ÔM TRĂNG SÁNG

 [TRĂNG] Chương 184: Không phận

—–o0o—–

Cơn đau dữ dội truyền từ trái tim đến tứ chi và xương cốt, Vương Điền ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Lương Diệp, y muốn đứng lên nói với Lương Diệp rằng không sao, nhưng toàn bộ sức lực trong cơ thể y dường như bị rút cạn, trong chốc lát, cảm giác không trọng lượng, ngột ngạt bao trùm lấy y.

Hết thảy âm thanh xung quanh dường như chậm lại, y nhìn Lương Diệp vươn tay về phía mình, thấy ánh nắng vàng nhạt sau đám mây, cuối cùng ngửi thấy hương hoa hải đường nồng đậm trên người mình, như thể đã bị năm tháng nén lại, hương thơm đắng chát khiến y theo bản năng cực kỳ kháng cự.

“Vương Điền!!” Tiếng gầm của Lương Diệp phá vỡ sự tĩnh lặng kéo dài, lọt vào tai y.

Đôi mắt đen của Vương Điền không tự nhiên mà run rẩy mấy lần, y nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe cùng sắc mặt hoảng sợ của Lương Diệp.

“Không sao đâu…” Y mấp máy môi, nhếch khóe môi muốn cười với Lương Diệp, trong miệng tràn ra một chút máu tanh ngọt, y chưa bao giờ biết rằng một người có thể phun ra nhiều máu như vậy, tay và chân đều cảm thấy lạnh cóng khiến y cử động vô cùng khó khăn.

Lương Diệp ôm y toàn thân đều run rẩy, rõ ràng hắn đã giết nhiều người như vậy, mấy lần mạng sống như mành chỉ treo chuông hắn cũng chưa từng sợ hãi thế này, nhưng hiện tại hắn ôm Vương Điền, nhìn mũi tên dài chưa rời khỏi trái tim Vương Điền, muốn dùng tay chạm vào nhưng không dám: “Không sao, sẽ không sao đâu, trẫm… ta…”

Vương Điền nhếch khoé miệng cười với hắn nói: “…Thật chẳng có tiền đồ.”

Lương Diệp chân tay luống cuống ôm lấy y, run rẩy thở gấp, lo lắng nhìn đám người tràn ngập trong Toái Tuyết Viên, hét lên: “Thái y đâu! Thái y! Lý Bộ —— đưa Lý Bộ đến đây cho trẫm! Thái y ——

Vương Điền khó nhọc giơ tay lên, giữa không trung nắm lấy bàn tay lạnh cứng của hắn, há miệng muốn nói, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể dùng sức bóp chặt lòng bàn tay hắn.

Lương Diệp cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn y, những giọt nước mắt ở hốc mắt không thể rơi, hắn kêu tên y: “Vương Điền, Vương Điền, Lý Bộ sẽ sớm tới đây thôi. Đừng sợ, trẫm sẽ không để ngươi chết, Vương Điền.”

Vương Điền nhắm mắt lại, cố gắng mở ra lần nữa, nhếch môi cười với hắn: “…Được.”

Lương Diệp siết chặt bàn tay lạnh ngắt của y, cuối cùng cũng nhớ tới sự tồn tại của Nhạc Cảnh Minh, trong mắt hắn đột nhiên mang theo hy vọng, ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Cảnh Minh: “Sư phụ! Sư phụ, mau đến cứu y! Sư phụ! Sư phụ!”

Tiêu Xuân Hoà không đành lòng quay mặt đi.

Nhạc Cảnh Minh đi tới, nửa quỳ xuống bên cạnh Vương Điền, cầm cổ tay y lên, Vương Điền chỉ cảm thấy một dòng nước ấm áp truyền khắp cơ thể, cảm giác ngạt thở giảm đi phân nửa, nhưng y vẫn không thể kiềm chế mà phun ra một ngụm máu lớn.

Nhạc Cảnh Minh cả người đầy vết thương, gã nắm lấy cổ tay Vương Điền, máu đen từ thất khiếu chậm rãi chảy ra, Vương Điền lắc đầu với gã, muốn rút cổ tay ra, nhưng Nhạc Cảnh Minh lại không có ý định buông ra. Tiêu Xuân Hoà nhìn không nổi nữa, liền đi tới kéo Nhạc Cảnh Minh ra, phong ấn mấy huyệt đạo lớn của Vương Điền, trầm giọng nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”

“Ý người là sao?” Lương Diệp ngẩng đầu, hung tợn mà trừng mắt nhìn Tiêu Xuân Hoà.

Tiêu Xuân Hoà phớt lờ hắn, túm Nhạc Cảnh Minh đang nửa sống nửa chết lên, kéo gã sang một bên.

“Lương Diệp.” Vương Điền giơ tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, cười nói: “Đừng làm khó người khác.”

“Trẫm sẽ không để ngươi chết.” Lương Diệp nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi… Trẫm không sao, ngươi cũng sẽ không sao!”

“Ừ.” Vương Điền đáp lại, một lúc sau mới nói: “Lương Diệp, ta hơi lạnh.”

Lương Diệp vội vàng cởi long bào bọc lấy y, đem người ôm thật chặt, cúi đầu hôn lên đôi môi tràn đầy máu của y: “Đừng chết, ngươi là của trẫm, không được chết, ngươi có nghe thấy không?”

“…Nghe thấy rồi.” Vương Điền ho khan hai tiếng, nôn ra rất nhiều máu: “Nào có…chết dễ dàng như vậy…Ta còn muốn…cùng ngươi trải qua đêm giao thừa vui vẻ.. .”

Lương Diệp nắm chặt tay y.

Vương Điền ngẩng đầu, cẩn thận nhìn hắn: “Thì ra ngươi khóc là như thế này.”

Lương Diệp nắm lấy tay y áp lên mặt hắn: “Trẫm chưa bao giờ khóc, ngươi vừa mới hứa mùa thu sẽ cùng ta đi săn, ngươi còn phải làm Hoàng hậu của trẫm. Không, trẫm làm Hoàng hậu của ngươi, trẫm về sau cái gì cũng sẽ nghe ngươi, cũng không gạt ngươi bất cứ chuyện gì nữa, trẫm chỉ nghe lời ngươi, trẫm, trẫm sẽ không cố ý chọc ngươi tức giận nữa, ngươi muốn gì trẫm đều cho ngươi, cái gì trẫm cũng không cần nữa, trẫm chỉ muốn ngươi thôi.”

Vương Điền nhịn không được bật cười: “Nghe có vẻ…cũng không tệ. Bệ hạ, sắp chết rồi mới chịu nói…cuối cùng ngươi cũng có thể nói được… được tiếng người.”

“Câm miệng! Trẫm sẽ không để ngươi chết!” Lương Diệp ngẩng đầu lên, hét vào mặt những người xung quanh: “Lý Bộ ở đâu!? Tại sao Lý Bộ vẫn chưa đến!”

“Bệ hạ, Lý thái y đang cứu người ở Nghị Sự Điện, đã phái người đi gọi ông ấy.”

Hơi thở của Vương Điền yếu đến mức khó có thể phát hiện, âm thanh xung quanh trở nên xa xăm và mơ hồ, y tựa trán vào vai Lương Diệp: “Được rồi… Lương Tử Dục, nói chuyện cùng ta đi”.

“Trẫm sẽ không để ngươi chết!” Lương Diệp bất chấp vết thương trên người, bế ngang y vào trong lòng, lảo đảo mà đứng dậy: “Trẫm sẽ đưa ngươi đến Nghị Sự Điện tìm Lý Bộ… ông ta có thể cứu trẫm, chắc chắn sẽ cứu được ngươi”.

Vương Điền bị xóc nảy mà ho khan, Lương Diệp khó nhọc bế y đi về phía trước, những mảnh kiếm gãy vẫn cắm sâu vào máu thịt hắn, mỗi bước đi hắn đều run rẩy vì đau đớn, máu chảy xuống mắt cá chân, đem cánh hoa nhuộm càng thêm đỏ thắm.

Hắn bế Vương Điền, gian nan từng bước đi về phía trước, mặc kệ vết thương chảy máu văng khắp nơi, hắn nghiến răng nghiến lợi bay về phía Nghị Sự Điện.

Vương Điền bị hắn ôm thật chặt trong lòng, ngẩng đầu nhìn quai hàm của hắn căng chặt, mỉm cười nói: “Lương Diệp, ta nhớ tới… có một số chuyện…”

Lương Diệp không dám cúi đầu nhìn y, giọt nước lạnh lẽo chảy xuống cằm, rơi xuống chóp mũi Vương Điền.

“Ngươi có nghe không?” Vương Điền lười biếng giơ tay túm cổ áo hắn.

“Nghe.” Lương Diệp nói.

“Ta cũng gọi là Lương Diệp.” Vương Điền yếu ớt nói: “Ta lúc trước luôn cho rằng ta làm Hoàng đế… so với ngươi tốt hơn… nhưng… ngươi làm Hoàng đế mạnh mẽ hơn ta rất nhiều… “

Lương Diệp xuyên qua tẩm cung đại điện, giẫm lên tường, hai tay không tự chủ run rẩy, cúi đầu nhìn y.

“Nhưng ta… có lẽ so với ngươi thảm hơn một chút…” Vương Điền cười rạng rỡ với hắn: “Mọi người đều chết, không ai có thể cứu được… Thật mẹ nó thất bại tột đỉnh…”

Lương Diệp nghiến răng, bay về phía Ngự Thư Phòng.

“Khó trách ta luôn cảm thấy làm Hoàng đế giả rất dễ dàng…” Vương Điền cười nhẹ: “Lúc đầu ta không thích ngươi, thật sự muốn đánh ngươi… Lương Diệp, ngươi nói chuyện với ta đi, đừng mẹ nó làm trò nữa”.

Lương Diệp kiệt sức đến nỗi hai chân khuỵu xuống, ôm y từ trên tường ngã xuống, siết chặt y vào lòng để bảo vệ, khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đầy nước mắt, hắn nhìn y nghẹn ngào khổ sở: “Đừng nói nữa.” …Vương Điền, đừng nói nữa.”

“Ngươi đang làm gì vậy?” Vương Điền mỉm cười, giơ tay lau nước mắt hắn: “Tâm tính của ngươi đã nát vụn rồi, Bệ hạ. Ngươi suýt chết Thập Tái Sơn, ta thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt.”

Lương Diệp nắm chặt tay y, hung tợn nhìn y: “Trẫm sẽ không để ngươi chết!”

Vương Điền khó nhọc mà hít sâu một hơi: “Ngươi là Hoàng đế… Đừng khóc.”

“Đừng bỏ rơi ta.” Lương Diệp nắm tay y đặt lên ngực mình, hèn mọn mà cầu xin Vương Điền, đôi mắt đỏ hoe cầu xin y: “Đừng bỏ rơi ta, Vương Điền, ta chỉ có ngươi, ngươi rõ ràng nói là yêu ta nhất, ngươi không thể làm như vậy”.

Vương Điền muốn cười nhưng không thể, bộ dạng Lương Diệp trước mặt dần dần mơ hồ, y dùng sức chớp chớp mắt, khóe mắt bị nước mắt làm bỏng, sau đó y nắm lấy cổ áo Lương Diệp, ép hắn hạ thấp cổ áo xuống, để hắn cúi đầu mà hôn hắn.

Cơn đau lan khắp lục phủ ngũ tạng, xương cốt sau gáy dường như bị người xé toạc, trong cơn đau dữ dội, y dùng sức mà hôn Lương Diệp, quấn lấy môi lưỡi hắn, dòng máu ngọt ngào lan tràn khắp nơi. Y đưa tay ôm lấy phần gáy không tổn hại gì của Lương Diệp, tham lam cùng luyến tiếc dán sát lại gần, cảm giác không khí dần dần trở nên loãng hơn.

Một nụ hôn nồng cháy, được ăn cả ngã về không.

Cuối cùng y cũng cạn kiệt sức lực cuối cùng, trán họ chạm vào nhau, nhìn chăm chú vào đôi mắt của đối phương giống nhau như đúc, y dùng sức vuốt ve tóc Lương Diệp nói: “Lương Diệp…”

“Ừ.” Giọng của Lương Diệp run rẩy.

Vương Điền cũng cảm thấy mình đang run rẩy, nhưng chưa kịp cảm nhận được, y nghiêng người về phía trước, dùng chóp mũi dính máu chạm vào chóp mũi lạnh lẽo của Lương Diệp, cười vui vẻ: “Thật chẳng có tiền đồ…”

“Sống thật tốt.”

Lương Diệp ôm y bay lên, dùng hết sức lực chạy về phía Nghị Sự Điện sắp đổ, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Lý Bộ.

Hắn đáp xuống đất, chạy nhanh về phía trước, lại vấp phải cột rồng mà ngã xuống, hắn vội vàng lấy tay bảo vệ đầu Vương Điền, da thịt máu chảy đầm đìa bởi những viên gạch nhô ra.

“Vương Điền, ta thấy Lý Bộ rồi. Lý Bộ ở ngay đó. Ông ta nhất định sẽ cứu ngươi…” Lương Diệp bò dậy, chạy nhanh về phía trước, trong cơn mưa ẩm ướt và khói thuốc súng dày đặc hét lớn: “Lý Bộ! Cứu người!”

Lý Bộ nghe tiếng quay đầu lại.

Lương Diệp nhìn người đang ngủ trong ngực mình: “Vương Điền, mở mắt ra, đừng ngủ, ta tìm được Lý Bộ rồi, tỉnh lại… Vương Điền, tỉnh lại đi!”

Người trong vòng tay hắn không có phản ứng gì.

Lương Diệp lảo đảo từng bước đến trước Nghị Sự Điện trơn trượt, Vương Điền trong tích tắc rời khỏi cánh tay hắn, hắn chật vật cùng hoảng loạn mà giơ tay bắt lấy, nhưng lại chẳng bắt được thứ gì.

Lý Bộ bước qua đống hỗn độn trên mặt đất, chạy đến trước cửa Nghị Sự Điện, nhìn Lương Diệp đang quỳ trên mặt đất, nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ?”

Lương Diệp giơ hai tay lên, vẫn giữ nguyên tư thế ôm, tuy nhiên trên tay chỉ còn một chiếc long bào rách nát, ánh mắt hắn đỏ hoe mờ mịt nhìn về phía Lý Bộ: “Vương Điền đâu?”.

Lý Bộ dường như nhìn thấy đứa trẻ cô đơn ngồi trước con đường rải sỏi đá trong Thái Y Viện nhiều năm trước, ông mở miệng nhưng không thể trả lời câu hỏi của hắn: “Bệ hạ, nơi này chỉ có ngài mà thôi.”

Túi tay áo trong long bào đột nhiên tuột ra, linh tinh đồ vật vụn vặt rơi ra ngoài, từ đồng xu thắt nút chết của Vương Điền, ngọc bội do chính tay Lương Diệp buộc cho, sợi tơ hồng cùng lá vàng buộc vào cổ chân y, khoá bình an màu xanh lơ buộc vào cổ tay…tất cả những thứ hắn cố ý đánh dấu Vương Điền đều lặng lẽ rơi xuống đất.

Mây đen cuối cùng cũng hoàn toàn tan biến, ánh nắng rực rỡ ấm áp tràn ngập trên ngói lưu ly của cung cấm, cơn gió thổi qua Đại Đô phồn hoa mênh mông, thổi qua những bức tường loang lổ đỏ thắm, cuốn bay những chiếc lá liễu xanh thẫm trên mái ngói.

Lảo đảo mà đáp xuống long bào.

Lần đầu tiên, Lý Bộ biết, tiếng gào thét của người đó tuyệt vọng đến cực điểm lại có thể không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng lại đau đớn đến xé lòng.

Chương 183

Chương 185

9 bình luận về “ [TRĂNG] Chương 184: Không phận”

Bình luận về bài viết này