “Quan trọng nhất là lương thảo của chúng ta! Cháu trai của Nguỵ Vạn Lâm làm phản đã đốt toàn bộ lương thảo của Bắc quân ăn trong mùa đông này không còn chút nào! Tên khốn kiếp! Nếu chúng ta bị Khách Thập Đa Lỗ giữ chân, chúng ta sẽ chết. “

Biện Phượng bị gã nói mà mặt đỏ bừng, gã đè nén tức giận cùng xấu hổ nhìn về phía Lương Diệp, có lẽ dáng vẻ anh hùng tiêu diệt kẻ địch trên chiến trường của Lương Diệp khiến gã ấn tượng quá sâu, gã gần như theo bản năng tin tưởng Lương Diệp sẽ tìm được giải pháp.

Trên thực tế, không chỉ Biện Phượng, mà hầu hết quân lính, tướng lĩnh trong quân đều tin tưởng Lương Diệp có thể dẫn dắt họ giành chiến thắng trong trận chiến khốc liệt này.

Lương Diệp đem thanh nhuyễn kiếm cuốn vào bên hông, liếc nhìn Lữ Thứ đang tức giận: “Đêm nay khai chiến, ngươi sẽ là chỉ huy, nếu có thể chặt được đầu Khách Thập Đa Lỗ, trẫm sẽ thăng chức cho ngươi làm phó soái. “

Lữ Thứ ánh mắt như có lửa đốt, lớn tiếng nói: “Mạt tướng nhất định không phụ lòng tin tưởng của Bệ hạ!”

Lương Diệp cầm thanh kiếm trên bàn rời khỏi doanh trướng, Biện Phượng đi theo hắn từng bước một: “Bệ hạ, mạt tướng cũng muốn đánh!”

Mà nếu gã thắng lần nữa thì sẽ là ba trận đều thắng, phải biết rằng Ngu Phá Lỗ cũng chỉ năm trận đều thắng đã trở thành Sát Thần!

Lương Diệp nhìn thấu Biện Phượng, nhìn thế nào cũng không thấy thuận mắt, nhướng mi nhìn gã: “Ngươi, đêm nay mang theo hai ngàn kị binh, cùng trẫm dắt ngựa đi dạo”.

“A?” Biên Phượng có chút bối rối.

Mãi cho đến khi họ ghé vào sườn núi, nhìn thấy đại doanh lương thảo của Lâu Phiến, Biên Phượng mới hiểu ý nghĩa của việc dắt ngựa đi dạo là thế nào, lập tức máu toàn thân sôi sục vì phấn khích, gã nhìn Lương Diệp như thể em trai vừa tìm được anh mình, giọng nói đầy ngưỡng mộ: “Bệ hạ——”

Sau đó gã khó khăn ngậm miệng lại dưới ánh mắt lạnh lùng của Lương Diệp, nhưng ánh mắt sáng ngời không che dấu nổi muốn bày tỏ cùng Lương Diệp.

Lương Diệp một chân đá người này khỏi sườn núi.

Hàng ngàn kị binh từ mọi hướng lao xuống, đại doanh Lâu Phiến lập tức hỗn loạn.

Trong ánh lửa, Lương Diệp nhìn về phía Đại Đô, giữa tiếng chém giết, hắn không khỏi cảm thấy đắc ý.

Không biết Vương Điền có thành công tìm được thánh chỉ mà hắn chôn ở nơi định tình hay không.

Vương Điền chắc chắn sẽ rất vui vì sự chu đáo và dịu dàng của hắn. =)))

——

“Vương Điền! Ngươi đang muốn làm phản sao!?” Có người tức giận hét lên.

“Tự mình mang binh lính vào Đại Đô, phong toả cửa cung, không phải mưu phản thì là cái gì!”

“Vương Điền! Thật uổng ngươi làm thần tử! Ta quả thật không nhìn lầm ngươi, ngươi chính là gian thần xảo trá!”.

Rất nhiều quan lại phẫn nộ lên án, dù sao đây không phải lần đầu Vương Điền lợi dụng quyền lực, lần trước Lương Diệp bị ám sát, người này tự chủ trương khống chế toàn bộ cung điện, mặc dù sau đó liên tục có người buộc tội y, nhưng Lương Diệp ngoảnh mặt làm ngơ, như cũ vẫn tin tưởng y, chức tước càng lúc càng lớn, lén lút không biết bao nhiêu người đỏ mắt, mãi đến năm ngoái y cáo bệnh không xuất hiện, ác ý trong lòng mọi người mới miễn cưỡng giảm xuống.

Không lâu sau khi Lương Diệp xuất chinh, người này lại một lần nữa đứng giữa Nghị Sự Điện.

Vương Điền mỉm cười, nghe bọn họ lên án, chửi rủa mình, mãi đến khi Nghị Sự Điện ồn ào yên tĩnh trở lại, y mới chậm rãi nói: “Nếu mưu phản dễ dàng như vậy, ta nghĩ hiện tại có một số kẻ đã dùng thủ đoạn để làm điều đó, chỉ sợ đã sớm ngồi trên ngai vàng này rồi”.

“Vương Điền!”

“Quá to gan!”.

“Đầy miệng toàn dối trá!”

“Cho nên mong chư vị đại nhân chờ một chút, đừng sốt ruột.” Vương Điền đột nhiên cao giọng, hợp lại tay áo ngạo nghễ từ trên cao nhìn mọi người, dưới đủ loại ánh mắt nghi ngờ cười lạnh lùng: “Không bằng nghe xong thánh chỉ của Bệ hạ, rồi hãy chụp mũ lên đầu Vương mỗ!”.

Thánh chỉ từ từ lấy ra, trong đại điện vang lên giọng nói rõ ràng của Vân Phúc, vẻ mặt mọi người dần dần từ tức giận chuyển sang bối rối.

“…Trí tuệ đã được mài dũa từ lâu, tự mình chăm chỉ chưa bao giờ chịu lùi bước…”

Đều chỉ là những lời sáo rỗng, mấy lời khen qua loa chiếu lệ của Hoàng đế mà thôi, tuy mọi người không đồng tình với Vương Điền nhưng họ cũng miễn cưỡng đồng ý tên Vương này quả thực rất thông minh, khi làm việc chung cũng không quá nguy hiểm.

“…Ôn hoà khiêm tốn…tính tình dịu dàng, biết phục tùng…”

Mọi người nhìn binh lính mặc áo giáp cầm đao, trong lòng nghĩ con mẹ nó mấy cái này có nửa điểm nào liên quan đến Vương Điền, hơn nữa lời nói phía sau là dùng cho phi tần, cho nên đừng tưởng bọn họ không hiểu những lời được che dấu trong đó!

Phía trước lời lẽ hoa mỹ một đống, hận không thể khen người từ dưới đất khen lên trời, đến khi Vương Điền cẩm thấy không thể kiên nhẫn nổi nữa, Vân Phúc miệng khô lưỡi khô cuối cùng đọc đến chỗ quan trọng: “… Trẫm lòng được an ủi, đặc cách phong Vương Điền làm Đan Dương Vương… Là vật báu quý hiếm của thế gian, thông báo cho hàm sử ghi chép… Nay trẫm chinh chiến bên ngoài, Thái Tử  tuổi còn nhỏ, nên trẫm ủy quyền Đan Dương Vương thay trẫm giám quốc, trên triều có thể quyết định mọi việc, khâm thử!”

Giọng nói lạc đi, toàn bộ hội trường im phăng phắc.

Ngay cả Vương Điền cũng sững sờ giây lát.

Lương Diệp thằng ranh này nói cái gì mà địa điểm định tình, lúc đầu y tưởng đó thiên điện nơi bọn họ “viên phòng”, nhưng y không tìm thấy một mảnh giấy nào, y không tin nên đi đến Toái Tuyết Viên, Ngự Thư Phòng, tẩm cung, bể tắm, núi  giả, căn bếp nhỏ trong lãnh cung, thậm chí cả lỗ chó đều bị y và Sung Hằng khắp nơi lục soát nhưng không tìm được thánh chỉ mà Lương Diệp đề cập, cuối cùng không tìm được nên y cùng Sung Hằng tới Ngự Hoa Viên, nơi Lương Diệp trồng khoai lang và đậu nành trong đất, mắt thấy các đại thần đã được mời vào cung, cuối cùng họ cũng lục lọi khắp mảnh đất tìm thấy thánh chỉ của Lương Diệp dưới gốc cây quýt sắp chết ở góc tây bắc.

“Cây quýt này là thế nào?” Vương Điền cầm thánh chí, vội vàng đi tới Nghị Sự Điện.

Cái chó má gì mà nơi định tình, y một chút ấn tượng cũng không có.

“A, lúc chủ tử hạ cổ ngươi xong liền cùng nhau chơi bùn.” Sung Hằng nói, thấy Vương Điền sắc mặt cổ quái, liền sửa lời: “Chủ tử vừa mới hạ cổ cho ngươi xong, liền đến đây nhổ cỏ cho khoai lang và đậu nành”.

Tuy rằng coi mầm khoai lang thành cỏ dại mà nhổ trụi.

Vương Điền cầm thánh chỉ hận không thể chửi đệt mẹ, định cái rắm tình, kết thù thì đúng hơn.

—Vì vậy, Vương Điền thậm chí còn không có thời gian để đọc kỹ thánh chỉ, nhưng đúng như dự đoán, y đã được trao quyền tuỳ ý hành động.

Chỉ là Vương Điền không ngờ Lương Diệp lại trao cho y nhiều quyền lực như vậy, phong vương một người khác họ rồi lại giám quốc, Vương Điền cảm thấy nếu không mưu phản, thì thật có lỗi với sự tín nhiệm của Lương Diệp.

Sau sự im lặng chết chóc, Nghị Sự Điện bùng nổ.

Đại Lương từ khi lập quốc đến nay chưa từng có người nào khác họ được phong vương, mặc dù Lương Diệp chỉ ban cho Vương Điền hai chữ vương, không có giá trị bằng một chữ vương, nhưng y cũng thật sự có đất phong, quận Đan Dương gần với Đại Đô, là quận thịnh vượng thứ hai sau Đại Đô, đây là sợ Vương Điền không thể không mưu phản rồi!

Yến Trạch, Thôi Vận và Biện Thương ba người sắc mặt khó coi, chăm chú nhìn ấn ngọc tỷ cùng chữ viết trên thánh chỉ, đó quả thực là con dấu do chính tay Lương Diệp đóng lên, thậm chí cả bảo vật cũng được chuẩn bị rất đẹp mắt, hoàn toàn không giống như chuẩn bị qua loa vội vàng…

Toàn bộ quyền lực và của cải từ trên trời rơi xuống, Vương Điền không hề vui mừng, ngược lại trong lòng cảm thấy bất an —— Lương Diệp trước đây luôn nghi ngờ đề phòng y, huống chi hai người bọn họ chỉ ngủ với nhau mấy lần, cho dù ngủ với nhau trăm ngàn lần, hắn cũng không có khả năng tin tưởng chính mình như vậy, mặc dù hiện tại tình thế nguy cấp, nhưng Lương Diệp nhất định có kế hoạch khác.

Hắn rốt cục muốn làm cái gì?

Sắc mặt Vương Điền nghiêm nghị, không biết đang vui hay đang tức giận, điều này khiến mọi người cảm thấy y sâu không lường được, thánh chỉ chói lọi mà tuyên cáo xuống dưới, bọn họ không thể không thừa nhận – cho dù bọn họ không muốn thừa nhận nhưng những tên lính hung hãn ở xung quanh khống chế gia quyến của họ cũng sẽ không cho phép bọn họ có bất kỳ phản đối nào.

Nhưng bằng cách này, Vương Điền thật sự đứng về phía đối lập với các đại thần, hoàn toàn đắc tội với tất cả mọi người.

Phong vương khác họ thì thế nào? Chỉ cần bây giờ y không mưu phản, khi Lương Diệp sống sót trở về, sẽ có lúc y chết không có chỗ chôn.

Vương Điền tiếp nhận thánh chỉ, nhìn các đại thần quỳ dưới đất hành lễ, cuối cùng cũng cũng hiểu được ý đồ của Lương Diệp.

Nếu trẫm sống sót trở về, ngươi là Nhiếp Chính Vương đứng đầu, sẽ không mưu phản sao?

Nếu ngươi không mưu phản, ngươi đoán xem trẫm giữ hay không giữ lại ngươi?

Cuối cùng biến thành một câu —— Vương Điền, ngươi có tin trẫm hay không?

Nếu Vương Điền mưu phản, ngai vàng này sẽ là sợi dây chắc chắn nhất trong tay Lương Diệp, Vương Điền sẽ không bao giờ có thể rời khỏi cung điện Đại Đô, trở thành hoàng đế Bắc Lương, nếu Vương Điền không mưu phản, Lương Diệp có thể hoàn toàn tin tưởng y, còn cho y sự “bình đẳng” và “tôn trọng” mà y mong muốn nhất, Vương Điền làm sao có thể rời đi được?

Lấy của cải và quyền lực làm mồi nhử, hắn không ngần ngại dùng quốc gia làm ván cược, Lương Diệp tuỳ ý đến cực điểm, nhưng hắn cũng hoàn toàn chặn hết mọi đường lui của Vương Điền, bất kể hắn sống hay chết, ai thua hay thắng, Vương Điền vĩnh viễn bị hắn giam cầm bên người mình.

Dùng giang sơn, dùng quyền thế, dùng tình yêu, dùng chính bản thân Lương Diệp.

Có lẽ ngay từ bước chân đầu tiên khi Vương Điền đi qua Vân Thủy, lần nữa tiến vào Bắc Lương, Lương Diệp đã biết mình nắm chắc phần thắng.

Bóng đêm nặng nề, trong đại điện Nghị Sự Điện trống trải, Vương Điền ngồi trên bậc thềm trước ngai vàng, cụp mắt đọc lại thánh chỉ phong vương lần nữa, từng chữ đều giống như lời tuyên bố chiến thắng của Lương Diệp.

Y cũng lười đi sâu tìm hiểu ý nghĩa khác khi Lương Diệp tết tóc mình vào sợi chỉ, có lẽ hắn thực sự chỉ muốn lấy tóc tết, có thể là vô tình cố ý còn xen lẫn tâm tư hay mưu kế khác, hoặc có thể từ rất lâu rồi Lương Diệp đã thận trọng đi từng bước…nhưng Vương Điền không thể bình tĩnh và tàn nhẫn đến mức muốn bẻ gãy đôi cánh của Lương Diệp và hoàn toàn độc chiếm hắn.

Y ngửa người ra sau, thánh chỉ màu vàng che khuất khuôn mặt, trục giấy mang theo lụa vàng lăn xuống hai bên.

Bậc thềm ngọc lạnh thấu xương, nam nhân nằm ngửa trong bộ áo gấm hơi run rẩy, tiếng cười của y ngày càng lớn, trong cung điện trống trải này y dường như phát điên, tràn ngập niềm vui và sung sướng.

Được lắm Lương Diệp.

Chương 121

Chương 123

Bình luận về bài viết này