ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 128: Binh biến

—–o0o—–

Cung An Khang.

“Ăn từ từ thôi.” Đàm Diệc Sương bảo cung nữ đi xuống lấy sữa: “Gần đây sao lại thích uống sữa?”

“Vương Điền nói uống vào có thể cao lên.” Sung Hằng trước giờ ăn uống đều ăn ngấu nghiến, Lương Diệp mắng bao nhiêu lần gã cũng không sửa được, Đàm Diệc Sương cũng không thể thay đổi, nên cuối cùng nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mặc kệ gã.

Đàm Diệc Sương nghe vậy bật cười: “Hiện tại chiều cao của ngươi đã cao hơn rất nhiều nam nhân rồi”.

“Không cao bằng chủ tử và Vương Điền.” Sung Hằng không đồng tình nói.

Gã thấp hơn Lương Diệp và Vương Điền nửa cái đầu, lại gầy hơn một chút, cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ, cầm sữa cung nữ đưa cho, uống hai ba ngụm là hết. Sau khi ăn uống no đủ nhìn thấy Đàm Diệc Sương nhìn gã cười, mới muộn màng nhận ra, lập tức đỏ mặt: “Ta, ta chỉ đói bụng, tình cờ đi ngang qua…”

Ăn xong rồi gã mới nhận ra Đàm Diệc Sương muốn giữ gã lại ăn cơm, trong lòng có chút kích động không biết phải làm sao, nhưng bởi vì khi còn nhỏ gã thường ăn uống ở cung An Khang, cho nên không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

“Lâu rồi ta không về ăn cơm.” Sung Hằng khịt mũi, hai mắt đỏ hoe, trong giọng nói tràn đầy ấm ức cùng nói không nên lời.

Đàm Diệc Sương lắng nghe những ấm ức trong lòng gã, lấy khăn tay lau khóe miệng cho gã: “Muốn về thì cứ về, ta đã khi nào ngăn cản ngươi chưa?”.

“Chủ tử ——” Sung Hằng lời nói đến miệng bỗng nhiên im bặt, gã cúi đầu không nói thêm nữa.

Đàm Diệc Sương liếc gã một cái, thở dài nói: “Lưu Ly, ngươi đi lấy quần áo mùa đông tới đây.”

Cung nữ đáp lời rồi mang đến một bộ quần áo màu đỏ thẫm bằng vải bông vẫn còn mới, Đàm Diệc Sương lấy tới rồi nhìn gã ước lượng một chút: “Kích thước cũng vừa, vốn dĩ ta muốn may cho ngươi một bộ màu ngọc bích, trẻ con mặc rất dễ thương. Lại nghĩ đêm giao thừa nên mặc sáng sủa một chút nên đổi sang màu đỏ thẫm, nhưng Bệ hạ đã hủy yến tiệc, ta cũng không có cơ hội đưa cho ngươi, cái làm cho Bệ hạ vẫn còn để trong tủ kia, vẫn chưa đưa cho ngài ấy”.

Sung Hằng cười toe toét, gãi đầu nói: “Đêm giao thừa ta muốn đến đây gặp nương nương, nhưng Văn thái phó chết, chủ tử không vui nên ta phải ở bên cạnh người”.

“Ta biết.” Đàm Diệc Sương vỗ vỗ cánh tay gã: “Ngươi đi bên kia phòng thay đồ, ta ngắm một chút.”

Sung Hằng vui vẻ cầm quần áo đi đến phòng bên cạnh, cung nữ đứng bên lấy khăn tay che miệng cười, Đàm Diệc Sương liếc nhìn nàng một cái, lập tức im lặng.

Vương Điền phê xong tấu chương, lại mất nửa ngày nghị sự, đang mệt mỏi liền nhìn thấy Sung Hằng cả người đỏ rực, không biết từ đâu nhảy ra.

Vương Điền có chút kinh ngạc nói: “Nhìn bộ đồ này đã thấy vui vẻ rồi.”

“Nương nương làm cho ta.” Vẻ mặt khoe khoang của Sung Hằng giống hệt với Lương Diệp.

Vương Điền cười cười: “Trông rất đẹp, mặc đi.”

Sung Hằng nói: “Kỳ Minh vẫn luôn nhìn chằm chằm, chỉ là đổi người khác mà thôi.”

“Sau này tự mình theo dõi hắn đi.” Vương Điền kéo tay áo lên, cúi đầu nhìn bản đồ trên bàn: “Người khác ta cũng không yên tâm”.

“Được!” Sung Hằng đã quen làm những việc này, Vương Điền lại nói tin tưởng gã, tâm tình sung sướng ôm kiếm nhảy ra ngoài.

Vương Điền ngẩng đầu, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Dưới tấm bản đồ có một bức thư vừa bị chặn sáng nay – đó là mật thư Kỳ Minh gửi vào cung, sở dĩ y tạm thời đuổi Sung Hằng đi là không muốn gã biết.

“Về chuyện lương thảo, chúng ta có một số manh mối.” Thôi Kỳ đẩy xe lăn từ sau bình phong ra: “Binh Bộ thị lang Đàm Dũng Hoà”.

Đàm Dũng Hoà là em trai của Đàm Diệc Sương cùng một mẹ sinh ra.

“Vương gia.” Dục Anh đẩy cửa tiến vào, cầm lá thư trong tay ra: “Đàm gia tuyên bố, Đàm Cửu tiểu thư đã tìm được rồi.”

Điều này thật sự nực cười, lúc trước Lương Diệp vì muốn phong Vương Điền làm Hoàng hậu, nên mới hao hết tâm tư cùng Đàm Diệc Sương tạo ra một người không có thật là Đàm Cửu tiểu thư. Đàm Cửu tiểu thư này trong dân gian rất nhiều giai thoại vô cùng ảo diệu, người hâm mộ cô ta cũng rất nhiều. Nhưng sau đó Vương Điền trốn đi, chuyện này đã được giải quyết, nhưng hôm nay lại bị Đàm gia lợi dụng.

Cái gì mà cầm đá đập vào chân mình là đây chứ đâu?

Cuối cùng, “Đàm Cửu tiểu thư” hàng thật phải đứng ra giải quyết những rắc rối do sự mù quáng không màng hậu quả của Lương Diệp gây ra.

Vương Điền nhếch môi: “Thập Lục huynh nghĩ sao, bọn họ vì cái gì mà thiếu kiên nhẫn như vậy?”

Thôi Kỳ lười để ý đến cách xưng hô của y, bình tĩnh phân tích: “Ngươi luôn mồm muốn diệt trừ thế gia, người mà ngươi sắp xếp ở Lại Bộ kia cũng không hề do dự mà đi điều tra đám tham quan hủ bại làm rối kỉ cương, sau đó chuyện lương thảo vận chuyển đến tiền tuyến cũng rất nhanh có tin tức…Ta sợ bọn họ muốn ra tay ngay lúc này”.

“Lại đem những vị đại quan đó nhốt ở trong cung nữa càng không ổn”, Vương Điền thu lại nụ cười: “Mặc dù vị trí Hoàng hậu ta không muốn ngồi, nhưng cũng không thích người khác thèm muốn nó”.

“Cho bọn họ thêm chút lửa”.

Chuyện Đàm gia mưu phản là ngoài ý muốn, nhưng đó cũng không phải là điều quá bất ngờ.

Nước Lương sắp sụp đổ, chiến loạn nổi lên khắp nơi, trong cuộc chiến tranh giành quyền lực này từ xưa đến nay luôn là gan lớn thì no chết mà nhát gan thì đói chết. Dù kế hoạch có tỉ mỉ và vòng vo đến đâu, cuối cùng nó cũng cần một chút may mắn.

Khi lửa bao vây bốn phía, Vương Điền đứng trên bậc thang của Nghị Sự Điện, bên cạnh là Lương Hoàn, gắt gao dựa vào gần y, sợ hãi lắng nghe tiếng chém giết, nhìn chằm chằm vào ánh lửa ở bên ngoài.

“A Hoàn, đừng sợ.” Vương Điền dáng vẻ thoải mái đứng trên bậc thang, nhìn xuống các quan viên sắc mặt tái nhợt đứng trong điện: “Các vị đại nhân, không cần hoảng sợ, có một số người luôn không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá, bổn vương muốn để cho bọn họ thấy, thiên hạ này rốt cuộc là của ai”.

Hàng vạn cấm quân và binh lính ẩn nấp trong bóng tối đang chém giết rung trời lở đất.

Phía sau tấm rèm hạt, sắc mặt Biện Vân Tâm tái nhợt, hai tay trong tay áo nắm chặt, mà Đàm Diệc Sương ở bên kia chỉ nhắm mắt lại, vẻ mặt thờ ơ như không liên quan gì đến trò hề này.

Máu loãng thấm qua phiến đá của lối đi vào cung điện, màu sắc còn đẹp hơn cả tường cung điện.

Xác chết nằm rải rác trên mặt đất, máu chảy thành sông.

Lửa cháy khắp kinh thành Đại Đô, như thể giết chóc có thể gột rửa sự suy tàn cuối cùng của triều đại này.

Mọi biến cố nguy hiểm dường như trở nên mờ nhạt và bất lực dưới sự đàn áp tuyệt đối của quân lính.

Trời gần sáng, Vương Điền nhìn xuống lòng bàn tay sạch sẽ của mình, cười nhẹ, xắn tay áo lên, cười âm trầm nhìn các quan viên trong đại điện: “Các vị đại nhân, trong khoảng thời gian này các vị đã vất vả rồi, xin mọi người hãy về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai nghỉ tắm gội một ngày”.

“Vương Điền! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!” Có người tức giận mắng.

Giây tiếp theo, gã bị một mũi tên sắc nhọn xuyên tim mà chết.

Vương Điền cười thở dài: “Các vị đại nhân còn gì phản đối không?”

Nghị Sự Điện rơi vào một mảng yên lặng chết chóc.

Đàm gia binh biến thất bại nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành Đại Đô, bắt đầu như thế nào và kết thúc như thế nào thì dân chúng cũng chẳng quan tâm, họ chỉ biết hoàng cung cháy suốt đêm, xác chết chất thành đống, bãi tha ma xếp đầy thi thể. Vị Vương gia được Bệ hạ sắc phong hiện giờ một tay che trời trong triều, mức độ bạo lực của y còn khủng bố hơn cả Lương Diệp.

Đầu tiên là Thôi gia cùng Giản gia, bây giờ là Đàm gia cũng sụp đổ, may mắn là những thế gia khác thấy có chuyện liền kịp thời thoát ra, Vương Điền cũng không muốn đuổi cùng giết tận, hai bên mới miễn cưỡng duy trì thể diện cuối cùng.

Tuy nhiên, sau sự việc này, nguyên khí của thế gia bị tổn hại nghiêm trọng, họ không còn dám hành động liều lĩnh nữa, trong triều lần nữa được gột rửa, Vương Điền mạnh mẽ bổ nhiệm hai người có tiếng xương cứng là Thôi Kỳ và Bách Lý Thừa An, đồng thời quyết liệt cải cách chế độ quan lại.

Đối diện với Đàm gia, Thôi gia và Giản gia có vẻ như chẳng là gì, vàng bạc châu báu tịch thu trong nhà đã lấp đầy gần một nửa quốc khố, đất đai lấy được từ các thế gia thật khiến người kinh ngạc, lấy được lương thảo từ bọn họ quá đủ để nuôi sống ba mươi vạn đại quân…

Vương Điền vừa khiếp sợ vừa tức giận, cảm thấy vô cùng đau buồn và bất lực, y cố gắng nỗ lực vận chuyển lương thảo và vũ khí đạn dược ra tiền tuyến, đồng thời phân phát lương thực cho các quận bị ảnh hưởng ở phía bắc, hy vọng có thể cứu được càng nhiều dân chúng càng tốt.

Mặc dù Vương Điền đã ra lệnh cho các đại thần về nhà, nhưng những đại thần trong nội các cũng chưa kịp quay về, có đủ lương thực và vũ khí, họ phải thay đổi tuyến phòng thủ, chiến lược, còn nắm bắt cơ hội này để thay đổi chế độ quan lại, muốn thanh toán thuế ruộng, đất đai phải đo đạc lại, mỗi người đều hận không thể chia thành tám người để làm việc.

Tuy nhiên, thế gia vẫn còn đó, ngắc ngoải chưa chết hẳn, vẫn như cũ là đám mây đen treo lơ lửng trên đầu Đại Lương.

Khi mặt trời ngả về tây, Vương Điền ngồi ở ngưỡng cửa Nghị Sự Điện ăn điểm tâm, quầng thâm quanh mắt, Thôi Kỳ liếc nhìn Lương Hoàn đang bò trên sa bàn nghich cát, đẩy xe lăn đứng phía sau Vương Điền.

“Có một số việc có thể đạt được kết quả ngay lập tức, nhưng có một số việc cần chút thời gian ngắn.” Thôi Kỳ nhàn nhạt nói.

“Ừm.” Vương Điền dùng sức nhai điểm tâm trong miệng, nhìn ánh hoàng hôn đỏ như máu: “Ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu.”

“Có thể làm đến mức này đã là Trời phù hộ Đại Lương rồi.” Thôi Kỳ nói: “Nếu là người khác, chưa chắc có thể quyết đoán như ngươi.”

“Lương Diệp có thể làm được.” Vương Điền quay đầu cười với gã: “Có lẽ hắn có thể làm tốt hơn ta.”

Thôi Kỳ rời mắt khỏi nụ cười rạng rỡ của y: “Lương Diệp giam cầm ngươi ở Đại Đô để kéo dài tuổi thọ của Đại Lương.”

Nếu là người khác, cho dù hắn làm tốt hơn Vương Điền, Lương Diệp cũng sẽ không trao cho kẻ đó nhiều quyền lực như vậy, cho dù Lương Diệp rơi vào bước đường cùng phải giao ra quyền lực, đối phương cũng rất khó không sinh lòng phản… Cục diện hiện tại giống như Bắc Lương có hai vị Hoàng đế.

Tuy lạ lùng kỳ dị, nhưng Thôi Kỳ lại có cảm giác này, sự xuất hiện của Vương Điền giống như một cơ hội nào đó, kéo Bắc Lương sắp chết ra khỏi vũng lầy.

Vương Điền liếc mắt nhìn Lương Hoàn đang trèo lên sa bàn chơi cờ chiến, sau đó quay đầu tiếp tục ăn điểm tâm, ngắm hoàng hôn: “Thập Lục huynh, lúc nhỏ Lương Diệp cũng nghịch ngợm như vậy sao? “

Thôi Kỳ dừng một chút rồi nói: “Ta chỉ gặp hắn vài lần, khi còn nhỏ hắn sống không được như ý, lúc đó ta thân mình cũng chẳng lo nổi, cũng không muốn giúp hắn”.

“Ngươi rất thành thật, Thập Lục huynh.” Vương Điền vỗ vỗ vụn điểm tây trên tay, nhìn Kỳ Minh đang được Sung Hằng áp giải ở phía xa, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy có chút khổ sở, nhếch khoé miệng cười: “Nhưng mà ta thích”.

Thôi Kỳ sắc mặt vặn vẹo một chút, cảnh giác nhìn y.

Vương Điền cười lớn, phủi bụi không tồn tại trên tay áo: “Nhưng trước hết hãy nghe người bạn tri kỷ của ta giãi bày đã”

Kỳ Minh bị giam giữ trong ngục rất nhiều ngày, bây giờ đã mất đi phong thái trước đây, gã dùng ánh mắt bình tĩnh thản nhiên nhìn Vương Điền, thậm chí còn mỉm cười với y.

Vương Điền cũng cười, ngồi ở ngưỡng cửa cũng không đứng dậy.

Kỳ Minh ép buộc mình quỳ xuống nhưng Vương Điền đã giơ tay ngăn cản.

Y nhìn Kỳ Minh hốc hác tiều tuỵ, vẫn như cũ cảm thấy tiếc nuối: “Ta đưa ngươi vào nội các, còn tưởng sau này hai ta có thể uống rượu với nhau nhiều hơn”.

Kỳ Minh khóe miệng nhếch lên, khoanh chân ngồi trước mặt y: “Trọng Thanh, cần gì phải nói mấy lời dối trá như vậy? Nếu đêm đó không phải ngươi dùng rượu tính kế ta, ta làm sao có thể để lộ sơ hở của mình như vậy? Đàm gia cũng sẽ không hành động vội vàng như thế, cuối cùng sắp thành lại thất bại”.

Vương Điền thở dài: “Dù không có chén rượu Tiên Nhân Say đó, ngươi cũng đã lộ sơ hở của mình.”

Kỳ Minh cười lạnh một tiếng, cũng không tin.

“Nghe nói Thái phó thân thể luôn khoẻ mạnh, trên triều muốn đâm vào cột rồng để can gián cũng cần bảy tám người ngăn cản”, Vương Điển nhìn gã nói: “Tại tiệc mừng thọ của Thôi Ngữ Nhàn, ông ấy dùng một tay có thể túm Yến Trạch né tránh mũi tên, sao chỉ mới té ngã mà đã thành như vậy?”

“Sư phụ già rồi.” Kỳ Minh cuối cùng cũng không khống chế được vẻ mặt bình tĩnh.

“Ông ấy ngã cũng không nghiêm trọng, có người lợi dụng cơ hội hầu hạ ông ấy, đầu độc ông ấy.” Vương Điền chậm rãi nói: “Nếu như không phải chiến tranh đột nhiên nổ ra, Lương Diệp không có thời gian điều tra, ngươi nghĩ mình có thể sống đến tận ngày hôm nay sao?”.

Kỳ Minh vẻ mặt căng thẳng, một lúc sau mới cười nhẹ: “Sư phụ từ trước đến nay luôn thiên vị. Nếu Bách Lý Thừa An không bị điều khỏi Đại Đô, ông ta làm sao nhớ mình còn có một học trò là ta, để ta vào triều làm quan? Lúc trước khi ta đi xa ông ta chẳng hề bận tâm, bây giờ không có ai, ông ta lại kéo ta lại, dựa vào cái gì chứ! Ta, Kỳ Minh, sao không thể lọt vào mắt bọn họ chứ? Trọng Thanh, ngươi nói xem, ta có chỗ nào kém hơn Bách Lý Thừa An? Tại sao hai người lại coi trọng hắn hơn ta nhiều như vậy? Ta rốt cuộc kém cỏi ở chỗ nào chứ!”

“Ngươi không kém cỏi.” Vương Điền nói: “Ta nghe Thái phó từng nói ngươi là người nhạy bén, thông minh, lòng mang chí lớn, lại có tài, tương lai nhất định trở thành tể tướng tài giỏi”.

Kỳ Minh sửng sốt, không thể tin nói: “Sư phụ thật sự nói như vậy sao?”

“Không chỉ một lần.” Vương Điền nhớ lại lúc đánh cờ với Văn Tông, Văn Tông khen ngợi Kỳ Minh rất nhiều, ngược lại nói rất nhiều khuyết điểm của Bách Lý Thừa An, điều này từng khiến Vương Điền cảm thấy ông đang thiên vị Kỳ Minh. Đó là lý do tại sao khi ra khỏi cung, y chủ động kết giao với Kỳ Minh—— Văn Tông nhìn người rất chuẩn.

Lại chưa từng nghĩ mình sẽ thua trong tay học trò của mình.

“Không… không thể nào, ngươi lừa ta!” Kỳ Minh hai mắt đỏ hoe nói: “Sư phụ, hắn rõ ràng thích sư đệ hơn!”

“Cho dù ông ấy có thích Bách Lý Thừa An hơn, Nhạc Hoằng, ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi, ông ấy có đối xử tệ với ngươi không?” Vương Điền lạnh lùng nói: “Từ khi ngươi làm quan, ông ấy đã tốn bao nhiêu công sức mở đường cho ngươi? Kỳ Minh, ngươi làm người cũng nên có lương tâm.”

Kỳ Minh dùng sức lắc đầu, cười nói: “Ngươi lừa ta Vương Điền, ngươi xưa nay luôn xảo trá.”

Vương Điền nhếch khóe miệng: “Nếu ngươi không tin thì hãy quên đi. Niệm tình giữa hai ta, ta chỉ muốn trước khi chết ngươi biết mọi chuyện.”

Kỳ Minh đỏ mắt cười lớn.

“Trong nhà của ngươi, tìm thấy rất nhiều thư của Đàm Diệc Sương, Đàm Dũng Hòa—” Vương Điền nghiến răng nghiến lợi trước khi nói ra tên họ: “Ngươi giải thích thế nào về những bức thư của Ngụy Vạn Lâm?”

Kỳ Minh thu lại nụ cười, sắc mặt vô cảm nhìn Vương Điền: “Thắng làm vua, thua làm giặc. Ta chấp nhận chịu thua”.

“Mười vạn binh lính Bắc Cương chỉ một câu được làm vua thua làm giặc của ngươi mà lấp liếm tất cả sao?”, Vương Điền nghiêng cổ, ánh mắt đen tối dán chặt vào mặt gã: “Kỳ Minh, ngươi cùng Đàm gia, Nguỵ Vạn Lâm liên hợp mưu phản, cũng không ân hận khi phản quốc sao?”.

Kỳ Minh vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn y, phẫn nộ cùng không cam lòng ẩn giấu trong bóng tối rốt cuộc lộ ra: “Nếu không phải ngươi đột nhiên xuất hiện ngáng chân, hiện tại người thắng chính là ta. Vương Điền, ngươi ở Nam Triệu tốt như vậy, sao ngươi nhất định phải trở về vào lúc này! Vì sao ta trăm phương ngàn kế mưu tính lâu như vậy, ngươi lại dễ như trở bàn tay nhìn thấu kế hoạch của ta! Ngươi đến tột cùng là có chỗ nào hơn người khác, ngươi nói cho ta biết?!”

Vương Điền mỉm cười với gã, nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt: “Kế hoạch ngươi trăm phương ngàn kế tính toán cẩn thận đối với ta chỉ là một trò chơi, nếu thua cùng lắm là chết. Dù sao, ta cũng không hứng thú với việc ở lại cái nơi khốn khổ này như ngươi.”

Kỳ Minh nhìn chằm chằm y, dường như không hiểu những lời y nói, chỉ cảm thấy lời nói của y thật sự không thể hiểu nổi.

Vì vậy Vương Điền thay đổi cách nói: “Bởi vì ta chấp nhận mạo hiểm, bởi vì ta có đủ quân lính, bởi vì ta… vốn muốn dùng Đàm gia để khai đao đối với các thế gia”.

Còn việc Đàm gia có mưu phản hay không, thì đối với Vương Điền kết cục đều là chết, nhưng hiện tại là danh chính ngôn thuận mà thôi.

Kỳ Minh cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt: “Ngươi không sợ tiếng xấu ngàn năm sao!? Không sợ Lương Diệp quay về giết ngươi sao!?”

Vương Điền rốt cục đứng lên khỏi ngưỡng cửa, cúi đầu nhìn gã từ trên cao: “Nếu sợ, ta đã không trở về.”

Kỳ Minh đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, ngay sau đó gã bị thị vệ bên cạnh đá mạnh vào đầu gối, quỳ xuống trước mặt Vương Điền.

Vương Điền duỗi tay giữ chặt gã có ý định cắn lưỡi tự sát, nghiêng người nhìn thẳng vào mắt gã, nở một nụ cười đáng sợ và nham hiểm: “Đừng chết sớm như vậy, ta còn có rất nhiều điều muốn hỏi ngươi.”

“Nhạc Hoằng.”

Chương 127

Chương 129

Bình luận về bài viết này