ÔM TRĂNG SÁNG

 [TRĂNG] Chương 186: Gieo gió

—–o0o—–

 (*) Nguyên văn tên chương này là Cữu do trong Cữu do tự thủ: Hoạ do mình gây ra, tuy nhiên tôi không tìm được từ phù hợp nên lấy theo thành ngữ của Việt Nam câu tương tự là Gieo gió gặt bão.

Cảnh báo: Mô tả cảnh tra tấn khá man rợ.

================

Hoàng cung Đại Đô, mật lao.

Người hốc hác bị treo lơ lửng trên không bằng một sợi xích sắt nặng nề —— nếu có thể gọi đó là một con người.

Mùi thối rữa khó ngửi tràn ngập trong không khí, mùi thịt thối từ vết thương toả ra xung quanh, trên người này không còn khối thịt nào lành lặn, mơ hồ có thể nhìn thấy xương trắng bên trong, lại cố tình mà bị treo lên, nửa sống nửa chết gục đầu xuống dưới.

Đôi ủng thêu hoa văn màu vàng sậm giẫm qua vết máu loãng, gió thổi vào khiến ánh nến mờ ảo lay động, long bào đen rơi xuống, người tới lười biếng mà ngồi trên ghế.

Người bị treo lên bị hất nước lạnh mà tỉnh lại.

Giản Lăng khó nhọc mở mắt ra, nhìn rõ khuôn mặt của người tới, trong cổ họng phát ra một tiếng cười khàn khàn sung sướng: “Lương Diệp… Lâu như vậy mới dám đến gặp ta… Một đao một ngày không để cho ta chết, ngươi hẳn là rất hận ta đúng không? Hahahahaha!”.

“Làm càn!” Sung Hằng giơ roi lên, lại bị Lương Diệp giơ tay ngăn cản.

“Trẫm giết Thôi Ngữ Nhàn, lục soát Giản gia, người ngươi nên giết là trẫm.” Lương Diệp nhặt con dao tinh xảo trên bàn lên, cúi đầu ngắm nghía trong tay, một lúc lâu sau mới nói: “Y đã cứu ngươi, vì sao lại muốn giết y?”

“…Ha, ngươi ngay cả tên Vương Điền cũng không dám nhắc tới?” Giản Lăng cười khàn khàn: “Tuy Vương Điền không phải người tốt, nhưng y là ân nhân cứu mạng của ta, còn cứu hai đứa cháu ta. Ta…khụ khụ, giữ lại cơ quan tình báo của Giản gia cũng chẳng ích gì, ta cảm kích y từ tận đáy lòng… Cũng không có ý định ra tay với y.”

“Nhưng cháu ta đã chết ở quận Hoa Đông.” Giản Lăng trừng mắt nhìn Lương Diệp: “Ta biết ngươi sai người đến giết! Thủ đoạn của bọn họ ta đã quá quen thuộc! Chính ám vệ dưới quyền của ngươi giết cháu ta!”

“Là trẫm làm.” Lương Diệp chậm rãi nâng đôi mắt lên, bên trong dường như chỉ toàn băng giá không có chút ấm áp nào, chậm rãi nói: “Trẫm sẽ không để mình có bất cứ hậu hoạ nào sau này.”

“Ha ha ha ha… Nhưng ta may mắn sống sót, tuy võ công của ta bị phế, nhưng ta không bị người của ngươi bắt được!” Giản Lăng nắm chặt sợi xích sắt, hai mắt sắp nứt ra: “Lương Diệp! Ta hận không thể băm ngươi thành trăm mảnh!”

“Vậy người ngươi nên giết chính là trẫm!” Lương Diệp đập con dao trong tay xuống bàn, cái bàn dưới tay hắn trong nháy mắt chia năm xẻ bảy thành vụn gỗ.

“Đúng! Ta nên giết ngươi! Cho dù hai người các ngươi ở Toái Tuyết Viên mặc long bào giống nhau như đúc, ta chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết ai biết võ công, ai không!” Giản Lăng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhưng ta đã hứa với y!”

“Ngươi đã hứa với ai và đã hứa điều gì!?” Lương Diệp đôi mắt đỏ ngầu một tay túm lấy người, kéo sợi dây xích trói Giản Lăng trên tường: “Nói!”

Hắn càng để ý, Giản Lăng càng vui vẻ cười: “Lương Diệp ơi Lương Diệp, thật không nghĩ loại người như ngươi lại quan tâm đến người khác… Ngươi thích Vương Điền phải không? Hahaha, nhưng y nơi trốn đều phòng bị ngươi, thậm chí còn liều mạng cứu ta ra… Nếu ngươi không làm gì cháu ta, kiếp này ta sẽ không bước chân đến hoàng cung nửa bước, nhưng ngươi nhất quyết phải làm mọi chuyện tuyệt tình đến như vậy! Ngươi bây giờ chính là gieo gió gặt bão! Gieo gió gặt bão hahaha!”.

“Ngươi đã hứa cái gì!!!” Lương Diệp túm cổ gã, đập đầu gã thật mạnh vào tường, những viên gạch dày trong nháy mắt bị đập vỡ thành từng mảnh, Giản Lăng không còn sức lực ngã xuống đất, một cánh tay bị vặn gãy.

Lương Diệp túm tóc gã đem người nhấc lên, ánh mắt tà ác nham hiểm nhìn gã, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi không nói cho trẫm biết, trẫm sẽ đào mộ tổ tiên Giản gia nhà ngươi lên, để ngươi tận mắt nhìn thấy cha mẹ anh em ngươi bị nghiền thành tro bụi, vĩnh viễn không thể siêu sinh”.

Giản Lăng vùng vẫy dữ dội, gào thét gần như nôn ra cả máu: “Lương Diệp —— ngươi là đồ súc sinh! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”

“Trẫm cũng chẳng có ý định chết già.” Lương Diệp trên mặt bắn đầy máu đỏ tươi, cười rạng rỡ: “Nói cho trẫm biết.”

Giản Lăng khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt si ngốc đang cười của hắn: “Được, ta nói… Lương Diệp, ngươi phải nghe kỹ… Vương Điền cứu ta ra, buộc ta sau khi làm xong giao dịch bắt ta thề độc —— Y muốn ta từ nay về sau, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra…Đều không thể tổn thương tính mạng của ngươi. “

Nụ cười trên mặt Lương Diệp bỗng nhiên cứng lại, khóe miệng nhếch lên nháy mắt đè bằng, hắn mất tự nhiên mà quay cổ một chút, đôi mắt u ám nhìn về phía Giản Lăng người không ra người quỷ không ra quỷ kia, thanh âm cực nhẹ: “Ngươi nói cái gì?”.

“Có phải rất khó chịu không, Lương Diệp.” Giản Lăng vui vẻ cười nói: “Vương, Điền —— Ngươi quan tâm đến Vương Điền nhất, vậy mà ngươi hết lần này đến lần khác tính kế y, Vương Điền vì bảo vệ bản thân mình mà cứu kẻ không đội trời chung với ngươi, còn muốn họ tuyệt đối không thể tổn thương ngươi! Nhưng ngươi nhìn xem ngươi đã làm cái gì! Ah!! Ngươi nghi ngờ y, đề phòng y, ngươi nhổ cỏ tận gốc mà còn muốn lừa gạt y! Ta chỉ hứa với Vương Điền không giết ngươi, nhưng không hứa sẽ không giết y… Người ngươi yêu thương nhất chết trong lòng không dễ chịu chút nào đi, Lương Diệp. Ngươi xứng đáng Lương Diệp à! Hahahahahahahahaha! “

Vẻ mặt của Lương Diệp nhất thời trống rỗng.

“Chủ tử?” Sung Hằng ở bên cạnh muốn chặn miệng Giản Lăng nhưng bị Lương Diệp gạt đi.

Lương Diệp nắm chặt đầu Giản Lăng, dùng năm ngón tay đâm sâu vào hộp sọ của gã, cho đến khi hộp sọ gã móp sâu, hắn gần như dùng hết sức đập người vào tường, một chút lại một chút, lần sau so với lần trước mạnh mẽ hơn, chất lỏng đỏ trắng đan xen bắn vào khuôn mặt vặn vẹo của hắn, khiến hắn vô cùng dữ tợn khủng bố, giống như ác quỷ chết không nhắm mắt mang theo sự thù hận vô cùng.

“Chủ tử! Chủ tử!! Gã chết rồi!”

Sung Hằng từ trên mặt đất đứng dậy ý đồ ngăn cản hắn, nhưng Lương Diệp tức giận đến mức không ai có thể đến gần, phải đến khi Giản Lăng biến thành vũng bùn nhầy nhụa trên tường, Lương Diệp mới từ đỏ trắng đan xen cùng máu thịt lẫn lộn mà dừng tay, ánh mắt dán chặt vào sợi xích sắt hồi lâu rồi đột nhiên cười lớn.

“…Chủ tử?” Sung Hằng run rẩy gọi hắn.

Lương Diệp chậm rãi thở ra một hơi, quay đầu lại cười với gã, trên mặt đầy máu, tiếng cười càng lúc càng lớn, khiến toàn thân hắn run rẩy kịch liệt.

“Chủ tử, chủ tử, người đừng nghe Giản Lăng nói bậy!” Sung Hằng duỗi tay nắm lấy cánh tay hắn: “Gã, gã hẳn là cố ý nói như vậy! Vương Điền tính toán không bỏ sót ai làm sao có thể không vì bản thân mà suy nghĩ? Người đừng để Giản Lăng lừa! Ca à! Đừng tin lời gã nói!”.

Lương Diệp chậm rãi thu lại nụ cười, nhẹ giọng nói: “Kỳ Minh khai Vương Điền đã cứu Giản Lăng cùng cháu trai cháu gái của gã. Khi trẫm ở quận An Hán hạ lệnh giết người, xác định người đã chết. Rồi tới Đại Đô bắt Nguỵ Vạn Lâm, trẫm lấy cớ cùng y làm rõ, sau khi Kỳ Minh khai trẫm đã thành khẩn hỏi y một câu…”

Ánh mắt hắn trống rỗng nhìn Sung Hằng: “Y có phải sẽ không chết không?”

Sung Hằng nhìn khuôn mặt đầy máu của Lương Diệp, há miệng muốn nói, cuối cùng chỉ có thể tái mặt rồi vụng về an ủi: “Ca, lúc đó không ai ngờ tới.”

“Đáng lẽ ta nên nghĩ tới.” Lương Diệp cụp mắt xuống, lẩm bẩm: “Hoạ do… chính mình gây ra.”

Hắn mờ mịt rời khỏi mật lao, nhìn thấy sát thủ vẫn luôn đi theo Vương Điền.

Trường Doanh giả vờ không thấy những vết máu trên người hắn, nửa quỳ trên mặt đất, hướng hắn ôm quyền nói: “Bệ hạ, Trường Doanh đến để từ biệt.”

“Từ biệt?” Lương Diệp cúi đầu nhìn gã, huyệt Thái Dương truyền đến cơn đau nhức dữ dội, nhất thời hắn không nhớ được tên của đối phương.

“Công tử đã cho phép ta đưa Trường Ly đi khi còn ở núi Chướng Mục.” Trường Doanh nghiêm túc nói: “Nhưng ta không yên tâm, luôn nghĩ mình phải hộ tống công tử trở về Đại Đô mới ổn… Cho dù Trường Ly đã chết, công tử vẫn giúp Trường Ly và ta chuộc văn tự bán thân từ Phi Tiêu Lâu, cho chúng ta được tự do, công tử là người tốt nhất trên đời mà ta từng gặp được”.

Lương Diệp ánh mắt cứng ngắc nhìn gã, phát hiện không hiểu những lời từ trong miệng gã nói ra, chỉ nghe được rời đi cùng chết, chậm rãi nhíu mày.

Vương Điền đương nhiên là người tốt nhất đời này, Vương Điền…

“Công tử lúc trước đã nói qua với ta.” Trường Doanh lấy ra một chồng khế thư dày cùng rất nhiều con dấu: “Nếu công tử xảy ra chuyện gì, tất cả đồ của công tử đều sẽ giao cho Bệ hạ xử lý. Đây là con dấu của Cửu Tinh Các, đây là ba mỏ vàng ở quận Hoa Đông, công việc làm ăn của công tử ở Nam Triệu cùng Nam Cương đều giao cho ngài, cái này là của Đông Thần cùng Lâu Phiến…Và có rất nhiều cửa hàng, ruộng đất và lương trang mà công tử mua ở các nước khác nhau, có vài  thôn trang nghiên cứu hạt giống mới liền có thể đưa tới Đại Đô… Đây là con dấu riêng của công tử.”

Trường Doanh rời đi, để lại rất nhiều rương lớn chứa chìa khoá, con dấu và văn khế.

Lương Diệp cúi đầu nhìn con dấu riêng của Vương Điền.

Nó gần giống như con dấu riêng mà hắn từng để lại cho Vương Điền, loại gỗ này cực kỳ khó tìm, không biết y đã lén lút tìm kiếm bao lâu, còn khắc nó giống con dấu riêng của Lương Diệp, ngay cả tua rua cũng có màu sắc và họa tiết giống nhau, bất cứ ai cũng có thể nhận ra chúng là một đôi.

Vương Điền luôn có một số sở thích kỳ lạ giống hệt hắn.

Lương Diệp nhìn con dấu riêng không khỏi mỉm cười, sau đó lại cười không nổi.

“Cho vào kho khoá lại.” Hắn ném con dấu riêng của Vương Điền vào trong hộp, không hề lưu luyến mà rời đi.

Sáng hôm sau lâm triều, Lương Diệp vẻ mặt u ám ngồi trên ngai vàng, nghe hàng trăm quan viên dâng tấu.

Cuộc cải cách chính thức do Đan Dương Vương chủ trì đã bắt đầu có kết quả, cải cách khoa cử do Đan Dương Vương đề xuất sắp diễn ra, toàn bộ lương thực cứu nạn đã được phát hết đến quận An Hán, thương đội đóng tàu do Đan Dương Vương thành lập đã thông thương thành công với Nam Triệu, khám xét phủ các thế gia lấy được rất nhiều vàng bạc lấp đầy quốc khố trống rỗng đã nhiều thập kỷ. Một số người dâng hạt giống mới, hệ thống thuế do Đan Dương Vương đề xuất đang được thử nghiệm. Các trường học miễn phí do Đan Dương Vương thi hành, đưa xuống dưới thử nghiệm đã thu được kết quả, Đan Dương Vương…

Lương Diệp mỏi mệt mà cười thành tiếng.

Cả triều văn võ bá quan sợ hãi quỳ đầy đất, cả Nghị Sự Điện trống trải có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Lương Diệp dựa lưng vào ngai vàng lạnh lẽo, nhìn xuống triều thần cùng bầu trời vuông vức ngoài đại điện, lười biếng mà hô bình thân.

Bên tai vang lên đồng thanh vạn tuế đinh tai nhức óc.

Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Hắn chợt nhớ đến đêm tuyết lạnh giá kia, khi hắn cùng Vương Điền trốn tránh lính canh đến xem tuyết rơi trong Nghị Sự Điện, Vương Điển dừng lại trong đại điện trống trải, nghiêng đầu nhìn ngai vàng cười rồi chỉ cho hắn xem.

“Cái ghế kia có chút cộm người”.

Hắn gõ vào tay vịn ngai vàng, nghĩ thầm quả thật là lạnh lẽo đến cộm người, hình ảnh Vương Điền vuốt ve bụng hắn, đôi mắt toả sáng hiện lên trong đầu hắn “…Kho bạc kia của ngươi trống rỗng hơn nửa rồi, trở về chúng ta lấp đầy nó”.

Vương Điền làm sao có thể làm được, người cũng đã đi rồi, mà sao vẫn luôn xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn không muốn nhìn thấy Vương Điền, nên đi đến Toái Tuyết Viên trồng hoa chơi.

Dục Anh cùng Vân Phúc đi theo hắn phía sau, đưa cho hắn cuốc cùng cây con.

“Chậc.” Hắn trồng hai cây, cau mày vỗ nhẹ vết bùn trên tay phàn nàn: “Mùi hoa này nồng nàn đến đau cả đầu.”

Dục Anh cùng Vân Phúc nhìn nhau, do dự muốn nói lại thôi nhìn hắn.

“Có chuyện thì nói đi.” Lương Diệp không kiên nhẫn ném hoa sang một bên, nhìn Vương Điền đang ngồi xổm trước mặt luôn mỉm cười, bực bội dời mắt đi.

“Bệ hạ, hải đường ở Toái Tuyết Viên… từ trước đến nay đều không có hương thơm.”

Lương Diệp kinh ngạc ngẩng đầu, trong vườn tràn ngập hoa hải đường, hương thơm còn ngào ngạt nồng nàn.

Hắn rốt cuộc không còn thấy Vương Điền nữa.

Chương 185

Chương 187

2 bình luận về “ [TRĂNG] Chương 186: Gieo gió”

Bình luận về bài viết này