ÔM TRĂNG SÁNG

 [TRĂNG] Chương 180: Rời hang

—–o0o—–

Lương Diệp cúi đầu nhìn đám quan viên quỳ trên mặt đất, biểu tình lười biếng mà cười nói: “Bình thân.”

Phía sau Biện Thương là một đám phản thần quy hàng kinh hãi, Lương Diệp trong lòng bọn họ giống như bóng ma quá mức đáng sợ, chỉ cần nhìn nụ cười của kẻ điên này cũng khiến bọn họ lạnh sống lưng, như thể cái chết đã cận kề.

“Tình thế hiện tại, cho dù Bệ hạ có xuất hiện, cũng không thể thay đổi cục diện.” Biện Thương đứng trên thềm ngọc, vẻ mặt lạnh lùng nói.

“Biện đại nhân để lại vị trí trống này, không phải là để trẫm tới ngồi sao?” Lương Diệp lười biếng chống tay lên đầu hắn, cười như không cười nhìn ông: “Bây giờ quan viên đều đã tới đây, cũng nên nghe Biện đại nhân minh oan một chút”.

“Minh oan?” Biện Thương tựa hồ nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, bình tĩnh nhìn Lương Diệp ngồi trên ngai vàng: “Lương Tông chỉ vì một câu nói mà triệu kiến hai đứa con của ta vào cung, nhìn chúng bị thiêu sống. Rồi lại giống như súc sinh mà gặm xương thịt của các con ta, phu nhân của ta lại bị hắn sai người bóp cổ tới chết… Ta quỳ xuống trước đại điện để minh oan, Lương Tông hỏi ta oan ức cái gì?”.

Bên trong đại điện lập tức ầm ĩ.

“Quân muốn giết thần, thần không thể không chết, lấy đâu ra oan uổng chứ?” Biện Thương bình tĩnh nói: “Trong mắt các ngươi, đây là chuyện đương nhiên. Bệ hạ, lòng căm hận tột độ của ta đã theo cái chết của Lương Tông tan thành mây khói. Quyền thế như vậy, dù ta có không cam lòng đến đâu, vợ con ta cũng không thể trở về”.

“Vậy ngươi hiện tại đang làm gì?” Lương Diệp dường như không vội vàng chút nào, giống như một buổi lâm triều sáng sớm nào đó, tùy ý hỏi: “Học trẫm, muốn chém người cho đỡ buồn chán sao?”

Lời này vừa nói ra, các đại thần quy mưu phản hay không mưu phản đều không khỏi cúi đầu càng thấp xuống.

Tuy rằng Bệ hạ là cứu tinh thường xuyên xuất hiện đúng lúc, nhưng lúc hắn hưng phấn còn đáng sợ hơn cả Biện Thương.

Biện Thương ngẩng đầu nhìn hắn: “Lương Tông nói đây là số mệnh, nhưng ta muốn chứng minh cho thiên hạ này thấy, số mệnh hay điềm xấu cũng chỉ là cái cớ cho những kẻ nắm quyền sinh sát trong tay ức hiếp kẻ yếu.”

“Vậy bây giờ ngươi và Huệ Hiến Đế khác gì nhau!?” Trong số đại thần có người tức giận hỏi.

“Không khác gì. Ta là người nắm quyền, mạng sống của mọi người đều nằm trong tay ta. Nếu ta muốn các ngươi chết, các ngươi không thể sống được, bao gồm cả Lương Diệp.” Biện Thương trên mặt không có biểu tình gì: “Cái chết của Lương Tông, Lương Hoa cùng Vương Húc Toại, binh biến của Đàm gia, Nguỵ Vạn Lâm phản quốc, mười vạn Bắc quân bị chôn sống, thậm chí là thuyết phục Thân Nguyệt Lệ để Đông Thần xuất binh, đều là ta khơi mào chiến tranh, tất cả đều là ta làm”.

“Biện Thương!” Thôi Vận vừa khiếp sợ vừa tức giận nhìn chằm chằm ông, lạnh lùng hỏi: “Sao ngươi lại làm như vậy!?”

“Nhìn quái vật Bắc Lương này từng ngày sụp đổ khiến ta càng vui vẻ hơn.” Biện Thương cười nói: “Thôi đại nhân, ngươi vì nước vì dân, ta lại làm những việc tàn ác, nhưng cũng chẳng thẹn với lương tâm mình”.

“Quả là trò cười lớn trong thiên hạ này!” Yến Trạch cau mày nói: “Động cơ của ngươi có thể hiểu được, nhưng ngươi không thể vì sự thù hận của mình mà để những người vô tội lót đường! Bệ hạ thánh minh, sao lại không thể vì ngươi sửa lại án sai này chứ?”

“Mục đích dẹp bọn phản loạn là gì?” Biện Thương tự giễu cười: “Lương Tông mê tín, tin mấy lời nói bậy, cho rằng phu nhân ta là kẻ xui xẻo, còn con ta là thuốc để cứu mạng hắn, hắn nói có, sao ta có thể nói không?”

Ngay khi Biện Thương giơ tay lên, quân lính ẩn nấp trong bóng tối lần lượt xuất hiện, vô số thanh kiếm nhắm vào các cận thần và Lương Diệp đang ngồi trên ngai vàng.

“Biện Thương! Ngươi đây là mưu phản!” Có người lớn tiếng hét lên: “Cho dù có giết Bệ hạ, vị trí này ngươi có được cũng là bất chính!”

Biện Thương nói: “Sợ là đại nhân hiểu lầm rồi, ta không muốn làm Hoàng đế, cũng không cần, ta chỉ muốn các ngươi đều chết.”

Người ngồi trên ngai vàng cười khinh thường: “Vậy ngươi cũng cần có bản lĩnh này.”

“Bệ hạ, ngài cho rằng ngài có thể đi ra khỏi Nghị Sự Điện này sao?” Biện Thương nhìn Lương Diệp quá mức bình tĩnh.

“Vì sao phải đi? Nếu phải đi thì chính là ngươi.” Lương Diệp khẽ mỉm cười.

Xung quanh đại điện đèn đuốc sáng trưng, những bức tường cao ầm ầm mở rộng, lộ ra cơ quan ghê gớm bên trong, vô số mũi tên sắc bén lần lượt bay tới, xuyên thẳng vào trái tim của những kẻ phản loạn, đao kiếm va vào nhau chói tai và sắc bén.

Dưới cơn sấm sét, cánh cổng các cung điện cao chót vót rung chuyển ầm ầm, những chiếc xe khổng lồ đập nát cổng cung điện thành từng mảnh, quân lính mặc áo giáp đen của Hoàng đế tràn vào như nước phun ra từ bờ kè, cùng phản quân liên kết với các thế gia chém giết lẫn nhau, máu nhuộm đỏ các bức tường trong cung.

Ở phía tây Đại Đô, Tây quân đã chờ đợi từ lâu, đang đối đầu với Bắc quân xuất hiện bất ngờ, Lữ Thứ giơ cao Hổ phù của thánh chỉ, hét lớn: “Chiếu chỉ Bệ hạ tự tay viết ở đây! Tất cả các bộ phận của Tây quân trấn thủ từng quận, bất luận kẻ nào vi phạm, giết không cần hỏi!”.

Phía sau gã là mấy chục vạn Bắc quân được trang bị đầy đủ, bọn họ vừa mới từ sa trường tắm máu trở về, sát khí đầy người, những tiếng gầm trầm thấp truyền đến từ mọi hướng, giống như tiếng hổ gầm, uy hiếp đối thủ đang ngo ngoe rục rịch, vũ khí trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo ở trong mưa.

Tiếng vó ngựa vang lên dữ dội, mười sáu cổng thành ở phía đông nam, tây bắc Đại Đô thay cờ giữa tiếng giao tranh và mưa lớn, chữ “Lương” cùng rồng vàng thêu trên lá cờ màu sẫm thay thế những lá cờ đắt tiền lộng lẫy và phức tạp của thế gia. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các thế gia lớn ở Đại Đô trong trận giao tranh đều hỗn loạn thành một đống, dân chúng đều sợ hãi khi nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng đao kiếm, nhanh chóng đóng chặt cửa sổ, thậm chí có người còn quỳ trước bàn thờ Phật thành tâm cầu nguyện, chỉ mong mình trong thời chiến loạn có thể bình an.

Tiêu Viêm cầm đao đứng trên tường thành, ánh mắt xuyên qua sự hỗn loạn của kinh thành, đáp xuống bóng tối khổng lồ của cung điện.

Trên núi Thập Tái Sơn, Lương Hoàn cố gắng kiễng chân lên, nhìn ánh lửa nhỏ bé không rõ ràng phía Đại Đô, Long Tương bế nó lên, đặt lên vai, Bách Lý Thừa An đứng bên cạnh xuyên qua màn mưa nặng nề nhìn về phía Đại Đô không rõ hình dáng, sắc mặt ngưng trọng.

Hứa Tu Đức đang sứt đầu mẻ trán ở quận An Hán, nhận được tin khẩn cấp từ Đại Đô, vẻ mặt thay đổi, cái bụng vốn đã nhỏ của gã càng gầy thêm một vòng, vẻ mặt ủ ê lo lắng đi đi lại lại. Rất nhiều người giống gã ở các nơi, nhận được tin đều sợ hãi bất an.

Nếu Bệ hạ thắng tất nhiên mọi người đều vui mừng, nhưng nếu Bệ hạ thua, toàn bộ Bắc Lương có thể sẽ hoàn toàn thay đổi.

Vùng đất bị tàn phá này không thể chịu đựng được bất kỳ biến cố nào nữa, những bức tường cao và xà nhà đổ nát được Lương Diệp lấy thân phận đế vương mà gian nan chống chọi. Một khi Lương Diệp chết, toàn bộ Bắc Lương danh chính ngôn thuận hoàn toàn sụp đổ, không thể tránh khỏi kết cục bị huỷ diệt.

Đêm mưa đen tối cuối cùng cũng lóe lên ánh sáng, chào đón bình minh xám xịt, trong Nghị Sự Điện, Biện Thương và Lương Diệp một đứng một ngồi ánh mắt giằng co, chẳng sợ ngoài đại điện máu chảy thành sông, giống như hai bên đang đánh cờ, nhìn nhau, không quan tâm đến sự sống chết của quân cờ.

Đủ loại triều thần cùng quan lại tụ tập đứng cùng nhau, chờ đợi số mệnh cuối cùng được công bố.

Cờ đen thêu rồng vàng xuyên thủng màn mưa, vô số kỵ binh mặc giáp đen vây quanh đại điện, cánh cửa dày đặc của đại điện bị người từ bên ngoài đẩy ra, mang theo gió lạnh buốt xương và mưa băng.

“Bệ hạ, toàn bộ phản loạn đã bị tiêu diệt!” Sung Hằng nửa quỳ trên mặt đất, máu trên mặt còn chưa lau sạch, sắc mặt lạnh lùng.

Nhóm đại thần phản loạn sắc mặt hoảng sợ, suy sụp quỳ trên mặt đất.

Lương Diệp chậm rãi từ trên ngai vàng mà đứng dậy, nhìn xuống Biện Thương, Biện Thương không hề thay đổi sắc mặt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sạch sẽ đó mang theo nụ cười: “Bệ hạ tuy mơ màng hồ đồ nhiều năm, nhưng vẫn có chút bản lĩnh”.

Lương Diệp hợp lại tay áo, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười nham hiểm: “Biện đại nhân quá khen, ta không thể ngã hai lần ở cùng một chỗ, những sai lầm trong quá khứ của ta đã học được đủ rồi.”

Biện Thương cười nói: “Đáng tiếc Bệ hạ tuy tiến bộ vượt bậc nhưng vẫn không hiểu được lòng người. Điều ta thực sự mong muốn chưa bao giờ là ngai vàng phía sau lưng ngươi, cho nên ngươi giết hết phản quân thì sao chứ!”

Như để xác nhận những gì ông nói, vô số tiếng nổ phát ra từ khắp nơi trong cung điện, sàn Nghị Sự Điện bắt đầu rung chuyển nhẹ.

“Biện Thương! Ngươi đến tột cùng muốn làm gì!?” Có người trong phe phản loạn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt hỏi ông.

“Đương nhiên muốn các ngươi đều phải chết!” Biện Thương liếc mắt nhìn các đại thần trong đại điện: “Các ngươi đã làm tất cả vì Đại Lương, nhưng Đại Lương đã cho các ngươi cái gì!? Hoàng đế ban cho các ngươi cái gì!? Nói các ngươi tận tuỵ mà cất nhắc các ngươi sao, các ngươi vì quyền thế không từ thủ đoạn mà bò lên trên, nghi ngờ cùng lợi dụng lẫn nhau, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng, dùng máu xương và mạng sống của bá tánh để xây dựng nhà cao cửa rộng, giường ngọc vàng son, cùng nhau hưởng lạc vô độ! Mà những bá tánh ngu muội đó lại không biết phản kháng, chết lặng mà nuôi dưỡng đàn sâu mọt các ngươi! Các ngươi đều đáng chết! Hãy tới chôn cùng Đại Lương đi!”

“Ngay cả ngươi —— Lương Diệp!” Biện Thương đột nhiên quay người chỉ vào Hoàng đế trước ngai vàng: “Ngươi chính là kẻ ngu xuẩn và đáng ghét nhất trong toàn bộ Bắc Lương! Ngươi sinh ra là để làm quân cờ của Lương Hoa và Vương Húc Toại để lại, là con rối của Thôi Ngữ Nhàn. Ngươi rõ ràng có khả năng kết thúc tất cả chuyện này, lại cố tình thờ ơ, mặc kệ Bắc Lương sụp đổ, rồi bây giờ lại giả vờ đến đây ngăn cản cơn sóng dữ, ngươi chính là kẻ mua danh chuộc tiếng số một!”.

Lương Diệp khoang tay, cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn ngọn lửa bốc lên ngoài cửa cung: “Thì sao? Thiên hạ này là của trẫm, trẫm muốn cứu thì cứu, không muốn thì không cứu. Trẫm là Hoàng đế, chuyện gì cũng làm được hết!”.

“Ngươi quả nhiên giống Lương Tông!” Biện Thương cười lớn: “Hắn tàn nhẫn, ích kỷ, hèn hạ! Lương Tông cầu trường sinh bất tử nhiều năm nhưng không được, mà ngươi tiên cốt trời sinh lại bị người sống sờ sờ huỷ hoại căn cơ tiền đồ, đây chính là báo ứng của Lương gia!”

Lương Diệp đột nhiên nheo mắt lại.

Quần thần trong đại điện nhìn ánh mắt của Biện Thương như nhìn kẻ điên.

“Bệ hạ còn chưa biết, ngươi sinh ra đã có tiên cốt. Lúc ngươi sinh ra, điềm lành đầy trời. Cùng ngày đó, mấy vị tiên nhân xuất hiện, có người phán ngươi chính là người đem Bắc Lương trở thành đất nước huy hoàng, cường thịnh. Ngươi ngày sau nhất định sẽ thống nhất bốn nước, rồi trở thành Nhân Hoàng đắc đạo thành tiên.” Vẻ mặt Biện Thương trở nên cực kỳ vui vẻ, ông mỉm cười hài lòng:

“Nhưng đáng tiếc bọn họ không thể can thiệp vào chuyện của con người. Thôi Ngữ Nhàn ghét bỏ vô cùng mấy thứ giả thần giả quỷ này. Ta cũng cảm thấy như vậy. Đáng lẽ ngươi nên chết vào ngày được sinh ra, nhưng Lương Hoa và Vương Húc Toại đã liều mạng bảo vệ ngươi, không tiếc hi sinh anh em của ngươi, họ đã bảo vệ ngươi tám năm, để ngươi phải chịu đựng sự tra tấn của nữ nhân ngu xuẩn là Biện Vân Tâm đó trong tám năm. Đáng tiếc, chuyện sắp thành lại bại, đều chết ở trong tay ta. Ngay cả cái tiên cốt của ngươi, cũng bị một bình độc dược chôn vùi, dưới tay thuộc hạ của Thôi Ngữ Nhàn, ngươi bị tra tấn thành một kẻ điên, người không ra người quỷ không ra quỷ!”.

“Bệ hạ, Bệ hạ, ngươi xem, mệnh ngươi tốt thì sao chứ, chỉ cần ta vui, thì mạng của ngươi sẽ an ổn, nhưng nếu ta không vui, ngươi chết cũng chẳng có chỗ chôn——giống như những gì Lương Tông đã làm với con của ta”. Biện Thương tiếc nuối mà nhìn hắn: “Nhân Hoàng đắc đạo thành tiên. Ha, ngươi nhìn xem ngươi bây giờ đi, cũng chẳng sống nổi qua buổi trưa ngày hôm nay! Ta sẽ khiến ngươi phải chịu nỗi đau hàng vạn mũi tên xuyên tim giống Lương Tông, rồi lại đem ngươi lột da rút xương, để thế nhân nhìn mệnh ngươi tốt đẹp như thế nào!”

Hai tay trong ống tay áo của Lương Diệp chậm rãi nắm chặt, hắn lạnh lùng nhìn Biện Thương, cười lạnh nói: “Tốt nhất ngươi nên giữ mấy lời điên rồ này của ngươi xuống đất nói với Lương Tông đi”.

Hắn giơ tay lên, còn chưa kịp bỏ xuống, cửa đại điện bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ.

Ánh mắt của mọi người đột nhiên quay về phía sau, vô số mũi tên lạnh lẽo nhắm vào chủ nhân của tiếng cười.

Người tới mặc áo choàng màu xám, chiếc mũ trùm rộng che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra nửa chiếc cằm trắng lạnh lùng, bên hông đeo mặt ngọc bội có hoa văn hình tiên hạc mây trôi, gã không để ý tới xung quanh đang giương cung bạt kiếm với gã, từ từ ngẩng đầu lên.

Mũ trùm đầu tuột ra, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi xa lạ, gã nhìn rất đẹp trai, giữa lông mày có một nốt ruồi màu đỏ trông vô cùng yêu dã, ánh mắt nhìn mọi người như đang nhìn con kiến ​​trên mặt đất, khinh miệt cùng chế nhạo.

Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là người gã đẩy trên xe lăn phía trước, người ngồi trên xe lăn sắc mặt tái nhợt chính là Thôi Kỳ.

Vẻ mặt Thôi Kỳ vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng khi nhìn Lương Diệp, ánh mắt lại có chút lo lắng.

“Ca, ta không thích ngươi nhìn người khác như vậy.” Người đẩy xe lăn nghiêng người tới, bịt kín mắt Thôi Kỳ, nhìn về Lương Diệp đang ngồi trên ngai vàng, cười nói: “Bệ hạ có lẽ không biết ta, ta họ Văn, tên Hạc Thâm.”

“Là người đầu tiên được Hoàng đế Bắc Lương phong là Nhậm Quốc sư.”

————-

Ji: Mấy hôm nay tôi hơi bận, nên hơi ít chương, sẽ bù lại sau nhé.

Chương 179

Chương 181

12 bình luận về “ [TRĂNG] Chương 180: Rời hang”

Bình luận về bài viết này