ÔM TRĂNG SÁNG

 [TRĂNG] Chương 149: Ra vẻ

—–o0o—–

Cơ thể Lương Diệp tốt đến mức thái quá, dù cả người đầy thương tích cùng bị đâm vào bụng nhưng sau khi tỉnh dậy hắn vẫn vui vẻ ăn hết một nửa con gà quay.

Một ít cánh gà cháy bị hắn bẻ gãy, hắn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào những thứ trông quái dị bên cạnh đống lửa: “Mấy thứ này đều là ngươi làm à?”

“Ừ.” Vương Điền dùng nước sôi nhúng miếng vải hai lần, sau khi nhiệt độ giảm xuống, y lau vết thương bị nhiễm độc trên cơ thể hắn, lại từ từ lau sạch các loại thuốc đã khô đi: “Hồi đại học, ta đã học sơ cứu vết thương khi đi dã ngoại sinh tồn”.

Mảnh vải vẫn còn nóng, Lương Diệp khoa trương rên lên một tiếng, Vương Điền nắm lấy cổ tay hắn hỏi: “Đau không?”

“Ừm.” Lương Diệp nghiêm túc gật đầu, cắn một miếng hết nửa cái đùi gà, kén cá chọn canh nói: “Đáng tiếc chẳng có mùi vị gì, thực sự khó ăn.”

“…” Vương Điền muốn đem mảnh vải ném vào mặt hắn.

Lương Diệp rất hưởng thụ sự chăm sóc tỉ mỉ của Vương Điền, kể từ khi gặp Vương Điền, hắn mới nhận ra bị thương, bị bệnh là một điều hết sức thú vị, hắn có thể “ra lệnh” cho Vương Điền mà chẳng cần kiêng nể gì.

“Đau bụng.” Hắn ăn gần hết con gà không có mùi vị gì, uống rất nhiều nước, bắt đầu trở nên yếu đuối mong manh, dựa vào Vương Điền ợ hơi, vừa cử động vừa rên rỉ, dường như muốn mang hết những khổ đau trước đây ra than thở: “Chóng mặt, lạnh…buồn nôn, khó chịu.”

Vương Điền lại đắp một loại thuốc đơn giản lên vết thương của hắn, kiểm tra vết thương ở bụng một chút: “Nếu ăn thêm nửa con gà quay kia nữa sẽ càng buồn nôn hơn.”

Lương Diệp liếm môi, vô cùng hào phóng nói: “Ta để lại cho ngươi.”

“Ta không đói.” Vương Điền không có cảm giác thèm ăn, y lau sạch thuốc trên tay, mặc áo lót cho Lương Diệp, rồi khoác áo ngoài vào cho hắn, lại cẩn thận ôm hắn vào lòng.

Lương Diệp cầm tay y nghịch một hồi, hô hấp cũng trở nên đều đều.

Vương Điền rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Lương Diệp, lý trí nói cho y biết, y hiện tại nên tìm cách rời khỏi nơi này, y cùng Lương Diệp mất tích, bên ngoài hẳn sẽ hỗn loạn vô cùng, nhưng mí mắt y càng ngày càng nặng, y cố gắng kháng cự cơn buồn ngủ, nhưng không thể cưỡng lại được, cuối cùng vẫn là nghe tiếng củi lửa kêu lách tách mà rơi vào bóng tối dày đặc.

Là sống sờ sờ bị nghẹn tỉnh.

Vương Điền bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào phải nheo mắt lại, cảm giác ấm áp và ẩm ướt trên môi khiến đầu óc chậm chạp của y có chút bối rối, y thở dốc hai tiếng, liền bị nụ hôn mãnh liệt nhấn chìm. Trên người Lương Diệp mùi máu tươi cùng mùi thuốc xộc vào mũi, cánh tay y cứng đờ không dám chạm vào, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt vạt áo đã rơi xuống của Lương Diệp.

Những ngón tay cong cong nắm chặt tấm vải đen, các khớp xương do dùng sức mà chuyển sang màu trắng xanh lạnh lẽo, mu bàn tay chồng chất vết thương căng cứng, ánh nắng mặt trời ngoài hang chiếu vào mạch máu màu xanh nhạt.

Lương Diệp cụp mắt xuống, thích thú thưởng thức vẻ mặt ẩn nhẫn cùng mờ mịt của y, nhìn người khó thở đến khóe mắt bắt đầu phiếm hồng, sau đó mới đại phát từ bi buông y ra.

Vương Điền hít một hơi thật sâu, lông mi ướt át nhẹ nhàng run lên, vài tia nắng chiếu vào mang theo bụi bặm bay múa. Lương Diệp đưa tay xuyên qua tia sáng trước mắt y, dùng tay vuốt ve mí mắt mỏng manh của y, giọng nói khàn khàn: “Tỉnh rồi à?”

Vách đá sau lưng cộm làm lưng y đau nhức, y thở dốc nhìn chằm chằm Lương Diệp, nhìn tư thế tiêu sái của hắn nửa quỳ trên mặt đất, huyệt Thái Dương giật đến phát đau, y khàn giọng nói: “Lương Tử Dục, ngươi là sợ mình không chết được phải không?”.

Đêm qua con yếu đến không thở ra hơi, nhưng ngủ một giấc dậy lại cảm thấy mình có thể leo lên Trời được.

Lương Diệp nhếch miệng cười, vô cùng kiêu ngạo nói: “Cơ thể trẫm tốt.”

Đại khái là bởi vì sắc mặt Vương Điền thực sự khó coi, nên hắn bất đắc dĩ nói thêm: “Đương nhiên, chủ yếu là do ngươi chăm sóc ta rất tốt, nếu chỉ có mình trẫm, vết thương không kịp thời chữa trị, liền sẽ mất mạng.”

Sắc mặt Vương Điền nhất thời càng khó coi, ánh mắt như muốn ăn thịt người, Lương Diệp nheo mắt suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi che vết thương trên bụng, ngập ngừng nói: “Aiza, đau quá. “

Nói xong, hắn nhướng mi, cẩn thận nhìn sắc mặt Vương Điền.

“…” Vương Điền đau đầu mà thở dài.

Con mẹ nó bệnh tâm thần mà.

Mắt thấy nếu y tiếp tục phớt lờ hắn, thằng ranh này có thể biểu diễn động tác leo núi ngay tại chỗ, Vương Điền nắm lấy cổ tay hắn, bảo hắn ngồi xuống: “Ta ra ngoài tìm chút đồ ăn rồi quay lại.”

“Sáng nay ta câu được hai con cá lớn, nhìn xem.” Lương Diệp chỉ vào hai con cá chết thảm trên mặt đất, đao lá liễu xuyên thủng hai con cá, những sợi tơ xé hồn quấn thành một khối vẫn chưa gỡ ra, cảm giác săn sóc cực kì, vẻ mặt chạy nhanh tới muốn được khen ngợi: “Ngươi chỉ cần xiên rồi nướng chúng thôi.”

Được lắm, hắn gọi đây là “Câu cá” đấy.

Vương Điền tức giận đến mức cũng chẳng quan tâm đây có phải là mơ ngay không, chỉ muốn nướng tên ngốc Lương Diệp này cùng với mấy con cá.

Nước chìm trong nồi đá, Vương Điền sắc mặt âm trầm dùng đao lá liễu mổ bụng hai con cá rồi ném vào, nhìn nước dần dần sôi lên.

Lương Diệp ngồi ở một bên ngoan ngoãn nhìn, không có lời nào muốn nói tự tìm lời hỏi: “Đây là ngươi làm?”

“Ta nhặt được nó ở gần đây.” Vương Điền nhìn hắn như nhìn tên thiểu năng trí tuệ.

“Ồ.” Lương Diệp vỗ vỗ đầu gối đầy bụi đất, sờ sờ mũi.

Trên thực tế, Lương Diệp từ tối hôm qua đã có cảm giác khó hiểu không thể giải thích được, bản năng cảnh giác đột nhiên biến mất, điều này khiến hắn cảm thấy bất an, nhưng lại không thể cưỡng lại, luôn muốn… ở bên cạnh Vương Điền.

Cho dù chẳng cần làm gì, chỉ cần ở bên cạnh nhau cũng có thể khiến hắn thoải mái.

Ý nghĩ chiếm hữu và kiểm soát đã biến mất, thay vào đó là mong muốn được gần gũi hơn.

Vì thế hắn hôn Vương Điền, cảm thấy còn chưa đủ, thứ hắn muốn không phải là cá nước thân mật, mà là một loại dục vọng không thể hình dung khác, nhưng dù dùng thủ đoạn hay tính kế đều không thể đạt được, rốt cuộc hắn cũng không biết mình muốn cái gì.

Điều này làm Lương Diệp cảm thấy khó chịu.

Vương Điền bỏ thêm củi vào đống lửa, thấy hắn ngồi xếp bằng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nồi canh cá, ánh mắt vừa đói vừa nóng nảy, nhịn không được ném thêm hai khúc gỗ nữa: “Chờ một chút.”

Ánh mắt Lương Diệp dừng trên khuôn mặt y, nuốt nước miếng: “Vương Điền.”

“Hả?” Vương Điền dùng nước rửa sạch vảy cá trên đao lá liễu, ngửi thấy mùi tanh của cá, cau mày, quyết định không chạm vào nồi canh cá nữa.

Y đợi một lúc lâu không nghe thấy câu tiếp theo của Lương Diệp, y rửa sạch lưỡi dao, đưa lại cho Lương Diệp: “Sao vậy?”

Lương Diệp nhận lấy, bóp chặt lưỡi dao lạnh lẽo, hắng nghiêm túc nói: “Không có gì.”

Vương Điền vén áo choàng ngồi xuống bên cạnh hắn, Lương Diệp hơi nhướng mày, tâm tình bỗng nhiên phấn chấn, vui vẻ cất đao lá liễu trở lại trên người, không dấu vết mà nhích lại gần y, cho đến khi chân hai người dính sát vào nhau mới chịu dừng lại.

“Đừng cử động.” Vương Điền duỗi tay đặt lên đùi hắn, chuẩn xác tránh vết thương trên đó: “Nếu có thể nhặt được một chiếc nồi đá ở gần hang, có nghĩa là đã có người ở đây. Dòng chảy ở đây ổn định, xuống phía dưới không chừng có thể tìm thấy làng mạc hoặc thị trấn, đến lúc đó có thể liên lạc với bên ngoài rồi”.

Lương Diệp nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên đùi mình, lòng bàn tay của Vương Điền tuy hơi lạnh nhưng chỗ bị y chạm vào như bị lửa nướng, ngứa và rát, hắn nghiêm túc nói: “Vương Điền, bỏ ra.”

Vương Điền không hiểu được nhìn hắn một cái, bỏ tay ra, nghi hoặc hỏi: “Sao mặt ngươi đỏ vậy? Có thấy khó chịu chỗ nào không?”

Y sợ Lương Diệp phát sốt nên đưa tay ra sau gáy, áp trán vào trán hắn, quả thực có hơi nóng, trong lòng chợt trầm xuống: “Vết thương bị nhiễm trùng à?”

Mùi cơ thể của Vương Điền xộc vào mặt, hơi thở của Lương Diệp càng căng thẳng, lúng túng đến mức không biết để tay vào đâu, nôn nóng nhíu mày, xấu hổ nói: “Không, trẫm ổn mà”.

Thấy hắn căng thẳng, Vương Điền cho rằng hắn rất khó chịu, đưa tay cởi quần áo hắn: “Để ta xem xem.”

Lương Diệp nắm lấy tay y, dùng chút nội lực áp chế sự khô nóng trong người đang dâng lên, bình tĩnh nói: “Không sao đâu.”

Vương Điền nhìn sắc mặt hắn trở lại bình thường, sau đó tiến lên dùng trán kiểm tra, cảm giác nóng bỏng không còn nữa, cho rằng việc điều chỉnh hơi thở đã có tác dụng, y thở phào nhẹ nhõm.

Canh cá không thêm bất cứ thứ gì rất tanh, nhưng lại bổ dưỡng hơn so với nướng, Vương Điền đưa cho hắn một ống trúc lớn, Lương Diệp vì cái mùi của nó mà nhăn mũi lại, ghét bỏ muốn đẩy ra.

“Uống lên sẽ tốt cho sức khỏe.” Vương Điền cũng không thích mùi vị này, kiên nhẫn dụ dỗ cùng lừa gạt: “Rất thơm.”

Lương Diệp từ trước đến giờ không chịu nghe lời người khác, ngay cả Vương Điền cũng không, nhưng khi Vương Điền đưa canh cá tới miệng hắn, giọng nói dịu dàng dễ nghe, rõ ràng giọng nói của hai người rất giống nhau, nhưng khi rơi vào tai hắn, cứ như bị người hạ cổ.

Hắn khổ không nói nổi nhìn chằm chằm vào món canh cá, được Vương Điền đút uống vào hơn phân nửa.

Sau đó nôn ra.

Vương Điền không ngờ hắn lại uống nhiều như vậy, hả hê cong cong khoé miệng, Lương Diệp liếc mắt một cái, cuối cùng tìm được lý do mà hắn không hiểu suốt cả buổi sáng, hắn cười tà ác: “Ngươi cũng uống đi.”

“Không, ta không đói.” Vương Điền ghét bỏ lùi lại.

Đánh chết y cũng đừng nghĩ đến chuyện để y uống một ngụm này.

Lương Diệp thấy vậy liền uống một ngụm lớn, giữ chặt cổ y mà hôn lên, Vương Điền sợ chạm vào vết thương trên người hắn không dám cử động, chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, ngón tay cái của Lương Diệp ấn vào cổ y, y buộc phải há miệng nuốt gần hết, còn lại chảy xuống khóe miệng, xuống cằm rồi rơi xuống cổ, dinh dính một mảng.

Lương Diệp liếm khóe miệng dính chút canh, nhìn chằm chằm Vương Điền cau mày, tinh thần và thể xác đều thoải mái vặn cổ một chút, cười tủm tỉm: “Uống ngon không?”

Vương Điền cắn răng cười nói: “Ừ, ngươi uống nhiều một chút.”

Lại nôn ra.

Lương Diệp cười nói: “Ta cùng ngươi uống.”

“…………”

Cuối cùng, hai người ăn ý mà thoả hiệp, dù có bổ dưỡng đến đâu thì họ cũng sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa.

Sau chuyện này, Lương Diệp tự giác khôi phục trạng thái hòa hợp với Vương Điền như trước đây, lười biếng dựa vào y: “Nếu bọn họ muốn mạng của trẫm, không tìm thấy xác của trẫm ở núi Tứ Bàn, bọn họ sẽ không dám động vào Sung Hằng… Nơi này giống như ở trung hạ lưu sông Thường Thủy, nếu chúng ta ra ngoài tìm được hai con ngựa chạy nhanh, rất nhanh có thể đến núi Chướng Mục”.

Vương Điền ghét bỏ lau nước canh cá trên cổ, nghe vậy động tác hơi dừng lại: “Ừm.”

Y phát hiện mình không muốn nói những chuyện này, thậm chí còn ích kỷ hy vọng không tìm được thôn trấn nào, y cùng Lương Diệp cứ như vậy sống ở trong động.

Chỉ có y và Lương Diệp.

“Khi lũ quét tới, tại sao ngươi… đẩy ta?” Vương Điền nhìn ngọn lửa càng ngày càng thấp.

Nếu không đẩy y, có lẽ hắn đã tránh được nhát kiếm của Biện Phượng.

Lương Diệp đúng lý hợp tình nói: “Cơ thể ngươi mong manh yếu ớt, nếu không đẩy ngươi có lẽ còn không chạy nổi.”

Nói xong hắn hắng giọng, thực ra lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, theo bản năng hắn muốn Vương Điền chạy trốn, hắn không dễ dàng chết được, nhưng Vương Điền thì không như vậy, nghĩ tới hắn liền tức giận, sắc mặt không vui nói: “Ngươi còn quay lại làm gì?”

Để thấy hắn như một kẻ ngốc bị Biện Phượng đâm một nhát kiếm.

“Ngươi nói xem” Vương Điền thản nhiên nhướng mi, nhìn chằm chằm hắn.

Thật vất vả mới đè nén được cảm giác bối rối này, cuối cùng nó lại xuất hiện trong đầu, Lương Diệp cau mày, hắn dường như hiểu được, nhưng vô thức lại cảm thấy không tin nổi.

Không có lý do gì phải mạo hiểm tính mạng vì hắn, nghe thật hoang đường và nực cười.

Vương Điền không phải là người như vậy, hắn cũng không phải.

Bọn họ ích kỷ, không từ thủ đoạn, đầy bụng mưu mô, luôn thăm dò và kìm chế lẫn nhau để đạt được thứ mình muốn, họ thời thời khắc khắc mà tranh đấu gay gắt, xét đến cùng chỉ là lợi dụng lẫn nhau.

Vương Điền là người mà hắn dùng để thỏa mãn ham muốn chinh phục cùng kích thích, là mãnh thú mà hắn muốn giữ bên mình ý đồ thuần hoá nó, là kho báu mà hắn luôn đề phòng nhưng cũng vô cùng yêu thích.

Nói đến tình cảm, trong lòng hai người đều biết rõ đó chỉ là tình thú, ai cũng không cho là thật, thậm chí trước cơn lũ bọn họ vẫn nghi ngờ nhau, lấy việc rơi vào bẫy rập của đối phương làm niềm vui.

Lương Diệp không thể hiểu được, điều này còn khó hiểu hơn cả âm mưu phức tạp nhất trên thế giới.

Vương Điền giật giật khóe miệng nói: “Đừng nghĩ nữa, đầu óc ngu ngốc của ngươi không nghĩ ra được.”

Lúc đầu y thật sự chỉ muốn vui vẻ, nghĩ rằng mình có thể khống chế được cảm xúc của hai bên, sau đó lý trí nhìn bản thân càng ngày càng lún sâu, đến khi phản ứng lại thì đã muộn.

Lương Diệp nghe xong sắc mặt vô cảm nhìn y, ánh mắt xa cách và lạnh lùng.

“Bệ hạ” Vương Điền quay người hôn lên khóe miệng hắn, cười nhẹ: “Ngươi cho rằng ngươi cùng ta gặp dịp thì chơi, giả vờ thích ta, chơi đến vui vẻ —”

Lương Diệp cau mày, kìm nén chính mình muốn hôn y, vẻ mặt không rõ mà nhìn y, ý đồ muốn dựng lên lớp gai nhọn một lần nữa, nhưng làm thế nào cũng không được, ngay cả khi Vương Điền duỗi tay chạm vào mặt hắn, cảm giác phẫn nộ cùng ấm ức lại trào dâng.

“Nhưng ngươi vốn dĩ nên có bộ dáng này mới phải.” Vương Điền thở dài, vừa đau lòng vừa buồn cười, nói với hắn cũng là nói với chính mình: “Đồ ngốc, tự nhiên lại lôi chính mình vào cuộc chơi.”

Giả vờ quá lâu, bí mật chôn dấu sẽ vô tình bị lộ ra ngoài.

Ngọn lửa trong bếp dần tắt, chỉ còn lại những đốm lửa nhỏ.

Hãm sâu vào trong đó, không để lộ ra thứ gì, cũng chỉ vì ngay từ ban đầu đã thật sự thích.

“Đi thôi.” Y đứng dậy, đưa tay về phía Lương Diệp.

Lương Diệp âm trầm liếc y một cái, một lát sau, nắm chặt tay y.

“Đừng có tự mình đa tình.”

Chương 148

Chương 150

2 bình luận về “ [TRĂNG] Chương 149: Ra vẻ”

Bình luận về bài viết này