ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 175: Hoang đường

—–o0o—–

Lương Diệp và Vương Điền liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cau mày.

Mặc dù trí nhớ của Lương Diệp không tốt nhưng lại có vô số mạng lưới tình báo dưới tay, chỉ cần muốn điều tra chuyện quá khứ và hiện tại của tiền triều hậu cung trước đây, tuyệt đối có thể tra ra được. Mà Vương Điền khi mới đến đã ở trong Tàng Thư Lâu đọc rất nhiều sách sử, không thể nói là nhớ hết toàn bộ, nhưng kể từ khi Bắc Lương thành lập đến nay, chưa từng có một chức vụ chính thức nào giống như Quốc sư tồn tại.

Trước triều Đại An, thời kỳ đầu và giữa đều chịu ảnh hưởng nặng nề từ Phật giáo và Đạo giáo, lê dân bá tánh khổ vô cùng. Đến thời kỳ giữa, từng tiến hành các biện pháp với quy mô lớn để tiêu diệt Đạo giáo. Cho đến triều Đại An, Phật giáo trở nên phổ biến, các hoạt động tiêu diệt Phật giáo thời kỳ sau cũng diễn ra sôi nổi. Thậm chí ngay cả thời kỳ của tứ quốc, Hoàng đế các nước đều rất kín tiếng về các hoạt động tu đạo, niệm Phật. Nếu không cẩn thận sẽ bị coi là Hoàng đế ngu ngốc, ngay cả Lương Tông trầm mê tu tiên luyện đan, so với các Hoàng đế trước đó, cũng đã thu liễm hơn rất nhiều.

Danh hiệu Quốc sư này gần như đồng nghĩa với việc diệt quốc, mê hoặc, dân chúng lầm than.

Ngay cả đối với bản thân Lương Diệp, tuy Nhạc Cảnh Minh cứu mạng hắn nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ đồng ý đi theo học võ công, thậm chí còn bài xích thuyết quỷ thần hơn cả Vương Điền, một người đến từ hiện đại.

“Thật là vớ vẩn.” Sắc mặt Lương Diệp tối sầm, Dương Mãn càng run đến lợi hại.

Dương Vô Cữu lo lắng nhìn về phía Vương Điền cầu cứu, Vương Điền đứng phía sau Lương Diệp, bình tĩnh lắc đầu với gã.

Bây giờ không phải là lúc để cầu xin.

Dương Vô Cữu sắc mặt trắng bệch nhìn Dương Mãn.

Dương Mãn quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc kể lể: “Nô tỳ, nô tỳ không dám nói sai. Năm đó Huệ Hiến Đế quả thật ở trong cung đã từng phụng dưỡng một vị đạo sĩ. Người này lai lịch không rõ, suốt ngày mặc áo bào đen, trong cung trên dưới đều không biết khuôn mặt thật của hắn, lại càng không biết tên họ, Huệ Hiến Đế đã đích thân phong người này làm Quốc sư Bắc Lương, khi đó nương nương, Thôi Ngữ Nhàn vẫn còn là hoàng hậu đã tự mình cùng các phi tần trong hậu cung quỳ lạy Huệ Hiến Đế xin ngài trục xuất người này ra khỏi cung, tuy nhiên, Huệ Hiến Đế không chỉ không nghe mà còn nổi trận lôi đình, đem tất cả các vị nương nương cấm túc…

Sau đó, trước khi chiếu chỉ phong Quốc sư được ban hành, Huệ Hiến Đế lâm bệnh nặng, thấy ông sắp chết, Quốc sư kia nói hắn có cách, trong vòng vài ngày, Huệ Hiến Đế đã khoẻ mạnh trở lại, thậm chí còn có phi tần trong cung mang thai, Huệ Hiến Đế vui mừng khôn xiết, từ đây càng sủng ái vị Quốc sư này hơn. Tuy nhiên, sau ba tháng, Quốc sư rời khỏi cung, trong cung bùng phát dịch bệnh hết sức kì quái, các vị nương nương, thậm chí cả hoàng tử công chúa đều chết vì bệnh hơn phân nửa, thậm chí nhiều vị trọng thần trong triều cũng chết một cách bí ẩn tại nhà…

Huệ Hiến Đế cho rằng đây là lời cảnh báo của Quốc sư, từ đây ngài ấy càng trầm mê tu tiên, trường sinh bất tử. Thôi Ngữ Nhàn đã lợi dụng điều này và nắm quyền lực, bà rất ghét Quốc sư bởi hai con trai của bà cũng chết vào thời điểm đó. Sau tang lễ của Huệ Hiến Đế, bà ra lệnh xử tử tất cả những ai biết chuyện này, tất cả các sắc lệnh và hồ sơ liên quan cũng bị thiêu huỷ…”

Dương Mãn tóc hoa râm run rẩy ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên vài phần sợ hãi: “Bệ hạ, vị Quốc sư đó cực kỳ quái dị, trong thời gian hắn ở trong cung thường xuyên xảy ra chuyện kỳ ​​lạ. …Lệnh bài này là vật duy nhất hắn luôn mang theo bên mình.”

Vương Điền nhìn tấm lệnh bài.

Vương Húc Toại và Lương Hoa có lẽ đã tìm ra được manh mối nào đó, nhưng khi đó, một người ở trong cung cấm, còn một người cố gắng giữ mạng sống của mình trong vòng vây quyền lực, những người trong cuộc lúc đó đã chết từ lâu, người còn lại biết được cũng chỉ chút ít, cho nên bọn họ chỉ có thể mơ hồ suy đoán.

Nếu cẩn thận suy nghĩ, e rằng vị “Quốc sư” này chính là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.

Kể từ khi xuất hiện, tính tình của Huệ Hiến Đế đã thay đổi đáng kể, Thôi Ngữ Nhàn bắt đầu nắm quyền, Biện Thương mất hai đứa con và không còn một lòng nữa, sau đó, Vương Húc Toại cải trang thành Biện Như Phong xuất chinh, lại đổi thân phận thành Biện Hinh vào cung, cùng Lương Hoa hợp tác, các thế lực cạnh tranh không ngừng, Bắc Lương từ đây chướng khí mù mịt, xuống dốc không phanh.

Thân phận của đối phương là một đạo sĩ, Hạng Mộng và Tiêu Xuân Hoà đột nhiên xuất hiện, rồi thao thao bất tuyệt về chuyện tử kiếp của Lương Diệp, lông mày Vương Điền nhất thời nhăn lại càng sâu.

Dù trước đó đấu với Thôi Ngữ Nhàn, hay cùng đấu với Lương Diệp, hay đấu đến chết với Đông Thần, ngay cả y đụng phải tên ngu xuẩn như Biện Phượng rơi xuống lưng ngựa, hay là tìm được con cáo già đứng sau màn Biện Thương, đều không khiến y có cảm giác mất khống chế như thế này.

Y không thích cảm giác mờ mịt, không biết gì hết, giống như ảo tưởng về nỗi sợ hãi cận kề cái chết khi y bị trầm uất.

Biết mình mà không biết địch thì sẽ mất cơ hội.

Điều khiến y càng khó chịu hơn là y gần như không thể tự chủ bắt đầu nghĩ về việc xuyên không một cách “đột ngột” của mình, y cố gắng hết sức để lảng tránh nó, nhưng đầu óc y càng ngày càng rõ ràng hơn.

Y thà cho rằng mình vì chết đột tử mà xuyên đến một triều đại mà mình chẳng biết, gặp được Lương Diệp, bị buộc phải thích ứng để ở lại, còn hơn —— đôi mắt lạnh lùng của y dừng lại trên người Tiêu Xuân Hoà.

Tiêu Xuân Hoà nhìn y, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Khi hoài nghi tính chân thật, giấc mơ sẽ sụp đổ. Ý nghĩ này trong nháy mắt đã đánh bại mọi phòng ngự của y, không màng ở đây có nhiều người như vậy, y ấn vào vai Lương Diệp.

Sức lực kia làm Lương Diệp hoảng sợ, hắn theo bản năng cầm tay Vương Điền đang đặt trên vai y, ngẩng đầu nhìn y: “Sao vậy?”

Sức lực của Vương Điển trong nháy mắt trở nên càng mạnh mẽ hơn, sau đó y buộc mình phải buông tay ra, khóe miệng giật giật nói: “Không sao, khả năng say xe, Bệ hạ thứ tội, ta đi ra ngoài một lát”.

Y không dám nhìn biểu cảm trên mặt Lương Diệp, buộc mình phải dừng mọi nghi ngờ và suy đoán, phải đến khi ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt y, cảm giác lạnh lẽo sau lưng mới dần tiêu tan.

Y không thể thuyết phục bản thân rằng trên đời này lại có chuyện xuyên qua hoang đường nực cười như vậy, cũng như không thể chấp nhận được trong triều đại phong kiến ​​kỳ quái này lại có thể có những “người tu tiên bất tử” với năng lực thực sự như Tiêu Xuân Hoà cùng Hạng Mộng. Hướng đi của mọi thứ bắt đầu đi chệch khỏi tư duy logic và nhận thức vốn có của y, thế giới quan đã bị phá hủy của y không thể sửa đổi được cho nên làm cách nào y cũng không thể tiếp thu nổi ——

Y chỉ bắt đầu theo thói quen nghi ngờ liệu thế giới này có thật hay không.

“Người quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt.” Giọng nói Tiêu Xuân Hoà đột nhiên vang lên bên tai y.

Vương Điền chỉ cảm thấy mình bây giờ giống như Thôi Ngữ Nhàn, chán ghét những đạo sĩ giả thần giả quỷ này, nếu không phải bọn họ xuất hiện, y vẫn có thể coi việc xuyên không này của mình là một tiền đề đã được xác lập, mà không phải là kết quả hay điều kiện nào đó.

“Ngươi đang nghi ngờ điều gì?” Đôi mắt hồ ly dường như nhìn thấu mọi thứ của Tiêu Xuân Hoà nhìn thẳng vào y, khiến Vương Điền cảm thấy sợ hãi: “Ngươi lại đoán được gì rồi, Diệp Nhi?”

“Ta không phải Lương Diệp!” Vương Điền lập tức dựng lên gai nhọn quanh mình, lạnh lùng nhìn đối phương, thấp giọng nói: “Tiêu Xuân Hoà, mặc kệ các ngươi muốn làm gì, đều tránh xa ta và Lương Diệp ra”.

“Uy hiếp này thật sự vô căn cứ.” Tiêu Xuân Hòa thở dài, giảo hoạt cùng vô tình hỏi y một vấn đề: “Vương Điền, ngươi có tin vào kiếp trước kiếp này không?”

“Không tin.” Vương Điền ánh mắt âm trầm nhìn gã: “Nếu người còn dùng lời nói xằng bậy mê hoặc lòng người, ta sẽ giết ngươi”.

Nếu giết Tiêu Xuân Hoà có thể khiến giấc mơ ổn định lại thì y sẽ không từ thủ đoạn.

Tiêu Xuân Hoà như một bóng ma đến gần hắn, thấp giọng cười nói: “Không phải mơ đâu, Diệp Nhi. Trưa ngày mai, ngươi sẽ chết ở Nghị Sự Điện, ngàn mũi tên xuyên tim, ngũ mã phanh thây”.

Vương Điền hai mắt lập tức đỏ lên: “Câm miệng!”

“Tại sao…” Lời nói của Tiêu Xuân Hoà từng câu từng chữ ở bên tai y nổ tung: “Người chết đâu phải ngươi đâu?”.

“Ta nói ngươi câm miệng!” Vương Điền túm lấy cổ gã, trên mu bàn tay gân xanh lập tức nổi lên, y thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng được lực ngón tay mình, dường như y đã dùng cách này giết vô số người, cơn đau nhanh chóng lan đến tứ chi và xương cốt, y chỉ cần dùng chút lực là có thể bóp nát cổ Tiêu Xuân Hoà.

“Vương Điền!” Tiếng quát lạnh lùng của Lương Diệp đột nhiên vang lên bên tai y.

Lực trong tay y đột nhiên buông lỏng, cảm giác mất đi tri giác bắt đầu từ từ quay trở lại, năm ngón tay của y thậm chí còn run rẩy vì kiệt sức, y thở gấp từng chút một lấy hơi, nhưng chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập ầm ầm của chính mình.

“Vương Điền?” Lương Diệp nắm lấy bàn tay đang run rẩy của y, cau mày nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, đưa tay lau đi nước mắt trên khoé mắt, thấp giọng hỏi y: “Sao vậy?”

Vương Điền gần như hoảng sợ mà nhìn hắn, khó khăn mấp máy môi: “Lương Diệp?”

“Là ta, chứng trầm uất lại phát tác sao?” Lương Diệp dùng sức nhéo nhéo sau cổ y.

Trong đầu Vương Điền hỗn loạn, không nghe được bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể nhìn thấy môi của Lương Diệp mở ra khép lại, sau đó được Lương Diệp chậm rãi ôm vào lòng.

Vòng tay của Lương Diệp luôn ấm áp, hơi thở trên người luôn thoang thoảng mùi tanh, trước đây mùi này rất mơ hồ, y chỉ cảm thấy có mùi thơm, nhưng bây giờ y nhớ tới, đó là mùi máu.

Lương Diệp ôm Vương Điền rất chặt, cường thế cùng bá đạo mà siết chặt eo Vương Điền, cánh tay còn lại vòng qua lưng y, lòng bàn tay đặt sau cổ y, giọng nói quen thuộc và lạnh lùng, từ xa đến gần đều vang lên, cuối cùng cũng trở nên rõ ràng: “Ta ở đây, Vương Điền, đừng sợ.”

Vương Điền cắn chặt răng, nếm được vị máu trong miệng, như thể vừa trải qua một trận giằng co giữa sự sống và cái chết, y dùng hết sức lực ôm lấy Lương Diệp, một lúc lâu sau, y mới khàn giọng nói: ” Tiêu Xuân Hoà có bị ta bóp cổ chết không?”

Lương Diệp liếc nhìn Tiêu Xuân Hoà sau lưng Vương Điền, trên cổ có dấu tay xanh tím, còn nhìn Tiêu Xuân Hoà cười đến sung sướng: “Ừm, hắn chết rồi.”

Nụ cười trên mặt Tiêu Xuân Hoà trong nháy mắt cứng đờ, vừa muốn lên tiếng, đã bị Lương Diệp liếc ánh mắt lạnh lùng cùng cảnh cáo, như thể gã nếu dám nói, hắn thật sự sẽ giúp Vương Điền bóp chết gã.

“…” Tiêu Xuân Hoà không tiếng động trợn trắng mắt.

Lương Diệp ôm Vương Điền, chậm rãi vuốt ve gáy y: “Đừng nghe hắn nói bậy, những người này quen thói giả thần giả quỷ hù dọa người khác.”

Vương Điền nhắm mắt lại, cười lạnh, giống như phía sau cũng có ánh mắt: “Tiêu Xuân Hoà, nếu ngươi không giải thích rõ ràng, ta sẽ giết Lương Diệp trước rồi sẽ giết ngươi”.

Lương Diệp ôm người cả người đều cứng đờ: “Ta không cần đi?”

Tiêu Xuân Hoà vô tội chỉ vào mình: “Ta thật sự có lòng tốt muốn đến thăm hắn.”

Vương Điền vùi đầu vào cổ Lương Diệp, lẩm bẩm: “Đau quá.”

“Đau ở đâu?” Lương Diệp bỗng nhiên căng thẳng.

Vương Điền cau mày nói: “Toàn thân ta đều đau.”

Lương Diệp chưa kịp hỏi lại thì trước mắt y bỗng nhiên tối sầm, nháy mắt mất đi  ý thức.

Tiêu Xuân Hoà gọn gàng dứt khoát thu hồi chuôi đao, đưa tay bắt mạch cho Vương Điền, nhướng mày nói: “Bệnh cũng không nhẹ, ta đã nói rồi, nếu ngươi quá thông minh, sẽ xảy ra chuyện.”

Lương Diệp bế ngang y lên, vẻ mặt không chút thiện ý nhìn Tiêu Xuân Hoà: “Sư thúc, ngươi tốt nhất nên giải thích cho trẫm một chút”.

Chương 174

Chương 176

5 bình luận về “[TRĂNG] Chương 175: Hoang đường”

Bình luận về bài viết này