ÔM TRĂNG SÁNG

 [TRĂNG] Chương 148: Chân thật

—–o0o—–

Cảm giác ngột ngạt ập đến, Vương Điền đầu đau như búa bổ mở mắt ra, sức nóng từ ngọn lửa khiến bắp chân bị thương của y đau nhức, y không biết khi nào mình lại ngủ thiếp đi.

Ngay sau đó là tiếng ho khan khiến cả người y chấn động.

Y ngơ ngác, cẩn thận chăm chú nhìn Lương Diệp, nhìn hắn bởi vì ho khan dữ dội mà ngực phập phồng, niềm vui thoáng chốc đã bị dập tắt bởi sự bi quan cùng hoài nghi.

Một giấc mơ khác.

Hay ảo giác?

Dù y có tự véo mình đau đến thế nào, trong giấc mơ y luôn cảm nhận được, khiến y không thể phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.

Lương Diệp nôn ra một ngụm máu đen, đau đớn mà nhăn nhó, Vương Điền không thể thuyết phục được chính mình đây là hiện thực, nhưng y vẫn không tự chủ được mà đi tới đỡ người ngồi dậy, dùng ống tay áo lau vết máu trên cằm.

Lương Diệp nhấc chân lên cuộn tròn một chút, dựa vào vai y, nhắm mắt lại gọi tên y: “… Vương Điền?”

Vương Điền không dám lên tiếng, chỉ ôm chặt lấy hắn.

Lương Diệp bị thuốc trên người dính nhớp phải mở mắt ra, nâng tay lên cho y xem vết xước, yếu ớt nói: “Đau quá.”

Vương Điền cả người cứng đờ, nắm lấy tay hắn, cẩn thận thổi thổi cho hắn.

Lương Diệp híp mắt cười, áo ngoài ấm áp khiến hắn cảm thấy thoải mái, vô cùng buồn bực nói: “Ta tỉnh rồi… Ngươi không vui sao?”

Vương Điền mấp máy môi, giọng khô khốc nói: “Ta không biết.”

Thanh âm kia nghe như tuyệt vọng cùng không biết phải làm sao, Lương Diệp vừa nghe trong lòng cảm thấy khó chịu, nhếch khóe miệng, tiếc nuối nói: “Ta còn tưởng rằng có thể giống như trong thoại bản… Ngươi lao lên khóc thảm thiết… rồi nói những gì ngươi nghĩ ở trong lòng.”

“Nằm mơ”, Vương Điền lẩm bẩm.

Lương Diệp cười, lại bỏ thuốc đắp lên vết thương trên bụng mình ra, cơn đau khiến hắn run rẩy một chút, Vương Điền vội vàng giữ người lại: “Đừng cử động.”

“Cầm máu và giải độc?” Lương Diệp ngửi một lúc rồi nói: “Học trộm được từ Lý Bộ?”

Hô hấp của Vương Điền có chút run rẩy: “Ừ.”

“May mà có ngươi, nếu như chỉ có một mình ta…” Lương Diệp nói, đột nhiên bị y cắt ngang lời.

“Lương Diệp.” Vương Điền quỳ trên mặt đất ôm lấy hắn, cúi đầu hôn lên đôi môi đầy máu vẫn còn chưa khô.

Dù đã đi một chuyến tới quỷ môn quan, nhưng Lương Diệp vẫn không từ chối, vui vẻ đón nhận nụ hôn nồng nàn và bất ngờ này, ngoại trừ việc suýt ngất đi, hắn vẫn cảm thấy rất hài lòng về bản thân.

Vương Điền đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi… muốn uống chút nước không?”

Lương Diệp yếu ớt gật đầu, Vương Điền đưa nước ấm đun sôi đã lọc vào miệng hắn, đút cho hắn từng chút một.

Lương Diệp cảm thấy sắc mặt của y không đúng, sau khi uống nước xong, hắn nắm lấy tay y nói: “Vương Điền, ta không chết.”

“Ừ.” Vương Điền vội vàng đáp lại, đặt ống tre đựng nước xuống đất: “Ta đi tìm đồ ăn cho ngươi.”

“Vương Điền, quay lại!” Lương Diệp muốn đứng dậy, nhưng chạm vào vết thương đau đớn, sắc mặt tái nhợt. Tuy nhiên, Vương Điền chưa kịp đưa tay ra, hắn đã tự mình ngồi dậy.

Sắc mặt Vương Điền thay đổi, một tay đỡ hắn, dựa vào vách đá trong động.

“Hiện tại ngươi không phải đang nằm mơ.” Lương Diệp nhìn đôi mắt trống rỗng của y, cau mày nói: “Ta có thể chứng minh cho ngươi thấy.”

Vương Điền khóe môi mấp máy, khó khăn hỏi: “…Làm sao chứng minh?”

Y gần như theo bản năng chấp nhận sự sợ hãi sau khi tỉnh dậy này, bắt đầu nghi ngờ giấc mơ sẽ sụp đổ.

Lương Diệp nắm lấy bàn tay y, ở trước mặt mình mở ra, nghiêm túc hỏi: “Trước đó ngươi đã nói, vân tay của chúng ta giống hệt nhau, ngươi còn nhớ không?”

Vương Điền lắc đầu.

“Trẫm nhớ rõ.” Lương Diệp liếm đôi môi khô khốc, nhắm mắt lại đắc ý nói: “Nhìn phía dưới của lòng bàn tay ngay chỗ giữa, có phải chia làm ba đường không?”

Vương Điền liếc nhìn lòng bàn tay của mình, nói: “Đúng vậy.”

“Nói cho ngươi một điều nữa mà ngươi không biết.” Lương Diệp mở mắt, dùng sức siết chặt ngón tay y, cười đến vô cùng ái muội: “Ta bây giờ thật sự đau muốn chết. Ca ca, huynh hãy đối xử với ta tốt hơn một chút, eo hỏng rồi sẽ không thể thao được huynh”.

“…” Vương Điền mặt không biểu tình gì nhìn chằm chằm hắn.

Lương Diệp trong mơ thật sự không làm được việc này —— không biết xấu hổ.

Y còn chưa kịp thở ra một hơi, Lương Diệp đã bắt đầu nôn ra máu, niềm vui mà y vừa có được đã tan thành mây khói.

Con mẹ nó cho dù không phải là mơ, Lương Diệp liên tục nôn ra thế này cũng chẳng sống được bao lâu.

Lương Diệp cầm lấy nước y đưa cho súc miệng, sau đó vẻ mặt hung ác nằm trong lòng y: “Yên tâm, độc không giết được ta.”

Vương Điền trầm mặc không nói lời nào.

“Lúc ta tám tuổi, bị ép uống một bình Hạc Đỉnh Hồng (1), sau khi sư phụ cứu ta, ta miễn nhiễm với mọi độc tố… khụ khụ, khụ khụ!” Lương Diệp đuôi lông mày khoé mắt đều là đắc ý, lau đi vết máu bên ngoài miệng: “Cùng lắm… phun ra thêm hai ngụm máu đen nữa… khụ khụ!”

(1) Còn gọi là hồng tì thạch, thạnh tín: là khoáng vật của Asen, có tên gọi là hùng hoàng đỏ As4S4. Chỉ cần dùng một lượng nhỏ bằng hạt ngô, hoà tan vào trong nước có thể giết chết người ngay lập tức. Có lẽ vì màu sắc của loại đá này gần giống màu của đầu chim hạc nên người xưa có sự liên tưởng và đặt tên là Hạc đỉnh hồng.

Hắn nói ra hết sức nhẹ nhàng, nhưng Vương Điền hận không thể ôm chặt hắn vào lòng, hơi thở càng lúc càng trầm trọng cùng tuyệt vọng.

Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay phủ đầy thuốc của hắn.

Lương Diệp cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm giọt nước hồi lâu, sau đó mới chậm rãi thu lại ý cười, trong lòng hắn không biết phải làm sao, vừa có chút ấm ức cùng đau lòng, hầu kết của hắn lăn lộn mấy lần, hắn nuốt xuống sự xót xa không nên xuất hiện vào lúc này: “Không sao đâu. Mọi chuyện qua rồi, coi như là…trong hoạ có phúc”.

“Lương Diệp.” Vương Điền giọng khàn khàn kêu tên hắn.

“Ừ”, Lương Diệp duỗi tay lên xoa xoa mũi.

“Chúng ta có thể không làm Hoàng đế nữa được không?” Vương Điền ôm lấy hắn, giọng nói bình tĩnh dịu dàng: “Cứu Sung Hằng rồi, ta mang các ngươi đi”.

Bàn tay chồng chất vết thương của Lương Diệp nắm lấy bàn tay đang run rẩy của y, cười nói: “Dù ta có đồng ý, ngươi tin sao?”

Chuyện tới nước này, dù có muốn bọn họ cũng không thể rời đi được.

Lương Diệp cố hết sức mà giơ tay lên, sờ sờ mặt y, ra vẻ thoải mái: “Xem ra lần này doạ ngươi đến mức sợ quá rồi, cũng chẳng còn tâm tư mà tính kế trẫm nữa”.

Vương Điền cả người cứng đờ, nhếch khoé miệng.

Lương Diệp không thể giải thích cảm giác trong lòng mình như thế nào, hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe cùng bộ dáng thận trọng của Vương Điền trước mặt, dường như đứng trước muôn vàn tính toán cùng chinh phục của Vương Điền hắn đã mất đi hứng thú. Hắn không cảm thấy vui vẻ hay thoải mái, thậm chí có chút bực bội cùng khổ sở, trái tim dường như bị người nhéo một chút.

Ý nghĩ hoàn toàn khống chế Vương Điền đột nhiên trở nên nhàm chán, tẻ nhạt.

Hiện tại hắn chỉ muốn ôm người vào trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng y, để y không cần như vậy…khiến người đau lòng.

Hắn nghĩ vậy nên đã làm như vậy.

Vương Điền cẩn thận duy trì khoảng cách với hắn, tiếp nhận cái ôm này, không mang theo dục vọng nào, so với những cái ôm bá đạo, dữ dội và ái muội trước đó, mà bởi vì vết thương của Lương Diệp, thậm chí còn muốn xa cách hơn.

Nhưng nó làm cho những dây thần kinh đang căng thẳng đến mức sắp đứt của y chậm rãi thả lỏng xuống.

Những ảo giác hỗn loạn, ồn ào, kỳ quái trong giấc mơ đó dường như cũng chỉ đến thế.

Nếu Lương Diệp tồn tại trong ảo ảnh, vậy y sẽ không chút do dự coi đó là hiện thực của mình.

Chương 147

Chương 149

2 bình luận về “ [TRĂNG] Chương 148: Chân thật”

Bình luận về bài viết này