ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 183: Vạn tuế

—–o0o—–

“Biện đại nhân, sao ngươi lại kích động như vậy?” Văn Hạc Thâm thương hại mà nhìn ông: “Vì người nhà của ngươi, ngươi không tiếc để tất cả người của Bắc Lương chôn cùng bọn họ, mà ta chỉ muốn tìm anh trai của mình, người ấy kiếp nào luân hồi ta đều phải tìm người ấy cho được, để người ấy nhớ đến ta, rồi bất lực nhìn người ấy không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, sau rồi lại đi tìm người ấy lần nữa, bị người ấy quên đi… Nếu là người sẽ bị ép đến phát điên, ta không muốn người ấy quên ta, ta muốn người ấy giống như ta, trường sinh bất tử và luôn nhớ đến ta, ngươi có hiểu không?”

Biện Thương không thể tin được nhìn gã: “Đồ điên! Đúng là suy nghĩ kì quái của đồ điên!”

“Lúc đầu có chút kì quái” Văn Hạc Thâm chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vương Điền cùng Lương Diệp: “Nhưng trên đời luôn có người được Thiên Đạo thương xót, sinh ra đã vượt qua hết thảy mọi người, Nhân Hoàng đắc đạo, kẻ hèn người phàm như ngươi cũng xứng?”.

Gã lao về phía song sắt, không màng phù văn bỏng rát trên đó, nhìn chằm chằm vào Lương Diệp: “Ngươi có biết tại sao ta lại chọn Bắc Lương không? Bởi vì ta tính được ngươi sẽ sinh ra ở đây, tên Lương Tông đó chỉ lừa gạt hai câu liền thực sự tin mình có thể thành tiên, trường sinh bất tử. Thôi Ngữ Nhàn quá tham vọng, nhưng chỉ cần châm ngòi thổi lửa là có thể khiến cô ta hai lòng. Một kẻ ngu xuẩn như Biện Vân Tâm chỉ cần nắm được nhược điểm là có thể cam tâm tình nguyện làm việc cho ta. Mà cha mẹ ngươi tự cho mình là thông mình, cuối cùng rơi vào kết cục tự đào mồ chôn mình. Ngay cả Biện Thương cũng chỉ là một kẻ tội nghiệp, lý trí bị thù hận che mờ mắt… Những người này tranh quyền đoạt thế, theo đuổi danh lợi và tham vọng, thật dễ dàng để nắm trong lòng bàn tay”.

Chỉ cần dùng lời nói để châm ngòi, đã có thể máu chảy thành sông, giết hại lẫn nhau, lòng người từ xưa đến nay đều như vậy, tại sao ta không thể lợi dụng chứ? Theo lời của các ngươi “Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì  ngọc bích mà thành có tội”, muốn trách thì trách các ngươi sinh ra quá nhỏ bé yếu ớt, xứng dáng bị người giẫm đạp. “

“Nhưng hiện tại người bị nhốt trong lồng sắt chính là ngươi.” Vương Điền đỡ Lương Diệp nở nụ cười lạnh lùng: “Lời này của ngươi cũng chỉ là đang tìm cớ mà thôi, mặc kệ có hay không chuyện tiên cốt tồn tại, ngươi tự cho là đúng làm tất cả những chuyện này, đã bao giờ ngươi hỏi anh trai mình mong muốn điều gì chưa? Áp đặt mong muốn của mình lên người khác không được gọi là quan tâm đến người khác, mà gọi là ích kỷ. “

Văn Hạc Thâm vẻ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm y: “Chỉ là một kẻ thất bại, ngươi có tư cách gì bảo ta phải làm như thế nào chứ!”

“Chỉ bằng ngươi ở trong lồng, còn ta ở ngoài lồng sắt”, Vương Điền khẽ mỉm cười: “Chỉ bằng anh trai ngươi giờ là của ta”.

Một câu nói, hoàn toàn khiến lửa giận của Văn Hạc Thâm bùng lên: “Ta muốn giết ngươi!”

Nhưng mà, dù gã có cố gắng phá hư hay vùng vẫy thế nào, gã cũng không thể thoát ra khỏi chiếc lồng mà gã yêu cầu Lương Tông nhốt con Bạch Hổ vào.

“Văn Hạc Thâm, ngươi đã làm điều ác nhiều năm, cho rằng mình là người tu hành, liền có thể không kiêng nể gì, coi thường chúng sinh, nhưng lại không biết thế gian này có quy luật và phép tắc, nếu mạnh mẽ sửa mệnh, thì sẽ phải nhận kết cục thảm hại, cơ thể giãy giụa sắp chết này của ngươi chính là điều chứng minh tốt nhất”, Nhạc Cảnh Minh chậm rãi tra thanh trường kiếm vào vỏ: “Cho dù hôm nay ta không thay trời hành đạo, ngươi cũng sẽ phải chịu phản phệ dữ dội ngày sau”.

“Ta đời này ghét nhất những kẻ cho rằng mình hơn người khác như các ngươi.” Văn Hạc Tông ánh mắt lướt qua bọn họ nhìn về phía Thôi Kỳ đang ngồi trên xe lăn: “Các ngươi căn bản chẳng biết gì! Anh trai ta rõ ràng đã chết để cứu người, những kẻ được cứu vong ân phụ nghĩa sống hết sức sung sướng, nhưng anh trai ta lại phải chịu nhiều đau khổ luân hồi, mệnh đều chông gai khốn khó, sinh lão bệnh tử không thể tránh được. Hắn rõ ràng là người vô cùng tài năng, dựa vào cái gì bắt hắn phải trở thành người bình thường! Tại sao Lương Diệp này cũng chưa biết làm người lại có thể có tiên cốt trời sinh thẳng tiến thành tiên! Ta không cam lòng!”

“Nói nhảm.” Lương Diệp nghe hồi lâu cuối cùng cũng mắng một câu thô tục, yếu ớt dựa vào Vương Điền, bất mãn nhìn Vương Điền: “Hắn thật vô lý, chỉ bởi vì trẫm có tư chất tốt liền khinh bạc trẫm”.

Vương Điền dở khóc dở cười nhìn hắn, đau lòng sờ sờ gáy hắn: “Chúng ta mặc kệ hắn.” =)))

Lương Diệp cười rạng rỡ, sau đó khuôn mặt trở nên vặn vẹo hung ác, mặt đầy máu dụi vào cổ Vương Điền: “Đau quá…”

Hắn mơ hồ nói cái gì, Vương Điền ở trong mưa không nghe rõ, đưa tay gãi gãi tóc hắn, cười nói: “Cái gì?”

“Ngươi thơm quá, Vương Điền, muốn thao ngươi đến mức ngươi phải khóc.” Lương Diệp thấp giọng lẩm bẩm, sau đó lặng lẽ hôn lên cổ y.

Phía sau bọn họ là văn võ bá quan, sắc mặt kinh ngạc đứng trong gió, trước mặt là hai tiền bối vẻ mặt ngưng trọng Tiêu Xuân Hoà và Nhạc Cảnh Minh, bên cạnh là Văn Hạc Thâm gào rống chửi bới rồi trợn trắng mắt nhìn bọn họ.

Sau đó, Lương Diệp đúng lý hợp tình, không hề cố kỵ mà ôm y giở trò lưu manh.

Mặc dù dưới cơn mưa to, hầu hết mọi người không thể nghe được những gì Lương Diệp nói, nhưng vẫn có người có đôi tai thính có thể nghe được, đặc biệt là khi đối mặt với bộ dạng có chút kỳ quái của Tiêu Xuân Hoà, tai Vương Điền không thể khống chế bắt đầu nóng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi ngậm miệng chó lại đi”.

Cơn mưa lớn trút xuống, mặt đất trong Toái Tuyết Viên phủ đầy màu đỏ.

Nhạc Cảnh Minh, Tiêu Xuân Hoà cùng kéo người đang bị thương là Hạng Mộng lên, rồi xử lý Văn Hạc Thâm ở trong lồng. Biện Thương quỳ trên mặt đất, si ngốc mà cười nhìn về phía Văn Hạc Thâm ở trong lồng sắt. Tất cả quan viên đều kinh ngạc nhìn hai vị Hoàng đế ôm nhau, thậm chí có người còn hoài nghi bọn họ hoa mắt, dùng sức mà dụi dụi mắt mình, Sung Hằng cùng Trường Doanh dẫn ám vệ còn sống sót vây quanh đám phản thần, cờ đen thêu chữ “Lương” cùng rồng vàng được cắm mọi ngóc ngách trong cung điện. Mặc dù phần lớn chất nổ đã được phát hiện kịp thời nhưng vô số cung điện đã bị hư hại.

Tín hiệu bắn thẳng lên trời cao, ầm ầm nổ tung dưới màn mưa dày đặc.

Trong tiểu viện, Dương Vô Cữu đỡ Dương Mãn đang run rẩy, nhìn bầu trời.

Trên núi Thập Tái Sơn, Lương Hoàn đang ngủ ngon lành trong lòng Bách Lý Thừa An, Long Tương kích động đi vào, mở cửa sổ ra hiệu bảo bọn họ nhìn về phía không trung.

Hầu hết bá tánh Đại Đô đều sợ hãi ngẩng đầu nhìn vào điểm sáng lộng lẫy đó.

Tiêu Viêm vung cánh tay dài, vô số binh lính túc trực xông vào phủ các thế gia, máu nóng chảy xuống nước bùn lạnh lẽo, phía tây Đại Đô, Lữ Thứ nhìn tín hiệu biểu thị cho chiến thắng, hét lớn: “Phản thần đền tội! Ngô Hoàng vạn tuế”.

“Phản thần đền tội! Ngô hoàng vạn tuế!”

“Phản thần đền tội! Ngô hoàng vạn tuế!”

“Phản thần đền tội! Ngô hoàng vạn tuế!”

Những tiếng hét vang vọng khắp bầu trời xanh, cơn mưa nặng hạt dần dần lắng xuống.

Trong đám đông ồn ào, Vương Điền không để ý đến mọi ánh mắt tò mò hay thăm dò xung quanh, đưa tay vuốt lại sợi tóc ướt trên trán Lương Diệp, để lộ vầng trán mịn màng: “Cần phải lấy được thuốc giải ở nơi này, còn phải phiền Thập Lục huynh”.

Thôi Kỳ đẩy xe lăn dừng lại ở trước mặt bọn họ, ánh mắt đảo qua khuôn mặt giống hệt nhau của hai người, khẽ cau mày: “Song sinh?”

“…” Vương Điền đẩy cái đầu đang cố gác vào cổ y của Lương Diệp ra, cười hai tiếng: “Thập Lục huynh, chuyện này giải thích khá phức tạp.”

“Khó trách ngươi kêu thuận miệng như vậy.” Thôi Kỳ nhìn Vương Điền: “Tính tình ngươi so với Bệ hạ tốt hơn rất nhiều.”

Lương Diệp ngẩng đầu, nhe răng nhìn Thôi Kỳ: “Nhìn xem ngươi đang trêu chọc người nào, nếu ngươi không phải họ Lương, thì ngươi —— ưm.”

Vương Điền che kín miệng hắn nói: “Thập Lục huynh thứ lỗi, vết thương của hắn đau quá, túm được ai sẽ trút giận.”

Lương Diệp há miệng, cắn vào lòng bàn tay của Vương Điền.

“… Hiểu rồi.” Thôi Kỳ lạnh lùng nói: “Có cần ta giúp không?”

“Thập Lục huynh đồng ý giúp đỡ là tốt nhất.” Vương Điền thở phào nhẹ nhõm: “Trên người Bệ hạ trúng chất độc là Phong Sương Lạc, ta nghe sư phụ nói, người này chính là người phối ra độc dược, nhưng… Thập Lục huynh, có tiện không?”

“Cũng chỉ là mấy thủ đoạn mê hoặc chúng sinh, tất cả đều là những điều vô căn cứ.” Vẻ mặt Thôi Kỳ không hề dao động, “Bệ hạ, việc cải cách hệ thống quan lại đã gần như hoàn thành, đến lúc phải xem xét những lời nói bị cấm rồi.”

Lương Diệp nhìn Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hoà, sau đó quay người nhe răng nhìn Thôi Kỳ, Vương Điền túm lấy người, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bệ hạ nói sẽ suy nghĩ kỹ.”

Thôi Kỳ vẻ mặt lạnh lùng đẩy xe lăn đến lồng sắt, Lương Diệp hất bàn tay run rẩy đầy máu của Vương Điền ra, nheo mắt nói: “Ai cho phép ngươi tự quyết định?”

“Ta chỉ đang suy xét mà thôi.” Vương Điện trấn an, vuốt ve lòng bàn tay đầy máu: “Sư phụ và những người khác mặc dù có công rất lớn, nhưng cũng không thể ban thưởng quá mức.”

“Trẫm biết.” Lương Diệp cúi đầu liếm liếm vết máu trên lòng bàn tay y, hừ nhẹ: “Sức lực cũng không nhỏ.”

“Làm ta sợ muốn chết.” Vương Điền lòng còn sợ hãi nhẹ nhàng thở ra: “Trước tiên, để ta xử lý vết thương trên người ngươi thật tốt đã. Võ công của ngươi có tốt đến đâu, cũng không thể chiến đấu như vậy. Nếu lần sau còn dám làm vậy, ta sẽ——

Lương Diệp giả vờ quay đầu lại, trước mặt bao người nhanh chóng lướt qua khoé môi y, sau đó vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt nhìn y: “Thực xin lỗi, ta sai rồi.”

“…” Vương Điền theo bản năng mím môi, nheo mắt lại, chậc lưỡi một tiếng.

Chiếc lồng sắt trong Toái Tuyết Viên này lúc Vương Điện mới đến nhàm chán xem trích lục về cuộc sống hàng ngày của đế vương, sau đó, khi y và Lương Diệp chơi đùa ở đây, đã vấp phải sợi xích sắt giữa những bụi hoa, nhưng cũng không để trong lòng. Dù sao nơi này hẻo lánh, ít người qua lại, chủ yếu là vì Lương Diệp thích hoa hải đường, từ khi trở thành Hoàng đế, hắn đã bá đạo mà chiếm lấy Toái Tuyết Viên làm của riêng, không cho phép bất cứ ai đến gần.

“Thật đáng tiếc cho những bông hoa này.” Vương Điền nắm tay hắn giẫm lên hoa hải đường vương đầy máu. Về phần những ánh mắt khác nhau của người đời, Vương Điền hoàn toàn không để tâm. Dù sao, khả năng tự biên tự diễn truyện của Lương Diệp có thể so với thư sinh tửu lâu, có thể tìm được lý do thích hợp.

“Năm sau ta sẽ trồng cho ngươi.” Lương Diệp nghe vậy nói: “Thu này ta cũng sẽ đưa ngươi đi săn hổ lớn.”

Vương Điền cười lớn, biết hắn chưa từng tới thu săn: “Được, chúng ta vui vẻ một chút, mang theo Thập Lục huynh cùng A Hoàn và Sung Hằng. Ta nhớ rõ A Hoàn thích thỏ con”.

“Nó chẳng phải là thỏ con sao, một đứa trẻ hay khóc nhè.” Lương Diệp cong môi, không hề tỏ ra áy náy khi nói xấu con trai người khác trước mặt họ, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thôi Kỳ, đúng lý hợp tình mà trừng mắt nhìn lại.

“…” Thôi Kỳ mặt không biểu tình quay đầu lại.

Không biết gã cùng Văn Hạc Thâm nói cái gì, người trong lồng quỳ trên mặt đất nhìn chằm chằm Thôi Kỳ, như muốn xé nát da thịt người đó ra: “Ngươi không phải hắn! Ngươi căn bản không phải hắn! Hắn sẽ không bao giờ nói những lời như vậy!

Thôi Kỳ lạnh lùng ngước mắt lên: “Ta là chính ta, nếu giao thuốc giải ra đây, có lẽ ta có thể giúp ngươi được toàn thây.”

Văn Hạc Thâm không thể tin lắc đầu: “Ngươi vì hắn mà để ta chết!?”

“Anh trai của trẫm đương nhiên là vì trẫm rồi.” Lương Diệp hừ nhẹ một tiếng.

Văn Hạc Thâm ngã xuống, gào rống trong lồng, đôi mắt đỏ hoe, đột nhiên đâm vào lồng, phá vỡ phù văn và tóm lấy Thôi Kỳ trên xe lăn, Lương Diệp nắm lấy cổ tay gã bóp chặt, xương cốt vốn đã mục nát của gã gãy vụn, còn Nhạc Cảnh Minh và Tiêu Xuân Hoà ở bên cạnh nhanh chóng tu bổ bùa giấy bị tổn hại.

Giữa sự ồn ào và hỗn loạn, một mũi tên lạnh lẽo đột nhiên bay ngang qua.

Toái Tuyết Viên bỗng tràn ngập mùi thơm nồng nàn của hoa hải đường.

Lương Diệp siết chặt cánh tay Văn Hạc Thâm ngơ ngác quay đầu lại, bên tai hắn thanh âm ồn ào hỗn loạn của con người đột nhiên trở nên xa xăm vô cùng.

Vương Điền chậm rãi cúi đầu, máu đậm thấm qua áo bào, mũi tên sắc bén xuyên qua trái tim y từ từ nhỏ từng giọt lại từng giọt máu, nặng nề rơi xuống những cánh hoa bị nghiền nát.

Những đám mây đen trên bầu trời bắt đầu từ từ bay đi, ánh nắng ấm áp xuyên qua những đám mây dày nặng, rơi xuống mặt đất của Toái Tuyết Viên.

—————–

Ji: Có một chút ngược trong mấy chương tới.

Chương 182

Chương 184

3 bình luận về “[TRĂNG] Chương 183: Vạn tuế”

Bình luận về bài viết này