ÔM TRĂNG SÁNG

 [TRĂNG] Chương 177: Tin tưởng

—–o0o—–

“Nhắc nhở cái gì?” Vương Điền hỏi.

Lương Diệp lập tức ngậm miệng đứng thẳng lên, Vương Điền còn muốn hỏi lại, lại bị hắn không dấu vết chạm vào mu bàn tay, lập tức ngậm miệng lại.

Nhạc Cảnh Minh đi tới trước mặt bọn họ, không thèm để ý đến dây tơ hồng giữa hai người: “Lương Diệp, đây là con đường ngươi đã chọn, ngươi còn nhớ không?”

Lương Diệp ngẩng đầu nhìn gã.

Lúc trước khi hắn quyết định rời đi, Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hoà đã đợi hắn năm tháng, cuối cùng hắn lại chọn quay về Bắc Lương, Nhạc Cảnh Minh đến tìm hắn, cũng chỉ nói một câu tiếc nuối.

“Nhớ kỹ.” Lương Diệp trầm giọng nói.

Ánh mắt Nhạc Cảnh Minh dừng lại trên người Vương Điền: “Chỉ có đắm chìm trong quá khứ mới sinh ra ma chướng. Nếu ngay cả bản thân ngươi cũng không tin thì việc chìm đắm trong nỗi đau cũng chẳng ích gì. Lương Diệp đã chọn con đường của riêng mình, ngươi cũng nên thế đi.”

“Ngươi nên đi theo con đường ngươi đã chọn.”

Nói xong, gã phất phất trần trong tay, cả hai cùng ngã xuống đất.

Vương Điền phải một lúc mới nhận ra, phát hiện mình đã được Lương Diệp kéo lên, Nhạc Cảnh Minh cũng không còn ở trong phòng nữa, sửng sốt một hồi, đột nhiên tức giận nói: “Hắn dựa vào cái gì dạy dỗ ta!?”

Lương Diệp ôm y, nhỏ giọng nói: “Bọn họ ở phòng bên cạnh có thể nghe thấy.”

Vương Điền tức giận nói: “Có thể nghe được thì sao? Ta… Ưm.”

Lương Diệp giữ chặt gáy y hôn lên, Vương Điền giãy giụa một chút, nhưng sau khi mất đi sức lực, y chẳng thể làm gì, bị hắn hôn lại càng bối rối: “Mẹ kiếp… có thể nghe thấy đấy!”

Lương Diệp cười nham hiểm, dùng răng nanh sắc nhọn cắn cắn môi y, nhưng trong giọng nói lại nhẹ nhàng cầu xin: “… Hôn thêm một chút nữa đi.”

Vương Điền cảm thấy hắn thật sự dính người, lại rất khó có thể thuyết phục bản thân từ chối, đầu óc vốn dĩ đã không tỉnh táo, lại biến thành một khối bột nhão, bị Lương Diệp lăn qua lộn lại hôn đủ mới thôi.

Hắn yếu ớt tựa trán vào vai Lương Diệp, rũ mắt thở dốc nói: “Cái gì mà công pháp, căn cơ bị tổn hại là thế nào?”

Lương Diệp cúi đầu cắn tóc y, cụp mắt xuống, mơ hồ nói: “Không biết, sức khỏe của trẫm rất tốt.”

“Ta cũng không nhớ.” Vương Điền nhắm mắt rồi lại mở ra, nghiêm túc nhìn vào mắt Lương Diệp: “Nếu kiếp trước ta thật sự là Lương Diệp, ta không có nhớ chút ký ức nào thì sao? Đã có chuyện gì xảy ra, ta chết như thế nào, ta không còn nhớ gì cả.”

Lương Diệp nắm lấy cổ tay y, trầm giọng nói: “Đừng nghe sư thúc bọn họ nói nhảm.”

“Ngươi nghe ta nói.” Vương Điền túm chặt vạt áo trước của hắn, nghiêm túc cảm nhận nhịp tim đang đập của hắn: “Ta không quan tâm thế giới này là thật hay chỉ là cảnh trong mơ mà ta tưởng tượng, cũng không quan tâm Nhạc Cảnh Minh bọn họ rốt cuộc muốn cái gì. Chỉ cần ngươi vẫn còn thở trước mặt ta, ta sẽ không tin ai ngoài ngươi”.

Trong thế giới hoang đường, hỗn loạn, kỳ quái lung lay sắp sụp đổ này, Vương Điền cả người trôi nổi khắp nơi, trạng thái tinh thần bấp bênh không cho phép y tin vào những gì y cho là phán đoán hợp lý, có lẽ y thực sự xuyên qua, có lẽ đó chỉ là một giấc mộng hư vô, có thể y đã tỉnh, có thể y đã tưởng tượng ra nó.

Khi mọi việc ổn định, y mở mắt ra và nhìn thấy Lương Diệp hoặc cũng có thể là trần nhà nhợt nhạt ở bệnh viện.

Đôi mắt của Vương Điền tối tăm và sâu thẳm, như thể nhìn thấy vực sâu vô tận, gần như bình tĩnh nhìn thẳng vào Lương Diệp.

Lương Diệp nhìn chằm chằm y, trong mắt hiện lên một nụ cười hứng thú: “Vương Điền, ngươi tin ta sao?”

Hắn có trực giác nhạy bén giống như dã thú, Vương Điền thông minh, xảo quyệt, cũng có tính cảnh giác và lạnh lùng giống hắn, ngay cả ở thời điểm này, họ vô cùng thân thiết, nhưng họ vẫn luôn đề phòng lẫn nhau, bày tỏ tình cảm nhiều khi cũng chỉ là tô son trát phấn mà thôi, một khi đối phương bộc lộ nhược điểm, bên kia nhất định sẽ không chút do dự lao vào cắn yết hầu đối phương, hoàn toàn trở thành kẻ chiến thắng mạnh mẽ.

Chẳng hạn như bây giờ.

Khi mắc chứng trầm uất, Vương Điền rất nguy hiểm và hung hãn, nhưng vẻ mặt ngơ ngác và sợ hãi khiến y mang theo vài phần giả dối mong manh yếu ớt, đau lòng đến mức muốn bảo vệ y, cũng mê đắm người đến mức muốn huỷ diệt.

Ham muốn ngược đãi, xâm chiếm trái tim khiến máu trong người hắn sôi lên, khóe miệng Lương Diệp mất tự nhiên mà giật giật, hắn khoác lên mình tầng da dịu dàng thương tiếc để Vương Điền có thể an tâm phơi bày cái cổ mỏng manh của mình dưới răng nanh, nhưng ánh mắt vặn vẹo cùng hưng phấn đã bán đứng hắn, nụ cười trên khuôn mặt cũng chẳng ra gì cả.

Hắn thì thầm vào tai Vương Điền, giống như người yêu đang nỉ non, theo bản năng mà dụ dỗ: “Vương Điền, ngươi tin ai? Nói lại đi.”

“Tin ngươi.” Vương Điền trong lúc khủng hoảng mà giữ chặt hắn, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ tin tưởng ngươi.”

Hơi thở của Lương Diệp mang theo sự run rẩy không thể khống chế, hắn hài lòng ôm người vào lòng, ghé vào tai y nói: “Vậy sau này ngươi chỉ cần nghe lời ta.”

“…Ừm.” Vương Điền vùi đầu vào hõm cổ hắn, điên cuồng hấp thu hơi thở từ trong cơ thể hắn, lẩm bẩm: “Nếu ta chết thì ngươi cũng đừng sống nữa, được không?”

“Được.” Lương Diệp nảy sinh ác độc cắn vào cần cổ thèm nhỏ dãi đã lâu, nếm được vị tanh ngọt của máu, ngẩng đầu lên, dùng đầu ngón tay lau vết máu đỏ, nắm cằm Vương Điền đem đầu y nâng lên, sau đó cụp mắt xuống, cẩn thận bôi lên đôi môi nhợt nhạt của Vương Điền.

Máu đỏ tươi diễm lệ khiến người không thể kiểm soát, Lương Diệp hít một hơi, sau đó nhếch miệng cười với y: “Nếu ngươi có bản lĩnh này.”

Vương Điền cười cười, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay hắn, lưỡi cuốn đi vết máu còn sót lại trên đó, nhìn chằm chằm Lương Diệp, nhẹ nhàng nhấm nháp vết máu trên môi hắn: “Đương nhiên.”

Nếu y chết, ai cũng không thể sống.

“Có muốn làm không?” Lương Diệp nghiêng người hôn lên vết máu còn sót lại trên môi y, hơi thở trở nên nặng nề, đưa tay cởi đai lưng của y.

“Chỉ làm để ngươi dễ chịu thôi sao?” Vương Điền thấp giọng hừ một tiếng, cũng không phản kháng, nhắm mắt lại dựa vào người hắn.

Lương Diệp sắc mặt không vui nói: “Ngươi vừa mới nói sẽ nghe lời ta”.

“Mệt mỏi.” Vương Điền cau mày.

Lương Diệp không nói một lời, có lẽ là lo lắng phòng bên cạnh có thể nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Vậy ta ôm ngươi ngủ, không đi vào.”

Vương Điền không nói gì, hơi thở trở nên dài và đều hơn.

Lương Diệp ôm người hôn rất lâu mới dừng lại, để người chìm vào giấc ngủ.

Ngăn cách bởi một bức tường.

Tiêu Xuân Hoà vẻ mặt kinh ngạc, tiêu hóa hồi lâu mới nhìn về phía Nhạc Cảnh Minh đang bất động bên cạnh: “Ta cảm thấy hình như bọn họ không hiểu những gì ngươi nói?”

Rõ ràng càng khiến trái tim bọn họ vững vàng hơn!

Vì sao phải làm đến mức khó coi như vậy!

Nhạc Cảnh Minh liếc mắt một cái nhìn gã, Tiêu Xuân Hoà lại gần, nheo đôi mắt hồ ly quyến rũ: “Nó là một kẻ điên. Nếu thật sự chia rẽ chúng, nó sẽ liều mạng với ngươi, ngươi tin không?”

“Đây là con đường nó đã chọn, ta sẽ không can thiệp.” Nhạc Cảnh Minh ngồi bất động, cầm phất trần trong tay chống vào khuôn mặt đang ngày càng đến gần mình.

Tiêu Xuân Hợp đưa tay nắm lấy phất trần, nheo mắt nói: “Tốn công vô ích, trước sau vẫn ngu xuẩn như vậy.”

“Tiêu Xuân Hoà, bình tĩnh lại đi.” Nhạc Cảnh Minh lạnh giọng nói.

Tiêu Xuân Hoà trợn mắt, tự mình chọn một chỗ ngồi thiền.

——

Vương Điền chỉ ngủ được một canh giờ liền tỉnh lại, bên ngoài mặt trời đã lặn, đầu y choáng váng đứng dậy, Lương Diệp cầm theo thư mật bước vào.

“Sư thúc đã thay đổi đơn thuốc của Lý Bộ, uống xong cảm thấy thế nào?” Lương Diệp đi tới bên giường, sờ sờ cái trán đẫm mồ hôi của y.

“Tốt hơn nhiều.” Vương Điền nhìn mật thư trong tay hắn.

Lương Diệp đưa cho y: “Buổi trưa ngày mai, Biện Thương sẽ giết mấy trăm quan viên trước cửa Nghị Sự Điện.”

“Ông ta điên à?” Vương Điền mở thư đọc nhanh như gió, suy nghĩ một lúc mới hiểu ra: “Ông ta muốn dụ ngươi xuất hiện?”

“Trẫm phải ra mặt.” Lương Diệp ngồi bên giường: “Nhưng trẫm không biết ông ta lấy đâu ra tự tin để làm chuyện này.”

“Ông ta làm điều này mà không để lại bất kỳ đường lui nào cho bản thân. Đơn giản là muốn cùng chết với ngươi.” Vương Điền cuộn lá thư trong tay lại: “Chúng ta cũng có thể đưa ra giả thuyết. Nếu Lương Tông giết Biện Như Phong và Biện Hinh khiến ông ta cửa nát nhà tan, ông ta mang trong lòng hận thù muốn kéo tất cả mọi người cùng chết, nhưng lúc đó Lương Hoa, Vương Húc Toại và Thôi Ngữ Nhàn đang đấu nhau dữ dội, ông ta có thể trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhưng ông ta không làm như vậy, ngược lại trở thành thuộc hạ của Thôi Ngữ Nhàn ẩn nhẫn nhiều năm…Lui lại một bước, nếu lúc đó ông ta thực sự không có thực lực, ngươi khi đó không có quyền lực sẽ là cơ hội tốt để giết ngươi, nhưng vì cái gì lại cố tình chờ đến khi ngươi thực sự có quyền lực, đánh thắng trận, nổi bật nhất mới làm chuyện này? Thậm chí còn ép ngươi phải xuất hiện nữa?”.

Ngón trỏ của Lương Diệp nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay y: “Ông ta đang chờ cơ hội.”

Vương Điền nắm chặt ngón tay hắn, ghé sát vào hắn nhỏ giọng nói: “Nếu cho rằng Quốc sư thần bí là khởi đầu của mọi chuyện, Bắc Lương từ thời kì hoàng kim đột nhiên suy tàn, chúng ta hãy thêm một điều kiện tiên quyết —— thật sự có những chuyện huyễn hoặc đó tồn tại sao? Nếu có tồn tại, mọi thứ có thể giải thích được không?”

Lương Diệp ngước mắt lên nhìn y.

“Cái này hẳn là Quốc sư muốn thứ gì đó từ Bắc Lương. Nếu theo logic này, rất có thể người này đang chờ đợi thời gian cụ thể. Thân là hoàng đế, ngươi chính là trở ngại lớn nhất của hắn, có lẽ hắn cần ngươi đợi đến lúc này.”

Vương Điền cười nửa miệng: “Còn sư phụ của ngươi cùng những người khác xuất hiện rất đúng lúc.”

Ánh mắt Lương Diệp đột nhiên trở nên sắc bén: “Có ý gì?”

Vương Điền đuôi lông mày khẽ động: “Lương Tử Dục, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi. Thôi Ngữ Nhàn vốn rất ghét đạo sĩ, vì sao lại đồng ý cho Nhạc Cảnh Minh vào cung cứu mạng ngươi? Lúc trước là ai, vì mục đích gì cho ngươi uống một bình Hạc Đỉnh Hồng làm ngươi suýt nữa bỏ mạng?”.

“Điều quan trọng nhất là, nếu Nhạc Cảnh Minh thực sự vì ngươi, tại sao ngươi uống canh bạch ngọc mười mấy năm điên điên khùng khùng chẳng hề đoái hoài đến ngươi?”. Giọng nói của Vương Điền vừa bình tĩnh vừa mê hoặc: “Ta không phải nói sư phụ của ngươi chính là Quốc sư, nhưng giữa bọn họ nhất định có quan hệ nào đó, ngươi lại không biết gì về chuyện đó, bọn họ từ đầu đến cuối cũng không có ý định nói cho ngươi biết.”

Lương Diệp vẻ mặt khó hiểu nhìn y.

“Mà ta tới được nơi này có liên quan chặt chẽ với bọn họ, cho dù bọn họ không làm, cũng nhất định biết gì đó.” Vương Điền nói: “Làm sao ngươi có thể chắc chắn có người muốn ta tới nơi này không phải là muốn  thay thế hoàn toàn ngươi chứ?”.

Lương Diệp nghiến chặt quai hàm, cứng ngắc mà xoay cổ: “Vương Điền, ngươi ngủ giấc này, chính là suy xét chuyện này sao?”.

“Đúng vậy, bởi vì trên đời này không có người nào khác muốn ngươi sống sót hơn ta”. Vương Điền mỉm cười dịu dàng ân cần, nắm chặt ngón tay của Lương Diệp, dùng sức đan mười ngón tay vào nhau: “Cho nên ngoài ta ra, ngươi đừng tin bất cứ ai.”

“Mặc kệ duyên phận hay định mệnh, hãy tự mình đoạt lấy”.

Chương 176

Chương 178

Bình luận về bài viết này