ÔM TRĂNG SÁNG

 [TRĂNG] Chương 176: Túng dục

—–o0o—–

(*) Túng dục: Buông thả ham muốn của bản thân.

Xe ngựa phi nước đại trên đường, cổng thành Đại Đô đã ở ngay trước mắt.

Người thanh niên trong xe tuy tuấn tú nhưng giữa mày lại có chút buồn bực, gã lần nữa không từ bỏ ý định nhìn về phía thị vệ biểu tình nghiêm túc phía đối diện, khách khí hỏi: “Vị đại ca này, không biết Biện đại nhân muốn tại hạ tới kinh thành để làm gì?”

Người này chính là Tuân Diệu.

Một năm trước, gã cùng các bạn học ở Học viện Trường Lâm đến Đại Đô để tham gia khoa cử, vốn đỗ Trạng Nguyên là niềm vui lớn nhưng cuối cùng lại vướng vào vụ án gian lận thi cử một cách khó hiểu và bị bắt giam trong vài tháng. Dù gã có thanh minh thế nào, tội danh vẫn đặt ở trên đầu gã. Ngay khi gã nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, không ngờ mọi chuyện được giải quyết, gã được xoá bỏ tội danh, nhưng con đường làm quan từ đây bị chặt đứt, gã nhục nhã trở về Hà Tây.

Tuân Diệu vốn là học sinh xuất sắc của học viện Trường Lâm, không chỉ thi đậu Trạng Nguyên mà còn đạt được vị trí cao nhất, gã đã nghĩ đến con đường làm quan của mình sau này đi như thế nào, nhưng không ngờ lại suýt mất mạng. Sau khi trở về quê, cảm thấy cuộc sống của mình thật u ám, thậm chí gã còn nghĩ đến chuyện tìm đến cái chết. Cho đến khi có ân sư đến khai sáng cho gã, cũng nhờ cha mẹ gã không bỏ rơi gã, gã cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, tự mình mở trường học, định ra việc kết hôn với thanh mai trúc mã, chỉ còn chờ mười ngày nữa sẽ thành hôn.

Không ngờ, một nhóm người bất ngờ xông vào nhà gã, mang theo lệnh bài của Biện Thương Biện đại nhân, không một lời giải thích kéo gã lên xe ngựa.

Dọc đường đi dù có hỏi thăm bao nhiêu, những người này cũng không nói được lời nào hữu ích, án gian lận này đã huỷ hoại nửa đời gã, giờ đây vẫn giống như bóng ma treo lơ lửng trên đầu gã, làm gã vừa sợ hãi cùng lo lắng.

“Tuân công tử không cần lo lắng.” Đối phương vẫn như cũ thờ ơ: “Đến Đại Đô, ngài tự nhiên sẽ biết.”

Tuân Diệu trong lòng chửi vài câu, còn chưa kịp chửi xong thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, nếu không phải gã nhanh tay nắm lấy tấm mành thì suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài.

“Ai!?” Bên ngoài có người tức giận hét lên.

Nhưng chỉ nghe thấy âm thanh rất nhỏ, bên ngoài liền rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng vó ngựa bất an không ngừng giậm trên mặt đất.

Sắc mặt người ngồi đối diện thay đổi: “Tuân công tử, ngài cứ ở trong xe không cần ra ngoài”.

Nói xong, người đối diện xốc mành lên đi ra ngoài.

Sau nửa nén nhang.

Tuân Diệu chờ đợi trong sợ hãi, đánh bạo xốc mành ra, kinh ngạc nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Những người “hộ tống” gã đều nằm ngang dọc trên mặt đất, nhưng lại không thấy một giọt máu nào, như thể những người đó đang ngủ say, mà người duy nhất đứng là một đạo sĩ ăn mặc đơn giản, đối phương nhìn qua chỉ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, trên lưng đeo kiếm, trong tay cầm cây phất trần, khí chất lạnh lùng, không vui cũng chẳng giận mà nhìn gã, sau đó hướng gã hành lễ Đạo gia.

Tuân Diệu ngồi xổm trên xe ngựa, nuốt nước nước miếng, theo bản năng đáp lễ lại.

“Bần đạo Mao Sơn Nhạc Cảnh Minh.” Đối phương đứng yên nói: “Công tử, ngươi có thể tự mình rời đi.”

Tuân Diệu chưa từng nghe nói đến Mao Sơn, gã nắm chặt khung cửa: “Vị này… Đạo trưởng, ngài có biết vì sao những người này muốn bắt ta không?”

Nhạc Cảnh Minh nói: “Đại Đô có người muốn tìm ngươi.”

“Là ai?” Tuân Diệu cau mày nói: “Sau này ta không muốn mỗi ngày sống trong sợ hãi, hy vọng đạo trưởng có thể giải  thích nghi hoặc này giúp ta”.

Nhạc Cảnh Minh nhìn gã: “Ta cũng không biết, lai lịch của người này rất bí ẩn, tung tích cũng kỳ quái. Ta đã theo dõi hắn gần trăm năm, chưa hề nhìn thấy bộ mặt thật của hắn.”

Tuân Diệu kinh ngạc nhìn đối phương, người này nhìn như chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng khí chất quanh người lại không giống người còn trẻ chút nào, lời nói tuy kỳ quái, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy tin phục, gã không khỏi hỏi: “Hắn muốn gì ở ta?’.

“Không biết.” Nhạc Cảnh Minh nói: “Hoặc là lấy mạng người khác, hoặc là lấy xác người ta, hoặc hắn dùng thủ đoạn tà ác để luyện đan, công tử tốt nhất không nên đi, tránh xa người này”.

Tuân Diệu cảm thấy đối phương đang nói bậy, nhưng đạo sĩ tên Nhạc Cảnh Minh này nhìn qua lại rất bình tĩnh, như thể không quan tâm gã có tin hay không, chỉ là đang nói sự thật, gã thậm chí cảm thấy nếu mình khăng khăng muốn đi, đối phương cũng không ngăn cản gã.

Tuân Diệu đầu óc xoay chuyển, trong lòng đột nhiên có một sự tính toán: “Nếu đúng như lời đạo trưởng nói, ta, một người bình thường, nhất định sẽ không có khả năng phản kháng. Nếu đạo trưởng đã đến cứu ta, nhất định là người có lòng từ bi, xin đạo trưởng che chở ta với.”

Gã bước xuống xe, hành lễ với Nhạc Cảnh Minh.

Nhạc Cảnh Minh cũng không từ chối: “Công tử, ngươi có thể theo ta vào thành.”

Tuân Diệu dứt khoát mà đi theo sau người nọ.

Gã có thể nhìn ra người này có năng lực thực sự, khí chất đoan chính, nếu đúng như lời đối phương nói thì đi theo người này mới là biện pháp an toàn nhất, hơn nữa… gã luôn cảm thấy cái tên Nhạc Cảnh Minh nghe rất quen tai.

“Đạo trưởng, tiếp theo chúng ta đi nơi nào của Đại Đô?” Tuân Diệu nhịn không được hỏi.

Nhạc Cảnh Minh liếc nhìn cổng thành đã đóng kín, quay sang Tuân Diệu, khách khí hỏi: “Công tử có sợ độ cao không?”

“A?” Tuân Diệu sửng sốt một chút, theo ánh mắt người nọ nhìn về phía tường thành cao ngất: “Chắc là…không sợ đâu”.

“Đắc tội rồi.” Nhạc Cảnh Minh giữ chặt đai lưng của gã, dễ dàng mang theo gã bay vọt qua tường thành.

Tuân Diệu kinh ngạc nhìn bầu trời đến gần mình rồi đột nhiên lùi ra xa, trong nháy mắt, gã đã giẫm lên phiến đá ở trong thành, thậm chí miệng còn chưa kịp khép lại.

“Mời.” Nhạc Cảnh Minh buông tay gã ra, giọng nói lạnh lùng khách khí.

“Đạo, Đạo trưởng, mời.” Tuân Diệu ánh mắt nhìn người nọ lập tức trở nên sùng bái, như thể đang nhìn một vị lão nhân trăm tuổi được người đời kính trọng.

——

Tiêu Xuân Hoà nhìn Lương Diệp, trầm mặc hồi lâu: “…Ngươi nhất định phải ôm y như vậy để nghe ta giải thích sao?”

Lương Diệp rũ mắt xuống, vén tóc Vương Điền ra sau tai, điều chỉnh tư thế của y thoải mái một chút trong vòng tay hắn: “Khi y phát tác chứng trầm uất sẽ rất sợ hãi, không thể rời xa ta”.

Vương Điền nhíu mày, trên trán lấm tấm mồ hôi, khăng khăng muốn vùi mặt vào hõm cổ của hắn, Lương Diệp giữ lấy gáy y, hôn hôn vành tai y: “Ta ở đây.”

Cơ thể căng thẳng của Vương Điên mới thả lỏng một chút.

Tiêu Xuân Hoà ước gì mình lúc này bị mù, hít một hơi thật sâu nói: “Vương Điền là ngươi chuyển thế.”

Ánh mắt Lương Diệp không hề dao động, Tiêu Xuân Hoà nheo mắt cười: “Ngươi đã biết rồi à?”

“Ta trí nhớ kém, không phải không có đầu óc.” Lương Diệp dùng tư thế giam cầm cùng chiếm hữu ôm thật chặt Vương Điền, nhìn chằm chằm Tiêu Xuân Hoà nói: “Ta mặc kệ các ngươi vì cái gì mang y tới đây, y hiện tại là của ta.”

Tiêu Xuân Hoà cười nói: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người, ai nói chúng ta mang y tới đây?”

“Trẫm mặc kệ.” Lương Diệp u ám nhìn gã: “Y là của ta.”

“Ngươi bây giờ cũng không khác gì lúc còn nhỏ cướp bánh nướng ăn.” Tiêu Xuân Hoà bất đắc dĩ thở dài: “Y là Lương Diệp, nhưng là sau khi chết đầu thai chuyển kiếp, ngươi chiếm y làm cái gì? Nhân duyên của ngươi không thể là y. Hai người các ngươi là cùng một người”.

“Sư thúc thích sư phụ là bởi vì nghe lời người khác sao?” Lương Diệp trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng.

“Đương nhiên không phải.” Tiêu Xuân Hoà nói.

“Vậy ta tự quản nhân duyên của mình cũng không có vấn đề gì.” Lương Diệp ôm Vương Điền càng chặt hơn: “Nếu y chính là Lương Diệp, ta càng phải quản y. Ta không cho y thích người khác đấy mới là điều đương nhiên.”

“…” Tiêu Xuân Hoà suýt chút nữa bị hắn quay vòng vòng: “Ngươi đây chính là nguỵ biện.”

Vương Điền bị bóp cổ mà tỉnh lại, nâng tay lên, dùng sức đấm vào eo Lương Diệp: “Ngươi mẹ nó… Muốn bóp chết ta sao?”

Lương Diệp thả lỏng sức lực, Vương Điền dựa vào hắn ho khan một tiếng, ác ý nhìn chằm chằm Lương Diệp hồi lâu mới đưa tay chạm vào mặt hắn.

“Thật sự.” Lương Diệp nắm lấy tay y: “Ta đã sai người đi nấu thuốc.”

Vương Điền gật đầu, sau đó hai đôi mắt giống hệt nhau nhìn Tiêu Xuân Hoà.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta nói nhiều như vậy cũng đã là lộ thiên cơ rồi. Nếu đầu óc thông minh, nên tự mình suy nghĩ đi.” Tiêu Xuân Hoà nheo mắt nói: “Đấy là ta, nếu mà là Nhạc Cảnh Minh tới ——

“Ta tới thì sao?” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở cửa.

Ba người trong phòng đều sửng sốt.

Tiêu Xuân Hoà cả người cứng đờ: “Vừa rồi có người nói chuyện sao?”

Lương Diệp đồng tình nhìn gã một cái, sau đó đứng dậy nhìn người tới phía sau, trong mắt khó có thể giấu được vẻ vui sướng khi người gặp hoạ: “Sư phụ.”

Vương Điền nhìn Nhạc Cảnh Minh, đối phương cao lớn tuấn tú, mặt mày ôn nhuận, dáng vẻ đoan chính ôn hòa, có một loại uy nghiêm khiến người tin phục.

Ánh mắt của Nhạc Cảnh Minh quét qua Vương Điền cùng Lương Diệp, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Xuân Hoà đang quay lưng về phía mình.

“Sư phụ——” Lương Diệp vừa mở miệng, Nhạc Cảnh Minh lạnh lùng liếc hắn một cái.

“Nếu không luyện công, kinh mạch sẽ bị tổn thương, căn cơ sẽ bị tổn hại, túng dục quá độ.” Nhạc Cảnh Minh bình tĩnh nói: “Đi quỳ thắp hương đi.”

Vương Điền khiếp sợ mà nhìn Lương Diệp ngậm miệng, tuỳ ý tìm một chỗ trống trong phòng quỳ xuống.

Tiêu Xuân Hoà lặng lẽ muốn chạy trốn, nhưng Nhạc Cảnh Minh trầm giọng nói: “Tiêu Xuân Hoà, ra đây.”

Nguyên bản hồ ly tinh dường như nhìn thấy người là gặp khắc tinh, vai rũ xuống, thành thành thật thật bước ra khỏi cửa.

Vương Điền tìm một cái đệm mềm hơn đặt ở bên cạnh đầu gối của Lương Diệp, y còn chưa kịp nhìn Lương Diệp đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Nhạc Cảnh Minh: “Không cần cho nó, tự mình dùng đi.”

Vương Điền gần như theo bản năng da đầu tê dại, y còn chưa kịp phản ứng đã quỳ trên gối, y và Lương Diệp đối mặt nhìn nhau, tức giận hỏi: “Tại sao phải quỳ?”

Lương Diệp quỳ trên mặt đất, nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: “Túng dục quá độ.”

“Đệt mẹ nhà ngươi.” Vương Điền thẹn quá thành giận muốn dùng sức đứng dậy, nhưng trong đầu y chợt hiện lên khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm của Nhạc Cảnh Minh, đầu gối liền mềm nhũn.

Thật con mẹ nó tà môn.

“Khi nào ngươi đoán ra được?” Vương Điền trầm giọng hỏi.

“Cái gì?” Lương Diệp tựa hồ như đang suy ngẫm về quá khứ của mình.

“Đừng mẹ nó giả ngủ, ngươi đã sớm biết sư phụ ngươi mang ta tới nơi này.” Vương Điền lạnh lùng nói.

“So với ngươi cũng không sớm bao nhiêu.” Lương Diệp lông mày khẽ động: “Ta lúc trước chỉ là có chút hoài nghi, nhìn thấy Hạng Mộng ở ngoài thành, sau đó sư thúc lại xuất hiện, ta liền khẳng định.”

“Lúc trước?” Vương Điền quay đầu nhìn hắn.

“Ở Thập Tái Sơn, Hạng Mộng đưa ra lời tiên tri.” Lương Diệp đúng lý hợp tình nói: “Nhưng trẫm chưa bao giờ tin vào những chuyện hư ảo mờ mịt này.”

Vương Điền nheo mắt lại.

“Sư phụ làm việc chưa bao giờ lưu tình, sư thúc…” Lương Diệp cau mày: “Chắc là đang nhắc nhở chúng ta”.

Chương 175

Chương 177

24 bình luận về “ [TRĂNG] Chương 176: Túng dục”

    1. Đôi này có truyện riêng đó, nằm trong hệ liệt.
      Đôi này 1 truyện, Ngu Phá Lỗ với vương tử hay ho ra máu của Lâu Phiến 1 truyện, Triệu Kỳ – Lâm Uyên 1 truyện, và Quý Thất công tử cái người cứu ra từ trong đống đất mà ổng Quyền Ninh ông yêu đơn phương ấy có 1 truyện.
      Thế bà thích CP nào? Tôi tính có lẽ sẽ làm bộ của sư phụ này này vì nó là thể loại tu tiên.

      Đã thích bởi 2 người

          1. Nhiều bộ không hỗ công mà, nhưng tôi thích bộ nào có quyền mưu mà tình cảm hai người xoắn quẩy một chút, tôi sẽ lựa hết trong hệ liệt xem bộ nào ưng nhất sẽ edit.

            Đã thích bởi 2 người

          2. Đang có 1 bộ hay lắm mà nó hơi ngược không phải của tác giả này, đang phân vân edit vì nó hơi dài, cũng tu tiên còn có thịt chất lượng nữa cơ, nhưng đợi tôi đọc hết xem công thụ hợp gu không đã. T nghĩ gu bà chắc kiểu giống tôi á.

            Đã thích bởi 1 người

Bình luận về bài viết này