ÔM TRĂNG SÁNG

 [TRĂNG] Chương 179: Hô to

—–o0o—–

Từ phòng Nhạc Cảnh Minh đi ra, Vương Điền bị mưa cùng gió lạnh tạt vào mặt, có người ở hướng phía Tây nhoài người ra đóng cửa sổ lại, hình như không nhận ra họ, chỉ khách khí gật đầu rồi đóng cửa sổ lại thật chặt.

“Người sư phụ mang về.” Lương Diệp mở ô giấy dầu che mưa cho y, háo hức nói: “Ra ngoài đi dạo à?”

“Trở về phòng đi, mưa lớn quá.” Vương Điền nắm tay hắn.

Sau khi đóng cửa lại, xung quanh trở nên tối tăm, Lương Diệp từ đâu đó đào ra một ngọn nến thắp lên, sau đó đặt lên bàn, tựa người vào bàn nhìn vẻ mặt ngưng trọng của y, không khỏi cười lớn nói: “Ngươi lo lắng cho trẫm sao?”

Vương Điền đứng trước mặt hắn, giơ tay tháo mặt nạ trên mặt, hơi nghiêng đầu.

Lương Diệp cơ hồ không tự chủ mà sờ lên mặt mình, làn da trắng nõn vì bị mặt nạ che quá lâu nên hơi đỏ lên, giống như đang nhìn vào một tấm gương trong suốt.

“Ta không sợ cùng ngươi chết.” Vương Điền bình tĩnh nói: “Nhưng nếu có thể, ta càng muốn cùng ngươi sống.”

Lương Diệp tựa vào vai y cười nói: “Yên tâm, trẫm sức khoẻ tốt, sẽ không chết dễ dàng như vậy.”

Vương Điền đưa tay sờ gáy hắn, những thứ quỷ dị và hư ảo này khiến y cảm thấy bất lực giống như việc đột nhiên xuyên qua, thậm chí y còn khó tìm được nơi để suy nghĩ.

Có lẽ là do chứng trầm uất vẫn chưa biến mất, khiến tâm trí y rơi vào trạng thái hưng phấn cùng điên cuồng tột độ.

“Nhìn  ta, Vương Điền”. Lương Diệp đặt lòng bàn tay lên sau cổ y, nghiêm túc mà nhìn vào mắt y: “Ta từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ đến chuyện tu tiên, cũng không để ý đến chuyện bị rót cái gì vào bụng. Ta chỉ muốn làm Hoàng đế của Đại Lương, muốn bá tánh có cơm ăn không phải lang bạt khắp nơi, muốn giết Biện Thương và bảo vệ thần tử của mình, chỉ đơn giản vậy thôi, nhớ chưa?”

Trái tim hỗn loạn và trôi nổi của Vương Điền cuối cùng cũng tìm được điểm dừng chân.

“Nhớ rồi.” Y chậm rãi thở ra: “Người dân quận An Hàn còn đang chờ lương thực, giết Biện Thương đi.”

Lương Diệp nhếch khoé miệng lên.

————-

Trời đổ mưa to, vài con ngựa lao vào màn mưa.

Cửa góc phía tây bắc của hoàng cung.

Thủ vệ trực ban cảnh giác nhìn con ngựa chạy nhanh tới, cầm kiếm hỏi: “Dừng lại! Cửa cung đã đóng!”

“Ấn riêng của Biện đại nhân! Khẩn cấp bái kiến Thái hậu nương nương!” Người cưỡi ngựa lấy ra ấn riêng, chính là ấn riêng của Biện Thương. Đối phương cầm ấn, lật qua lật lại, dường như đang do dự, người cưỡi ngựa lạnh lùng nói: “Giờ khắc này rồi, còn không cho qua! Chậm trễ việc lớn ngươi đảm đương nổi trách nhiệm này hay không!?”

“Vâng!” Thủ vệ giơ tay lên, cửa cung khóa kín chậm rãi mở ra, năm sáu con ngựa lao nhanh mà vào.

Nửa canh giờ sau, một con ngựa phi nhanh đến, lớn tiếng hét: “Ấn riêng của Biện đại nhân đã bị đánh cắp. Bất luận kẻ nào cầm ấn riêng liền giết không tha!”

Thủ vệ canh cửa kinh hãi nói: “Không ổn rồi!”

Nhưng đã quá trễ.

————–

Trong tẩm điện của Thái hậu, Biện Vân Tâm đang ngủ mơ bị chuỷ thủ lạnh lẽo đặt trên cổ, tiếng sấm ầm vang đột nhiên bừng tỉnh.

Tia chớp xé toạc bầu trời, lộ ra đôi mắt lạnh lùng của Lương Diệp.

Tiếng hét của Biện Vân Tâm bị bịt chặt trong miệng.

Lương Diệp nâng tay lên, một chùm chìa khóa rơi ra, hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi nhận ra chùm chìa khóa này không?”

Biện Vân Tâm sửng sốt một lúc, sau đó liều mạng lắc đầu.

Lương Diệp cười đến âm trầm khủng bố: “Vậy giữ lại ngươi cũng không có tác dụng.”

Biện Vân Tâm cảm giác được cơn đau từ cổ mình, nắm lấy cổ tay hắn, điên cuồng gật đầu, phát ra mấy tiếng nức nở.

“Kêu lên liền giết ngươi.” Lương Diệp nhếch khóe miệng, buông tay ra.

Biện Vân Tâm che miệng, hoảng sợ lùi vào trong góc, tức giận nói: “Ta, ta dẫn ngươi đi.”

“Đây chính là đồ Vương Húc Toại để lại.” Trong cơn mưa lớn, Lương Diệp cầm ô đi dọc theo con đường dài trong cung, cười nói: “Biện Vân Tâm, ngươi nghe tên này có thấy quen không?”

Biện Vân Tâm bị mưa hắt vào sắc mặt tái nhợt, môi run run, há miệng thở dốc: “Không, không quen.”

“Bà ấy cải trang thành nam tử ra chiến trường, vì cái gì nhất định phải chọc thủng thân phận nữ nhân của bà ấy?” Lương Diệp thanh âm nghe có chút xa xăm.

Biện Vân Tâm cả người đều run rẩy: “Ta, ta không muốn, chính là Biện đại nhân —— chính là Biện Thương ép ta làm như vậy! Diệp Nhi, ta thật sự không muốn làm hại nàng, nhưng nàng quá thông minh, Biện Thương không muốn giữ lại, ta nếu không làm như vậy, ta sẽ chết! Diệp Nhi, nể tình công ơn dưỡng dục năm xưa, buông tha cho ta đi!”

“Ta hỏi ngươi một chuyện nữa.” Lương Diệp quay đầu nhìn nàng cười:  “Lúc ta tám tuổi, có người đổ cả một bình Hạc Đỉnh Hồng vào miệng ta, nương nương có nhớ là ai làm không?”

Đầu gối của Biện Vân Tâm mềm nhũn, ngã xuống đất.

Lương Diệp cầm ô, từ trên cao nhìn xuống, từng câu từng chữ lạnh lùng như rắn độc phun ra dính nhớp, hắn cười hỏi: “Ngươi không nhớ sao? Hay là có chuyện gì khó nói?”

Biện Vân Tâm kinh hãi lắc đầu: “Ngươi, ngươi còn nhớ sao?”

Lông mày của Lương Diệp khẽ động: “Đúng vậy, ta đều nhớ hết.”

Hắn cầm ô, hơi nghiêng người về phía trước, đem Biện Vân Tâm bao phủ trong bóng tối, nhỏ nhẹ thì thầm: “Có phải ngươi rót không… mẫu hậu?”

Biện Vân Tâm liều mạng lắc đầu: “Ta là bị hắn ép buộc, ta không làm như vậy, hắn sẽ giết ta… Không phải ta, ta không phải cố ý Diệp Nhi… Ta nuôi ngươi ngần ấy năm, ta thật sự không đành lòng …”

Đứng trước mặt nàng, ánh mắt Lương Diệp tràn đầy giễu cợt: “Đều là người khác ép ngươi làm, ngươi ngu ngốc nên vô tội phải không? Ngươi có thể làm chuyện như vậy đối với một đứa trẻ tám tuổi, ngươi đúng là quá vô tội”.

Biện Vân Tâm bị mưa hắt không mở mắt được, sau đó bị người kéo lên khỏi mặt đất: “Người đưa thuốc cho ngươi là ai? Nói!”

“Ta không biết, ta thật sự không biết!” Biện Vân Tâm điên cuồng lắc đầu: “Hắn gặp ta… đặt điều về ta, hắn… hắn uy hiếp ta, ta nếu không làm chuyện này, sẽ không để ta sống sót! Ngươi chẳng lẽ không biết sao? Ta chỉ muốn sống thôi, ta có gì sai chứ! Chẳng phải ngươi không có việc gì sao!”.

Bàn tay nắm lấy tay nàng siết chặt đến mức gần như muốn bóp nát, Lương Diệp tức giận cười nói: “Thật là to gan.”

Biện Vân Tâm rụt rè, bị doạ sợ sắp phát điên: “Hắn, giữa lông mày hắn có một nốt ruồi đỏ… Diệp Nhi! Giữa lông mày hắn có một nốt ruồi đỏ!”

Lương Diệp trong màn mưa cười như ác quỷ, chuỷ thủ lạnh băng dán vào mặt Biện Vân Tâm: “Mặc dù nhiều chuyện ta không nhớ, nhưng chỉ cần nghĩ lại đã cảm thấy ghê tởm … Ngươi ép Lương Diệp này cầu xin Thôi Ngữ Nhàn, ngươi tra tấn ta thế nào, giờ hãy nhận lại như thế”.

Biện Vân Tâm kinh hãi mà co rúm lại một chỗ.

Trong khu vườn tuyết mới tan, những cành hoa  tan nát bởi mưa lớn.

Lương Diệp đứng trong đình nhìn Biện Vân Tâm lấy ra một chiếc chìa khóa, rồi run rẩy đưa cho hắn: “Đây, đây là chìa khoá mật đạo đã bị quên lãng. Trước đây, Vương Húc Toại thường đưa chúng ta đến nơi này —— đi chết đi!”

Cây trâm sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, xuyên qua cổ Lương Diệp, nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị hắn nắm chặt cổ tay.

Lương Diệp cười lạnh lẽo: “Ngươi ngu xuẩn như vậy mà còn không biết, giống y như con trai ngươi vậy.”

——

Ánh nến leo lét trong Nghị Sự Điện.

Một nửa là triều thần mang xiềng xích, mặc đồng phục tù quỳ trên mặt đất, nửa còn lại là triều thần mặc quan phục, Biện Thương đứng trên thềm ngọc, cúi đầu nhìn đồng liêu trong đại sảnh không nói một lời.

Bên ngoài sấm sét đánh thành từng trận.

“Khi nào?” Biện Thương hỏi.

Tuân Dương mặc quan bào màu đỏ tươi đứng lên nói: “Bẩm đại nhân, giờ Tý.”

“Ta vốn tưởng Bệ hạ sẽ kịp thời tới cứu người, đáng tiếc hắn vẫn trước sau như một tuỳ ý như vậy.” Biện Thương thở dài nâng tay lên nói: “Các vị đại nhân, đắc tội rồi, không biết nên mời vị đại nhân nào trước đây?”

“Biện Thương!” Sở Canh quỳ trên mặt đất tức giận nói: “Ngươi tuỳ tiện lạm sát quan viên trong triều, không sợ Bệ hạ giáng tội sao!?”

“Làm càn!” Tuân Dương nghiêm giọng quát: “Sao ngươi dám nói những lời ngạo mạn như vậy với đại nhân!”

“Tuân Dương! Ta chỉ cho rằng lòng dạ ta hẹp hòi, có tài mà không gặp thời, ta cho rằng ngươi lòng mang thiên hạ, ngươi năm đó luôn miệng nói phải vì nước vì dân, vậy mà lại tiếp tay cho giặc! Đây chính là chí hướng của ngươi sao!?” Sở Canh lớn tiếng chất vấn gã.

“Thúc Trạc! Đừng để quyền thế làm cho mờ mắt!” Lưu Tân Bạch cũng ngẩng đầu lên: “Ngươi đã quên Trường Lâm học viện dạy ngươi điều gì sao? Đã quên Bách Lý đại nhân kỳ vọng vào ngươi thế nào sao?! Quay đầu là bờ vẫn chưa muộn đâu!”

Nói xong, mấy vị quan trẻ lên tiếng chỉ trích Tuân Dương đến mức không còn nơi nào để trốn.

Tuân Dương mặt đỏ bừng, nhìn về phía Biện Thương, thấy Biện Thương không có ý định lên tiếng, liền quả quyết chống trả: “Đủ rồi! Các ngươi chẳng lẽ không thấy sao, Lương Diệp là kẻ điên! Đại Lương trong tay hắn suy tàn đến mức nào! Triều thần muốn giết là giết, các quy tắc của tổ tiên chúng ta nói sửa là sửa! Còn có Vương Điền! Hai người bọn họ thông đồng với nhau làm bậy, cái gì mà nội các sửa đổi, đều chỉ là tàn sát thế gia của nước Lương! Các ngươi mới là những kẻ ngu muội mãi không tỉnh!”

“Đủ rồi, đừng tranh cãi nữa.” Phùng Thanh đứng ra nói: “Biện đại nhân, đến lúc ra tay rồi”.

Biện Thương cụp mắt xuống nhìn trọng thần đang quỳ trên mặt đất: “Đại nhân nào muốn bước ra trước?”

Sở Canh tức giận đứng dậy: “Quân tử không sợ chết, bọn phản bội các ngươi cũng không sống được bao lâu!”

Bởi vì gã lòng đầy căm phẫn mà đứng ra, rất nhiều cận thần lần lượt đứng lên, bọn họ bị giam cầm nhiều ngày, trong lòng đã tràn đầy oán hận, trong đó có nhiều người trẻ tuổi mới vào quan trường, đang ở độ tuổi sung mãn nhất.

“Ngươi thế này mới giống một người đọc sách.” Biện Thương vui vẻ mỉm cười, cánh tay nâng lên đang muốn hạ xuống ​​thì một giọng nói già nua đột nhiên từ phía trước vang lên.

“Biện đại nhân, sao phải nổi giận với người trẻ tuổi chứ.” Yến Trạch có chút khó khăn đứng dậy từ trên mặt đất, nói với Biện Thương đang đứng trên thềm ngọc: “Sao ngươi không bắt đầu từ ta đi.”

“Yến đại nhân?” Biện Thương có chút kinh ngạc: “Thật sự không suy xét sao?”

“Chúng ta hơn nửa đời làm việc cùng nhau, nếu không phải Văn Tông cứu ta, ta đã chết ở tiệc mừng thọ rồi. Ta không muốn thiếu ân tình gì với lão già đó.” Yến Trạch cười nói: “Bệ hạ vất vả lắm cuối cùng cũng ra dáng người làm chủ. Thật đáng tiếc.”

Thôi Vận mang theo xiềng xích đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta đi cùng Yến đại nhân.”

Các triều thần đang quỳ trên mặt đất lần lượt đứng dậy, thẳng lưng: “Ta cũng đi!”

Bọn họ vốn là thần tử dầu muối đều không ăn, những người có thể hàng phục được đều đã thay triều phục đứng ở bên kia, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng trong đại điện, khiến những người quy phục hơi run rẩy.

“Một kẻ điên như vậy, cũng đáng được các ngươi trung thành sao.” Biện Thương chế nhạo: “Quá mức ngu xuẩn. Nếu các ngươi muốn chết như vậy, thì ——”

“Cũng không nhọc lòng Biện đại nhân”.

Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến, tiếng giày đạp trên sàn nhà có thể nghe rõ ràng, mang theo chút nước mưa ẩm ướt.

Thanh niên mặc long bào màu đen lười biếng ngồi trên ngai vàng, thản nhiên nhìn xuống, nở một nụ cười giễu cợt và lạnh lùng.

“Chư vị ái khanh, đã lâu không gặp.”

Trời mưa to sấm chớp, tiếng đánh nhau vang lên ngoài kia, bên trong đại điện, hô to vạn tuế.

—————-

Chương 178

Chương 180

Bình luận về bài viết này