ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 185: Lòng người

—–o0o—–

Không ai dám đến gần vị Hoàng đế đang suy sụp và điên loạn này, những bức tường đổ nát của Nghị Sự Điện dường như mang theo tiếng gào khóc của chủ nhân bọn họ.

Lương Diệp nắm chặt long bào trong tay, như thể bằng cách này hắn mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể còn lại của Vương Điền cùng mùi hương hoa hải đường nồng nàn chưa kịp tan biến, chứng minh cho hắn thấy Vương Điền thực sự tồn tại.

Xung quanh hắn dường như rơi vào thinh lặng vô tận, có người kéo tay hắn, có người giật quần áo của Vương Điền, có người giẫm lên những đồ vật nhỏ bé của Vương Điền để lại, hắn suy sụp, gào khóc giãy giụa, dùng hết sức lực để chống cự, mờ mịt tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc trước mặt.

Vết máu còn chưa khô, hắn rõ ràng đã đỡ được Vương Điền.

Hắn rõ ràng đỡ được!

Hắn không cam lòng mà chất vấn những người xung quanh, tức giận yêu cầu bọn họ đem Vương Điền về cho hắn, hắn dường như rơi vào một giấc mơ hỗn loạn và điên cuồng, muốn giết tất cả mọi người chôn cùng với Vương Điền!

“Lương Diệp!” Nhạc Cảnh Minh tức giận hét lớn, lập tức làm cho đầu óc hỗn loạn của hắn tỉnh táo lại.

Lương Diệp trừng mắt nhìn gã, trong đôi mắt che kín tơ máu, vẻ tàn ác cùng không cam lòng trên mặt càng thêm mãnh liệt, hắn khàn giọng hét lên: “Trẫm muốn Vương Điền! Đem Vương Điền trả lại cho ta!”

“Y không thuộc về nơi này.” Nhạc Cảnh Minh thanh âm lạnh lùng, phảng phất như người đứng ngoài cuộc: “Chuyện ở đây xong rồi, y đương nhiên sẽ rời đi.”

Lời gã nói quá mức lạnh lùng, khắc nghiệt và tàn nhẫn, Tiêu Xuân Hoà ở bên cạnh không nhịn được nói: “Hai người các ngươi, một người đến từ kiếp trước, một người đến từ kiếp sau, y có thể tới đã là cơ duyên vô cùng lớn của ngươi. Nhìn vào vết xe đổ của Văn Hạc Thâm mà tỉnh táo, Lương Diệp, nếu để suy nghĩ của ngươi trở thành nỗi ám ảnh, rất dễ có tâm ma, đừng đi lạc lối.”

“Trẫm muốn Vương Điền!” Lương Diệp bướng bỉnh lặp lại lời nói đó, suy sụp: “Y không phải Lương Diệp, y là Vương Điền của trẫm!”

Hắn không chịu thừa nhận lời người khác nói, như thể điều này có thể khiến Vương Điền trở về.

Tiêu Xuân Hoà còn muốn khuyên hắn lần nữa, nhưng Lương Diệp dùng nội lực của mình để tránh thoát, sau đó một cây phất trần đánh tới, khiến hắn lập tức hôn mê bất tỉnh.

“…” Tiêu Xuân Hoà đỡ lấy Lương Diệp đang bất tỉnh, sờ mạch đập của hắn: “Ta vốn tưởng hắn là một hạt giống tốt, đoạn tuyệt tình ái, hoá ra lại là kẻ si tình”.

Nhạc Cảnh Minh nửa quỳ bên cạnh hắn, vươn tay giữ cằm Lương Diệp, ép hắn há mồm, cầm lấy thuốc giải Thôi Kỳ đưa cho, đổ vào miệng hắn không sót một giọt.

“Ngươi chậm một chút, đây là đồ đệ của ngươi, không phải gia súc.” Tiêu Xuân Hoà cầm khăn tay lau vết máu cùng nước thuốc trên mặt Lương Diệp, nhướng mày khi nhìn thấy những bông hoa cúc nhỏ màu vàng thêu trên đó: “Cái khăn này của cô nương nhà ai đưa cho?”

“Cái này là Vương Điền mua cho chủ tử!” Sung Hằng đi tới đoạt lấy chiếc khăn tay, thu thập những đồ vật linh tinh vương vãi trên mặt đất, sốt ruột nhìn quanh tìm người: “Vương Điền đâu?”

Gã đã cố gắng hết sức đuổi theo, nhưng gã cũng bị thương, võ công không bằng Lương Diệp nên vẫn không thể đuổi kịp.

“Đi rồi.” Tiêu Xuân Hoà sờ mũi, bị ánh mắt hung dữ của Sung Hằng giật mình: “Này, ngươi đừng khóc, chủ tử của ngươi khóc sụp Nghị Sự Điện rồi”.

Sung Hằng mấp máy môi, không hiểu đối phương có ý gì: “Đi là có ý gì?”

“Chính là ——

“Tiêu Xuân Hoà.” Nhạc Cảnh Minh lạnh lùng ngắt lời gã: “Đưa người đi chữa trị vết thương.”

Lương Diệp vốn đã bị thương nặng, ép buộc kích hoạt nội lực, lại đau buồn đến mức kiệt sức, trong cơ thể hắn phần lớn Phong Sương Hạc đã phát tác, sau khi đổ thuốc giải, hắn hôn mê nửa tháng mới khó khăn tỉnh lại.

“Tỉnh! Bệ hạ tỉnh rồi!” Vân Phúc thấy Lương Diệp mở mắt oà khóc, chạy ra ngoài gọi người: “Lý thái y! Thôi đại nhân! Bệ hạ tỉnh rồi!”

Sung Hằng đang ngủ trên xà nhà liền nhảy xuống: “Chủ tử!”

Vân Phúc vội vã cùng Lý Bộ và Thôi Kỳ bước vào, Lý Bộ vội vàng kiểm tra mạch đập của Lương Diệp.

Lương Diệp nằm ngửa trên giường, khuôn mặt tái nhợt bất động, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tua rua trên rèm giường, hồi lâu sau mới thốt ra lời đầu tiên: “Trẫm ngủ bao lâu rồi?”

“Bệ hạ, ngài đã ngủ mười sáu ngày.” Vân Phúc quỳ trên mặt đất, lau nước mắt.

“Sư phụ và những người khác đâu?” Lương Diệp lại hỏi.

“Sư phụ, sư thúc, Hạng quan chủ đem Văn Hạc Thâm đi rồi.” Sung Hằng vội vàng nói: “Chủ tử, sư thúc để lại cho người một bức thư.”

Gã đưa bức thư cho Lương Diệp, Lương Diệp cầm lấy nhưng không đọc, dừng lại một lúc lâu mới nói: “Ai đã bắn mũi tên?”

Lúc đó bọn họ dùng toàn lực để bắt giữ Văn Hạc Thâm, vì lấy được thuốc giải, mà mọi chú ý đều đặt vào lồng sắt bên cạnh, mà Sung Hằng cùng Trường Doanh mang theo người xử lý bọn phản thần đang muốn chạy trốn, kết cục đã định, ai cũng không thể ngờ được mũi tên tới bất ngờ này.

Đó chỉ là một mũi tên bình thường, không có độc hay cơ quan, thừa lúc mọi người chú ý vào Văn Hạc Thâm liền xuyên qua ngực Vương Điền.

“Là… Giản Lăng.” Sung Hằng quỳ trên mặt đất nói: “Hắn đã sớm mất đi võ công, lợi dụng lúc hỗn loạn lẻn vào cung điện, được người dẫn đến Toái Tuyết Viên.”

Gã không biết trong lòng mình cảm xúc là gì, rõ ràng lúc đó Vương Điền có chủ tử, sư phụ, sư thúc cùng nhiều cao thủ như vậy, thậm chí có thể đánh bại đối thủ cường đại đáng sợ như Văn Hạc Thâm, nhưng lại chết dưới tay một kẻ vô dụng như Giản Lăng chỉ bằng một mũi tên.

“Trường Doanh đã bắt được người ngay tại chỗ, Giản Lăng và một tên phản thần đi cùng tên Tuân Dương.” Sung Hằng nói: “Chính là Tuân Dương chỉ đường cho hắn, cả hai người đều đang bị nhốt ở mật lao”.

Lương Diệp đứng dậy, muốn xuống giường.

“Chủ tử!”

“Bệ hạ!”

Những người bên cạnh đều ngăn cản hắn.

Lương Diệp tính tình buồn vui thất thường, trái tính trái nết, ngoại trừ Vương Điền không ai dám đến gần hắn, ngay cả Sung Hằng cũng chỉ dám nói, không ai dám chạm vào hắn, nhưng không biết từ khi nào bọn họ đột nhiên trở nên ngang ngược làm càn như vậy.

Lý Bộ trong tình huống cấp bách nắm lấy cổ tay hắn, Thôi Kỳ cau mày giữ chặt vai hắn, ngay cả Vân Phúc cũng dám túm lấy vạt áo hắn ngăn cản.

Lương Diệp lập tức nổi giận: “Đều cút hết cho trẫm!”

“Bệ hạ, ngài bị thương nặng không thể rời giường, đi lại lung tung.” Lý Bộ cố gắng tận tình khuyên nhủ.

“Ai cho ngươi lá gan này?” Lương Diệp âm trầm nhìn ông.

Lý Bộ cúi ​​đầu không dám nhìn hắn: “Vương gia… khi còn ở đây, từng phân phó lão thần, nếu Bệ hạ lại bị thương, bất kể Bệ hạ có nói gì, lão thần đều đặt sức khoẻ của Bệ hạ lên trên hết”.

Vẻ mặt Lương Diệp trở nên dữ tợn, nháy mắt vặn vẹo.

“Rất nhiều việc trong triều còn chờ Bệ hạ định đoạt.” Thôi Kỳ bình tĩnh nói, nhưng sức lực không nhỏ, khiến hắn không cách nào rời giường: “Nội các rất nhiều việc đều là Vương gia nhúng tay, nếu chúng ta muốn tiếp tục làm theo, chỉ có ngài mới có thể tiếp quản”.

“Bệ hạ, long thể của ngài mới là thứ quan trọng nhất đối với ngài.” Vân Phúc khóc nức nở nói: “Vương gia chắc chắn không muốn ngài hủy hoại cơ thể của mình như thế này…”

Lương Diệp mặt không cảm xúc nhìn bọn họ, đột nhiên cười khẩy: “Vương Điền đúng là rất giỏi thu phục lòng người, khiến các ngươi đều phục tùng y, không để trẫm vào mắt, tốt lắm, thật sự rất tốt!”

Lý Bộ và những người khác cúi đầu không dám nói.

Cổ tay và cổ chân của Lương Diệp hiện tại được quấn bằng những dải vải dày, dù vậy, do động tác đứng lên của hắn mà thấm ra máu, sắc mặt tái xanh, bất cứ ai nhìn hắn đều thấy hắn là bệnh nặng khó chữa, nhưng lại không dám khuyên can.

Nếu Vương Điền ở đây, nhất định sẽ mắng hắn, sau đó đại nghịch bất đạo mà đè hắn trở lại giường, cùng hắn tranh cãi mấy hiệp, sau đó cho hắn hai quả táo ngọt mà dỗ dành hắn, sau đó Lương Diệp có thể đúng lý hợp tình đưa ra mọi yêu cầu quá mức, hầu hết thời điểm, Vương Điền sẽ một bên ghét bỏ một bên dung túng hắn, dịu dàng mà thoả mãn mọi yêu cầu của hắn.

Nếu Vương Điền ở đây.

Ý nghĩ này khiến trái tim Lương Diệp cảm thấy trống rỗng.

Hắn dường như nhớ tới cái gì, sửng sốt hồi lâu, trầm giọng nói: “Đều ra ngoài hết đi.”

Sung Hằng đặt một túi đồ bên cạnh giường rồi đi theo những người khác ra ngoài.

Lương Diệp là người duy nhất còn lại trong tẩm cung rộng lớn, hắn đã sống một mình ở đây hơn mười năm, chưa bao giờ cảm thấy nơi này trống vắng như vậy.

Hắn liếc nhìn thứ Sung Hằng để lại, đưa tay mở nó ra, bên trong là hai chiếc nhẫn rơi ra, dính đầy máu khô và tro bụi, một chiếc lăn xuống đất, hắn vô thức đưa tay ra định bắt lấy nhưng lại chạm vào vết thương. … nhẫn xoay qua đầu ngón tay rơi xuống, khoảnh khắc chạm vào như cảm giác không đỡ được Vương Điền.

Lương Diệp mất tự nhiên mà cuộn tròn ngón tay, trầm mặc một lúc lâu đứng dậy khỏi giường, đi chân trần giẫm trên sàn nhà, cúi xuống nhặt chiếc nhẫn, dùng tay áo lau sạch từng chút một rồi đặt nó cạnh chiếc nhẫn còn lại.

Sau đó hắn cụp mắt xuống, túm ​​đồng xu trên cổ, giật mặt ngọc bội có tua rua đỏ, dứt đứt dây tơ hồng ở mắt cá chân rồi ném tất cả vào trong chiếc túi đầy máu và bụi.

Chỉ là vật chết mà thôi.

Hắn âm trầm nhìn túi tay áo đầy bụi bẩn, cầm cả hai chiếc long bào rách nát rồi ném tất cả ra hồ sen bên ngoài cửa sổ, đứng bên cửa sổ nhìn những thứ đó từ từ chìm xuống nước.

Tẩm cung mở ra, Dục Anh đang canh gác bên cạnh ngẩng đầu nhìn thấy Lương Diệp vẻ mặt lạnh lùng đi ra ngoài, kinh hãi nói: “Bệ hạ?”

“Đi Ngự Thư Phòng.” Bước chân của Lương Diệp không hề dừng lại, khí tức lạnh lùng mà uy hiếp xung quanh hắn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Các trọng thần đang cực kỳ bận rộn trong nội các đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Lương Diệp, hành lễ còn chậm nửa nhịp.

“Sao vậy, các ngươi không quen trẫm sao?” Lương Diệp ngồi xuống ghế chủ vị, lười biếng gõ bàn: “Hay các ngươi chỉ quen Đan Dương Vương thôi?”

“Vi thần không dám!” Mọi người nghe xong đều toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống tỏ lòng trung thành.

“Được rồi, đều đứng dậy đi.” Lương Diệp không kiên nhẫn xua tay: “Biện Thương đâu?”

“Bệ hạ, Biện Thương và chín tộc của hắn đều đã bị bắt giam vào ngục, đang chờ Bệ hạ xử lý.” Yến Trạch đáp.

“Chọn ngày lành.” Lương Diệp giơ tay phủi bụi trên tay áo, cười lạnh nói: “Chặt đầu tất cả đi.”

Tằng Giới do dự muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: “Bệ hạ, tuy nhánh chính của Biện gia đã tàn lụi, nhưng nhánh phụ rất đông đảo. Nếu giết tất cả, thần chỉ sợ——”

“Trẫm biết con gái ngươi gả cho Biện thị nhánh bên.” Lương Diệp lạnh lùng nói: “Trẫm không truy cứu ngươi cùng Tằng gia đã là quá khai ân, Tằng đại nhân, có nhất quyết phải để trẫm nói rõ ràng không? “

Bắt cá hai tay, hai bên đều đặt cửa, xảo quyệt lại không đến mức công dã tràng xe cát, Lương Diệp trong lòng hiểu rõ.

Tằng Giới lập tức cúi đầu sợ hãi.

“Tất cả quan lại triều đình phản loạn đều chu di cửu tộc, thế gia phản loạn không lưu bất kì người nào.” Lương Diệp đối diện với ánh mắt không tán đồng của Thôi Kỳ, thong thả ung dung cười thành tiếng: “Tiếng ác này trẫm rất vui được mang nó”.

Năm Định An thứ 19 ở Bắc Lương được định sẵn sẽ để lại dấu ấn trong sử sách.

Bắc Lương nỗ lực giải quyết mối hoạ bên ngoài, nhưng không tránh khỏi phản loạn bên trong. Thôi, Đàm hai nhà liên tiếp mưu phản, sau đó liên luỵ tới Nguỵ Vạn Lâm thông đồng với địch phản quốc, trọng thần Kỳ Minh trong nội các cùng Thái phi của hậu cung là Đàm Diệc Sương cũng liên quan trong đó. Tam triều nguyên lão Biện Thương âm mưu bị bóc trần, vạch trần những hành động xấu xa hoang đường của Huệ Hiến Đế thời trẻ … Lương Diệp cầm dao sắc chặt đay rối bình định phản loạn, mọi người đều nghĩ hắn sẽ giống như Thánh Võ Hoàng đế sau khi bình định phản loạn sẽ nghỉ ngơi lấy sức, thực hiện chính sách nhân đức trị quốc, ai ngờ vị này cần quyền chưa được bao lâu lại bộc lộ bộ mặt độc ác và bạo lực của mình, hắn nhanh chóng tiêu diệt thế gia gây rối nhiều năm, giết chết phản thần, trong khoảng thời gian ngắn số người trong triều mất hơn phân nửa.

Nhà tù bỏ trống nhiều năm nay chật kín chỗ, dưới bục hành quyết khắp nơi đều là đầu người, bãi tha ma thi thể chất đầy như núi.

Yên ổn mười chín năm, vào mùa hè năm thứ mười chín toàn bộ Đại Đô máu chảy thành sông.

Không chỉ Nam Triệu cùng Đông Thần, mà cả người dân Bắc Lương cuối cùng đã có cơm ăn cũng thầm chấp nhận.

Hoàng đế nước Lương, Lương Diệp quả nhiên là một kẻ điên vui giận thất thường, hành sự quái đản.

Chương 184

Chương 186

4 bình luận về “[TRĂNG] Chương 185: Lòng người”

Bình luận về bài viết này