ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 192: Nhẫn nại

—–o0o—–

Khoảnh khắc nhìn thấy Vương Điền, đôi mắt của Lương Diệp sáng lên, giây tiếp theo y bị đẩy lùi về phía sau, loạng choạng hai bước, vô thức đưa tay ra ôm eo Lương Diệp.

“Vương Điền!” Sức lực của Lương Diệp mạnh đến mức như muốn nghiền nát y thành ngàn mảnh, giọng nói vẫn hơi run rẩy: “Vương Điền.”

Vương Điền sức lực cũng không kém hắn, y dùng sức vuốt ve lưng Lương Diệp, ôm người vào lòng, tham lam hít hơi thở thuộc về Lương Diệp: “Có ta ở đây, đừng sợ.”

Lương Diệp có lẽ là sợ hãi, toàn thân run rẩy dữ dội, hoặc có thể chính Vương Điền đang run, y đau lòng ôm mặt Lương Diệp, không chút do dự hôn lên, sau đó nhận được sự đáp lại quá mức nhiệt tình.

Nhìn thấy áo của Vương Điền sắp bị cởi, ánh mắt các bác sĩ và y tá trong phòng dần dần sửng sốt, không biết hai người giống hệt nhau hôn nhau say đắm hay củi khô bốc lửa trước mặt mọi người kích thích hơn. Chung Ngàn Nhạn người đứng bên cạnh vô cùng khiếp sợ còn y tá dùng sức mà ho khan một tiếng: “Vương Điền!”

Vương Điền còn chưa đã thèm cắn khóe miệng Lương Diệp một chút, không tình nguyện ngẩng đầu nhìn một vòng chung quanh, lễ phép mỉm cười nói: “Xin lỗi, có chút chuyện gia đình, mời mọi người tạm thời ra ngoài.”

Lời nói phát ra từ miệng Vương Điền, giọng nói của y hơi trầm và khàn khàn, Lương Diệp liếm vết thương nhỏ ở khóe miệng, chăm chú nhìn Vương Điền.

Vương Điền tóc ngắn, trên tóc và trên người đều có một mùi hương xa lạ, mùi không thơm lắm, nhưng vì ở trên người Vương Điền nên hắn có thể ngửi được.

Bộ quần áo với kiểu dáng kỳ lạ trên người y đặc biệt đẹp mắt, chất liệu vải mỏng mềm mại bám vào da thịt, mơ hồ lộ ra một ít đường nét, chỉ cần hắn đặt lòng bàn tay lên đó là có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ trên cơ thể Vương Điền, chiếc quần cũng rất kỳ quái, không dễ cởi ra nhưng nhìn chân của Vương Điền dài và thẳng hơn, hình dáng mông cũng rất đẹp…

Vương Điền mỉm cười, nắm tay Lương Diệp đang sờ thắt lưng, sau khi nhóm bác sĩ và y tá rời đi, y dẫn hắn đến trước mặt Chung Ngàn Nhạn.

“Mẹ sinh đôi phải không?” Chung Ngàn Nhạn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, lập tức phủ nhận: “Không có khả năng. Suốt cả quá trình sinh con mẹ luôn tỉnh táo, cha con cũng luôn ở bên cạnh trông chừng.”

Ngay lúc Vương Điền muốn nói, Chung Ngàn Nhạn nheo mắt lại gần Lương Diệp, đưa tay chạm vào má hắn, mặc dù Lương Diệp theo bản năng muốn trốn tránh nhưng vẫn thành thật đứng yên, bị nhéo mấy lần liền.

“Trông không giống phẫu thuật thẩm mỹ.” Chung Ngàn Nhạn lộ ra ánh mắt nghi ngờ: “Vết bớt trên mông cũng giống nhau, nhóm máu và dấu vân tay đều chính xác, toàn thân từ trên xuống dưới cũng không có vấn đề gì ——”

Bà lại nhéo mặt Vương Điền: “Ánh mắt này cũng không giống hàng giả chút nào.”

“Mẹ, chuyện này nói ra hơi dài, con từ từ giải thích cho mẹ nghe.” Vương Điền nắm tay bà, thở dài.

Chung Ngàn Nhạn lại nhìn vẻ mặt vô tội của Lương Diệp, xác định ai mới là Vương Điền. Ánh mắt nhìn về phía y một lời khó nói hết: “Nhóc Vương Điền, con biết đấy, công nghệ nhân bản hiện tại chưa đủ hoàn hảo. Nếu con làm chuyện này, dù với con hay với nó cũng thật sự nghiêm trọng, không thể không chịu trách nhiệm”.

Lương Diệp dường như cái hiểu cái không, liền nói lại: “Y thật sự rất vô trách nhiệm với con”.

“Không phải nhân bản.” Vương Điền đau đầu nói: “Sao con có thể nhân bản chính mình.”

Chung Ngàn Nhạn nhìn y ánh mắt không hề tin tưởng: “Mẹ là mẹ con, tin mẹ đi, trên đời này không có việc gì mà con không dám làm. Con cho rằng cha con và mẹ không biết về công ty công nghệ sinh học ở nước ngoài mà con đã đầu tư vào sao?”.

“Thật sự không có.” Vương Điền thở dài, nắm lấy tay Lương Diệp nói: “Mẹ, đây là Lương Diệp, là người yêu của con”.

“Nó thì biết cái gì?” Chung Ngàn Nhạn kéo Lương Diệp lại gần: “Nó đến ngoại ngữ cũng không hiểu, cái gì cũng thấy xa lạ, vừa rồi còn muốn ôm mẹ từ lầu tám nhảy xuống, cũng không biết con gieo rắc những suy nghĩ lộn xộn gì cho nó vậy!”.

“…” Vương Điền giơ tay làm động tác trấn tĩnh nói: “Mẹ, mẹ bình tĩnh trước đã. Con thừa nhận trước đây con đã làm rất nhiều việc —— những điều mẹ khó có thể chấp nhận, nhưng con đã hứa với cha mẹ sẽ làm người bình thường, tin con được không? Trả hắn lại cho con trước đã.”

Chung Ngàn Nhạn nheo mắt lại: “Trả lại cho con?”

Vẻ mặt Vương Điền hơi ngưng trọng, nhận ra mình nói sai, y bình tĩnh nói thêm: “Trước hết, con hoàn toàn tôn trọng ý muốn và tính cách cá nhân của hắn, con không có hành vi cưỡng ép hay kiểm soát hắn ngoài phạm vi quyền hạn của một người yêu, càng không làm bất cứ điều gì tổn thương hắn…”

Lương Diệp vô cùng thích thú quan sát hình thức ở chung giữa Chung Ngàn Nhạn và Vương Điền, hắn nghe thấy một loạt những từ ngữ kỳ lạ phát ra từ miệng Vương Điền, mặc dù hắn nghe không hiểu, nhưng rõ ràng là mẹ Vương Điền đang cố gắng “”Bảo vệ” hắn, mà Vương Điền cũng không phải hình ảnh dịu dàng, đáng tin cậy mà y biểu hiện ra bên ngoài…

Có chút thú vị.

Vì thế trong mắt hắn lộ ra vẻ ánh mắt ngây thơ, hơi cúi đầu nhìn Chung Ngàn Nhạn, nghiêng đầu, lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Mẹ?”

Chỉ mất hai giây, vẻ mặt của Chung Ngàn Nhạn từ lạnh lùng chuyển sang ngạc nhiên rồi lại dịu dàng.

Chỉ mất nửa giây, ánh mắt Vương Điền từ khẩn trương chuyển sang kinh ngạc, y cảnh cáo nhìn chằm chằm Lương Diệp: “Lương Diệp, đây là mẹ ta.”

Lương Diệp lợi dụng Chung Ngàn Nhạn đang quay đầu mà lộ ra nụ cười khiêu khích với y.

Ánh mắt Vương Điền đột nhiên trở nên nguy hiểm.

Một giờ sau, Vương Điền, người bị buộc phải hoàn thành kiểm tra toàn thân, âm trầm nhìn chằm chằm Lương Diệp đang được Chung Ngàn Nhạn dỗ dành cho ăn trái cây, tươi cười vò nát tờ giấy kiểm tra trong tay.

“Vương Điền, cha của con xuống máy bay rồi.” Chung Ngàn Nhạn liếc nhìn điện thoại, đặt bát thủy tinh vào tay Lương Diệp, sờ sờ đầu hắn: “Tự mình ăn đi nhé, ta ra ngoài gọi điện.”

Trước khi ra khỏi cửa, còn liếc mắt một cái cảnh cáo Vương Điền, nhỏ giọng nói: “Không được làm bất kì thứ gì dụ dỗ nó, con hiểu không?”

Vương Điền mỉm cười gật đầu.

Sau đó y nhìn bà đi ra ngoài cửa.

Cạch.

Khoá cửa lại.

Vương Điền ném danh sách kiểm tra trong tay, cười cười nhìn chằm chằm Lương Diệp: “Nhờ có ngươi, lòng tin mà ta vất vả xây dựng lần nữa với cha mẹ đã bị ngươi thành công phá vỡ”.

Lương Diệp ăn miếng trái cây ngọt ngào cuối cùng trong bát, vui vẻ nói: “Vậy ngươi chỉ có thể yêu trẫm nhất, chỉ có thể tin tưởng trẫm mà thôi”.

Vương Điền cởi cúc áo, túm lấy áo bệnh nhân của hắn rồi đè hắn xuống giường.

Môi của Lương Diệp so với tưởng tượng của y mềm mại và nóng bỏng hơn nhiều, rất khác với hình ảnh lạnh lẽo trong gương và cảm giác chết lặng khi tự chạm vào mình.

Một Lương Diệp sống sờ sờ, sẽ đáp lại y, tồn tại một cách chân thật.

Lương Diệp ôm lấy gáy y, cắn vành tai cùng cằm y, giống như dã thú đói khát không kiêng nể gì, nhưng lại thoáng do dự.

Vương Điền thở dốc, cúi đầu hôn lên chóp mũi hắn: “… Sao vậy?”

“Không phải nằm mơ.” Lương Diệp đưa tay cẩn thận sờ lên lông mày, mũi, môi, hai mắt hơi đỏ lên, trong mắt khát vọng cùng mong nhớ dường như bao trùm toàn bộ Vương Điền, hắn tự lẩm bẩm, xác nhận lần nữa: “Cũng không phải ảo ảnh.”

“Là thật.” Vương Điền đặt tay hắn lên mặt mình, nhìn hắn nhếch khoé miệng: “Sờ vào, có thấy nóng không?”

Lương Diệp nhìn thật sâu vào mắt y, hung ác mà cắn răng, đưa tay muốn chạm vào ngực y, áo sơ mi cúc áo hơi nhỏ, hắn không cởi được, càng khó cởi, cánh tay hắn càng run rẩy không thể kiểm soát được.

Vương Điền ngắm nhìn bộ dáng đau khổ của hắn một lúc, sau đó nắm lấy tay hắn, hướng dẫn hắn cởi từng nút áo sơ mi, sau đó đặt lòng bàn tay ấm áp và khô ráo lên trái tim nguyên vẹn của mình.

“Không có vết thương hay vết sẹo nào cả.” Vương Điền mỉm cười dịu dàng với hắn, cúi đầu hôn lên khóe mắt đỏ hoe của hắn: “Nốt ruồi nhỏ màu đỏ mà ngươi yêu thích nhất cũng ở đây.”

Lương Diệp cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ từ trong lồng ngực truyền đến, lòng bàn tay từ trái tim y dần dần chạm vào lưng y.

Môi Vương Điền lưu luyến trên chóp mũi hắn: “Lâu ngày gặp lại, ngươi có muốn hôn không?”

Lương Diệp thở dốc, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ một lúc lâu, lòng bàn tay trên lưng đột nhiên ấn xuống, dường như muốn dùng môi, răng, lưỡi chào hỏi nốt ruồi đỏ trên ngực Vương Điền.

“Đệt…” Vương Điền túm tóc hắn: “Đừng cắn!”

Lương Diệp dịu dàng liếm liếm an ủi, sau đó ôm chặt Vương Điền trong lòng, khàn giọng nói: “Gầy.”

“Thật sao?” Vương Điền nhéo nhéo sau gáy hắn: “Có lẽ là vận động quá nhiều.”

“Vận động quá nhiều?” Lương Diệp ngẩng đầu, hai tay không an phận mà muốn cởi thắt lưng, chỉ là không hiểu kết cấu, ngo ngoe rục rịch muốn xé quần y.

“Ừ.” Vương Điền câu lấy ngón tay hắn, lần nữa dừng lại ở thắt lưng, vẻ mặt không thay đổi nói: “Mỗi ngày ta đều muốn thao ngươi, muốn đến điên rồi. Ngươi có biết ta muốn làm gì không?”

Y ghé sát tai Lương Diệp, chậm rãi giải thích tỉ mỉ, đồng thời kiên nhẫn dạy hắn cách cởi thắt lưng, như đang dụ dỗ dạy con mồi ngây thơ vô tri sẵn sàng bước vào bẫy: “…Mẹ ta gọi cuộc điện thoại này sẽ không kéo dài.”

Y chạm vào đôi môi mềm mại của Lương Diệp, nói: “Lương Diệp, chỉ cần chào hỏi một tiếng thôi được không?”

Lương Diệp cắn ngón tay y, nheo mắt lại: “Ngươi có chút khác biệt.”

Vương Điền ngạc nhiên trước trực giác nhạy bén của hắn, nhưng vẫn thản nhiên cười với hắn, dựa sát vào hắn, nhìn vào mắt hắn nói: “Chỗ nào không giống?”

Lương Diệp lười biếng dựa vào tường, ngón tay trong miệng làm càn, răng nanh đột nhiên dùng lực, liền chảy máu, nói một câu nửa giả nửa thật: “Hư hỏng hơn.”

Vương Điền cười lớn, dùng đầu ngón tay sờ soạng răng hắn, buộc hắn ngẩng đầu, kiểm tra cẩn thận rồi thở dài: “Ta ngay từ đầu đã không phải là người tốt.”

Lương Diệp cười lạnh, cầm ngón tay y nghiến răng, sau đó nhướng mi nhìn y: “Có người tới.”

Vương Điền cảm nhận được đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau nhức cùng ngứa ngáy, liền tiến tới hôn lên chóp mũi của hắn: “Tạm dừng tiếp đón, đừng nghịch, ta đuổi bọn họ đi.”

Lương Diệp đột nhiên đút tay vào trong quần tây của y, nở nụ cười rạng rỡ: “Trước tiên nói cho trẫm biết, ngươi luôn muốn làm chuyện gì?”

Ánh mắt Vương Điền chợt trầm xuống.

——————-

Ji: E hèm, chương sau ấy là thế đó, tiểu biệt thắng tân hôn =))))

Chương 191

Chương 193

8 bình luận về “[TRĂNG] Chương 192: Nhẫn nại”

Bình luận về bài viết này