ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 193: Quá độ

—–o0o—–

Chung Ngàn Nhạn vừa chạm vào tay nắm cửa đã cảm thấy có gì đó không ổn, bà đã nghĩ đến hàng chục tình huống có thể thách thức nhận thức của mình, nhưng còn chưa kịp xoay tay nắm cửa, cánh cửa đã bị người mở ra từ bên trong.

“Mẹ?” Vương Điền vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà.

Chung Ngàn Nhạn liếc nhìn Lương Diệp đang ngồi trên giường chơi với máy thở, kéo Vương Điền ra ngoài, đóng chặt cửa lại.

Vương Điền vẻ mặt bình tĩnh dựa vào tường, cúi đầu vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo.

Chung Ngàn Nhạn không hề bị vẻ ngoài ung dung của y mê hoặc, nghiêm mặt nói: “Lúc trước mẹ và cha con rời đi là để con có thể thoải mái, không có nghĩa không ai quản con là con có thể muốn làm gì thì làm, có hiểu không?”

“Con chưa bao giờ làm điều gì phạm pháp cả.” Vương Điền cười nói: “Mẹ, mẹ nên thử tin con một lần đi.”

Chung Ngàn Nhạn cau mày nhìn y, nhéo mặt y: “Nếu cha mẹ rời đi khiến con lo lắng, chúng ta có thể quay về. Mấy tháng nay con chơi đùa quá mức điên cuồng, chúng ta cũng không muốn con tự làm tổn thương chính mình. “

Vương Điền rũ mắt xuống: “Con hiểu.”

Chung Ngạn Nhàn lòng còn sợ ​​hãi, thở dài: “Mẹ tin con.”

Họ đã dành quá nhiều tâm huyết và công sức cho cậu con trai này, rèn luyện y thành người ưu tú, tuy nhiên, họ đã cố gắng học cách yêu thương y, học cách giao tiếp với y và học cách tôn trọng những lựa chọn của y, nhưng lại không thể gần gũi y.

Một đứa trẻ quá thông minh, tính cách cố chấp cùng lạnh nhạt trời sinh.

“Mẹ đã hẹn bác sỹ tâm lý mới cho con rồi, con có đi hay không là tuỳ con.” Chung Ngạn Nhàn nói: “Chờ cha con tới, chúng ta sẽ cùng nghe con giải thích chuyện của Lương Diệp.”

Vương Điền không chút để ý sửa sang lại nút tay áo: “Mẹ, nếu một ngày con đột nhiên biến mất, mẹ có trách con không?”

Chung Ngàn Nhạn trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: “Nếu đây là lựa chọn mà con đã cân nhắc kỹ, cha mẹ sẽ tôn trọng lựa chọn của con, nhưng Vương Điền, thân là một người mẹ, mẹ không thể bình tĩnh khi đối diện với tình huống này, mẹ thật sự hi vọng con có thể sống khoẻ mạnh và hạnh phúc”.

Vương Điền mỉm cười, duỗi tay ôm bà: “Con hiểu.”

Chung Ngàn Nhạn vuốt tóc y nói: “Tên quỷ đòi nợ này.”

Vương Hoài Nam một đường mệt mỏi đẩy cửa ra, nhìn thấy Lương Diệp đang mặc áo bệnh nhân, kinh hãi nói: “Con trai, tóc con dài ra khi nào vậy? Bệnh lại tái phát sao?”

Lương Diệp cầm cốc nước đánh giá người đàn ông tuổi cũng không lớn trước mặt, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng người đàn ông này nhìn rất giống hắn và Vương Điền, đặc biệt là khí chất tao nhã, hiền hoà, rất khó khiến người khác chán ghét.

Nhưng điều đó không ngăn được hắn ghét bỏ.

“Cha.” Vương Điền từ trong bếp bưng một ly nước đi ra, Lương Diệp quay người đi lấy, sự chú ý của y trong nháy mắt toàn bộ chuyển hướng về phía Lương Diệp, dùng khăn lau tay cho hắn: “Hơi ấm, thêm chút mật ong vào có lẽ sẽ ngọt, uống từ từ thôi.”

Vương Hoài Nam đã nuôi dạy con trai hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên ông biết Vương Điền còn có thể dịu dàng, ân cần như vậy, nhưng ông càng sốc hơn khi thấy khuôn mặt của Lương Diệp giống hệt con trai mình, buồn bã nói: “Con trai, công nghệ nhân bản hiện tại chưa đủ hoàn hảo.”

“…” Vương Điền nhếch khóe miệng: “Cha, nếu con có thể nhân bản một người sống cao lớn nhường nay, hẳn là trên sách giáo khoa sẽ có tên con, cũng nổi tiếng toàn thé giới”.

Vương Hoài Nam nhịn không được dựng ngón tay cái lên: “Cha càng sợ anh bị bắt đến đồn cảnh sát trước khi nổi tiếng toàn thế giới.”

Nửa giờ sau.

Chung Ngàn Nhạn và Vương Hoài Nam sắc mặt ngưng trọng ngồi trên ghế sofa, nhìn Vương Điền và Lương Diệp giống như một cặp song sinh đối ngồi diện họ, bầu không khí ái muội lại thân mật trôi nổi giữa hai người, đôi mắt đau, đầu cũng đau.

Cộp, cộp.

Chung Ngàn Nhạn đặt tách cà phê lên bàn, xoay chiếc nhẫn trên tay: “Con trai, mẹ biết con muốn chứng minh sự tồn tại hợp pháp của Lương Diệp, nhưng chuyện xuyên qua này có quá khó tin không? Hơn nữa con hôn mê nhập viện hai lần, mẹ và cha con vẫn luôn trông coi bên cạnh. Nếu con thực sự đi đến thời cổ đại, chẳng phải chỉ có linh hồn của con đi thôi sao? Nhưng điều này trái ngược với việc con trở về bị thương.”

“Chuyện này quả thật rất khó giải thích.” Vương Điền cau mày, dừng một chút rồi nói: “Lúc con hôn mê nhập viện, mẹ và cha cùng ở đó?”

Chung Ngàn Nhạn sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Vương Hoài Nam.

“Đúng vậy, bạn học Vương.” Vương Hoài Nam hắng giọng nói: “Chúng ta cam kết không nhúng tay vào việc con làm, nhưng không bao gồm những việc nguy hiểm đến tính mạng của con. Con trai, hãy thông cảm cho cha mẹ con một chút. Chúng ta không thể chỉ nhìn con một mình trong bệnh viện mà không có ai chăm sóc, nói thật, con cũng không cần phải làm việc vất vả như vậy, tiền nhà chúng ta đủ cho con tiêu mấy đời liền, con nên học hỏi từ những người khác cách tận hưởng cuộc sống đi.”

“Hoặc là học theo cha của con.” Chung Ngàn Nhạn nói: “Gần đây ông ấy đam mê mua lâu đài cổ.”

“…” Vương Điền khóe miệng giật giật.

Sở thích của bố y vẫn giản dị như mọi khi.

Lương Diệp vô cùng thích thú nghịch điện thoại di động trong tay, dấu vân tay của hắn giống hệt dấu vân tay của Vương Điền, có thể dễ dàng mở khóa nhiều tập tin ảnh được mã hóa. Đến khi Vương Điền giải thích chi tiết cho bố mẹ mình xong, hắn đã nắm vững các thao tác cơ bản trên điện thoại di động, xem xong hàng nghìn bức ảnh trên điện thoại di động của Vương Điền, dấu vân tay của hắn mở khóa một tệp tài liệu tên là 2.

Những bức ảnh bên trong khiến anh nhướng mày quay lại nhìn Vương Điền.

“Sao vậy?” Vương Điền lo lắng hắn không thích nghi được: “Chơi chán chưa?”

Lương Diệp khoá màn hình, hầu kết của hắn hơi chuyển động, hắn ngoan ngoãn mà lắc đầu, toàn bộ cơ thể đều dựa vào Vương Điền.

Dù biết hắn đang giả vờ nhưng Vương Điền vẫn không khỏi sung sướng, ánh mắt khao khát không che giấu nhìn Lương Diệp: “Đợi chút sẽ về nhà.”

Vẻ mặt của Chung Ngàn Nhạn và Vương Hoài Nam càng trở nên ngưng trọng hơn.

“Lương Diệp, con có muốn cùng Vương Điền về nhà không?” Vương Hoài Nam thử thăm dò, nhìn Lương Diệp như nhìn một đứa trẻ đáng thương sắp rơi vào miệng cọp.

“Con muốn.” Lương Diệp nghiêm túc nói: “Con đến đây để tìm y, cùng y kết hôn”.

Vương Hoài Nam không ngờ một ngày mình có thể nghe được từ người sống nói mình muốn kết hôn với con trai ông, ông đè nén hưng phấn trong lòng, bình tĩnh nói: “Không cần vội kết hôn, các con tạm thời cứ ở chung xem thế nào, Ngàn Nhạn, em thấy sao?”

Chung Ngàn Nhạn nhìn hai người đứng cạnh nhau: “Hôn nhân là chuyện trọng đại của đời người, cần phải chuẩn bị đầy đủ… Được rồi, hai con trước hết ở đây chăm sóc nhau, cha và mẹ về sắp xếp một chút thân phận của Tiểu Lương”.

“Không cần đâu mẹ, con đã chuẩn bị giấy tờ tùy thân cho hắn rồi.” Vương Điền khẽ mỉm cười: “Trên đời này có người giống hệt nhau nhưng không có quan hệ huyết thống không phải không có, cũng không cần phiền toái như vậy.”

Chung Ngạn Nhàn và Vương Hoài Nam nhìn nhau, vẻ mặt quả nhiên là thế, Vương Hoài Nam đứng dậy lôi kéo Chung Ngàn Nhạn: “Vậy cha và mẹ con về trước đây.”

Vương Điền gật đầu: “Con tiễn hai người”.

“Không cần, con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Chung Ngàn Nhạn đè y xuống, lại nhìn Lương Diệp một cái: “Tiểu Lương, con cũng chăm sóc tốt vết thương của mình nhé.”

Không hiểu sao, Lương Diệp nhìn thấy trong mắt bà có chút áy náy cùng nuối tiếc.

Hắn không khỏi tò mò Vương Điền đã làm gì khiến bọn họ sợ hãi và dung túng y như vậy, khi nghe tin hắn đồng ý kết hôn với Vương Điền, thái độ của họ đột nhiên thay đổi, thậm chí họ không còn điều tra lai lịch của hắn cùng truy vấn mấy lời giải thích đầy lỗ hổng của Vương Điền nữa.

Vương Điền rất ít đề cập đến quá khứ của mình với hắn, ngay cả Lương Diệp cũng chỉ biết y là một thương nhân bình thường, trong nhà có ít tiền.

Hắn chán ghét liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó nghĩ đến những người giúp việc và bác sĩ ăn mặc giản dị, âu yếm vuốt tóc Vương Điền: “Người thật nhiều tên, Tiểu Điền rồi bạn học Vương, tên nào là tên tự của ngươi?”

Vương Điền bị sặc một chút, nhìn cánh cửa phòng bệnh bị đóng lại, buồn bã nói: “Chúng ta ở nơi này không có tên tự, chỉ là cha mẹ ta thích gọi như vậy thôi”.

“Nhóc Vương Điền.” Lương Diệp tựa người vào ghế sô pha gọi y.

Vương Điền nhìn chằm chằm y, không rõ ý tứ: “Tốt nhất không nên gọi ta như vậy.”

“Hả?”, Lương Diệp dựa vào ghế sô pha quơ quơ di động, trên màn hình là một bức ảnh bán khỏa thân, hơi nước nhỏ giọt chảy xuống gương khiến hình ảnh có chút mờ ảo, lộ rõ tuyến nhân ngư vô cùng đẹp và rõ ràng: “Đây là ai?”

“Là ai ngươi còn không biết?” Vương Điền bình tĩnh bắt đầu cởi cúc áo, một chân quỳ ở trên sô pha, từ trên cao cúi đầu nhìn hắn: “Muốn nhìn, không bằng nhìn kỹ người thật.”

“Ai vẽ vậy?” Ánh mắt Lương Diệp dõi theo chuyển động của tay y, được như ý nguyện mà nhìn thấy đường cong trên ảnh chụp.

“Bức ảnh này ta tự mình chụp.” Vương Điền giữ cằm hắn, tay kia nắm lấy mái tóc dài của hắn, cười hung ác: “Bệ hạ, ngươi hiện tại có thể tiếp tục chào hỏi nhóc Vương Điền.”

Lương Diệp siết chặt eo y, kéo y lại gần mình.

Cửa chớp để lộ ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài, tuyết trên bậu cửa sổ hơi tan, hoa trước giường bệnh nở rộ, trong căn phòng ấm áp chỉ còn lại hơi thở không đều.

Đôi môi của Lương Diệp đỏ hồng, thoải mái dựa vào ghế sofa, mái tóc dài xõa xuống thảm, lười biếng hưởng thụ Vương Điền hồi đáp, rồi trong khoảng khắc nào đó mà nheo lại đôi mắt, muốn đứng dậy: “Vương Điền?”

Vương Điền vỗ vào trán hắn, Lương Diệp còn chưa thích ứng được ghế sô pha quá mềm mại nên bị lừa một chút, cảm giác khó chịu khiến hắn cau mày, sau đó Vương Điền hôn vào khoé môi hắn trấn an, lễ độ mà xin lỗi hắn, như thể y là một kẻ rất đường hoàng: “Xin lỗi, ta không nhịn được.”

“Ngươi căn bản không tính toán nhẫn nhịn…” Lương Diệp hừ một tiếng, hai tay ôm chặt eo y, cau mày nói: “Việc này đã tính toán từ lâu rồi.”

“Ừ, bị ngươi nhìn ra rồi.” Vương Điền ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ái muội cùng ác liệt: “Lại định tính kế ta cái gì? Hả? Hay cho rằng ta đáng thương?”

Lương Diệp nhìn chằm chằm y, hít một hơi, trầm giọng nói: “Trẫm mới đáng thương… Ngươi đang làm gì vậy?”

“Đau lòng.” Vương Điền đem người đẩy lên ghế sô pha, ra sức lấy lòng mà hôn vành tai hắn, tìm một lý do khác thoái thác: “Ngươi đau lòng ta”.

Lương Diệp cười lạnh nói: “Sao ta phải đau lòng ngươi? Thời điểm ngươi chết trong lòng ta chẳng phải ngươi nên đau lòng cho ta?”

Hơi thở của Vương Điền càng dồn dập, nghiến răng nghiến lợi, chuyện này là y sai, chỉ có thể đáp lại Lương Diệp bằng hành động ngày càng hung hãn hơn.

Bầu trời bên ngoài từ trắng chuyển sang đen, cửa phòng gõ mấy lần nhưng không gọi được chủ nhân mở cửa, Vương Điền cẩn thận và tận tâm giới thiệu cho Lương Diệp cách sử dụng điện thoại di động và tầm quan trọng của mật khẩu vân tay, tiện thể cùng hắn thưởng thức hàng trăm bức ảnh bí mật được chụp từng phần.

Những giọt mồ hôi nóng hổi trượt xuống cằm, rơi xuống màn hình điện thoại, Vương Điền dán ở bên tai hắn cười khẽ: “…Ta chụp ảnh chỉ muốn xem vết thương còn ở đây hay không, muốn biết ngươi rốt cuộc có phải là do ta tưởng tượng hay không…Chặt quá, Tử Dục”.

Cánh hoa ở đầu giường bị cọ xát rơi khắp giường, con lăn ở chân giường trượt một đoạn sang bên cạnh.

Lương Diệp nằm nửa người trên giường, quai hàm nghiến chặt, hung hăng trừng mắt nhìn Vương Điền, theo thói quen cắn vào vai y, nháy mắt nếm được vị máu.

Vương Điền tức khắc đau đến hít một hơi, vê cánh hoa rơi xuống phía sau cổ Lương Diệp, ôm chặt hắn trong lòng mình, giọng nói có chút run rẩy: “Ta nhớ ngươi lắm, Lương Diệp.”

Lương Diệp vùi đầu vào hõm cổ y, hôn lên xương quai xanh đẫm mồ hôi của y: “Cho nên trẫm mới tới tìm ngươi.”

Vương Điền đột nhiên ngửi thấy hương hoa hải đường nồng đậm trên cổ, ánh mắt cứng đờ.

…………

Thời điểm tắm rửa, Lương Diệp vô cùng thích thú nghịch nước và vòi sen, đối với tấm gương trong suốt cũng vô cùng thích thú, ngâm mình trong bồn tắm đá vào Vương Điền đang tắm ở vòi sen bên cạnh, đúng lúc đá vào eo y, vừa ghét bỏ vừa ấm ức nói: “Căn phòng này của ngươi quá chật hẹp, trẫm muốn quay người cũng không được. Vương Điền, Vương Điền, Vương Điền, nói chuyện với trẫm đi.”

“Ta đang đánh răng.” Vương Điền phun bọt trong miệng ra, xoay người nắm lấy cổ chân hắn, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm hắn: “Đừng trêu chọc ta, nhìn bầu trời bên ngoài xem có thích hợp không?”.

Lương Diệp lười biếng tựa đầu vào bồn tắm, nhấc chân câu lấy eo y, nhiệt tình nói: “Đến lượt trẫm.”

Vương Điền nhìn bầu trời bên ngoài, lý trí nói: “Buông thả quá mức không tốt cho sức khỏe.”

“Trẫm sức khoẻ rất tốt.” Lương Diệp đứng lên từ trong bồn tắm, liếm bọt trên khoé miệng y, bị cay đến mức phải nhăn mũi lại.

Vương Điền cười vỗ vỗ eo hắn: “Vừa rồi còn nói đau lưng”.

“Ngươi sờ vào sẽ không đau nữa.” Lương Diệp ôm người vào lòng, chán ghét nói: “Cái này so với bồn tắm trong tẩm điện, còn chẳng lớn bằng thùng gỗ tắm”.

Vương Điền bị sặc bọt kem đánh răng, áo choàng tắm thấm nước ấm dính chặt vào người, y còn chưa kịp bày tỏ ý kiến ​​đối với lời nói của Lương Diệp, Lương Diệp đã sờ vào bên trong miệng y.

“Cái đồ vật gọi là kem đánh răng này thật lạnh, có chút cay.” Lương Diệp nếm thử mùi vị, lộ ra vẻ mặt háo hức muốn thử với Vương Điền: “Ta có thể bóp một ít dùng được không?”

Vương Điền khiếp sợ mà nhìn hắn: “Không, chờ đã, cái này không được đâu —— Lương Diệp tên súc sinh này!”

Gân cốt trên bàn tay siết chặt mép bồn trắng sứ bên cạnh, không biết màu nào sáng hơn, mùi bạc hà sảng khoái dần lan tỏa trong làn nước ấm áp, dòng nước ấm tràn vào miệng mũi khiến người hít thở không thông. Giây tiếp theo không khí trong lành lại tràn vào miệng mũi, hơi nước bốc lên xung quanh, thân ảnh dần trở nên không rõ ràng.

Y quá nhớ Lương Diệp, Lương Diệp cũng không nhường một tấc. Lời nói tình cảm và thẳng thắn lúc này quá nhạt nhẽo, nên y chỉ có thể điên cuồng làm, cố gắng hết sức cảm nhận sự tồn tại của đối phương, nói với nhau rằng đây không phải là một giấc mơ đẹp mà là hiện thực, xuyên qua lớp mồ hôi có thể chạm vào một cách chân thực.

Trong làn sương mù dâng cao, dòng nước ấm áp thoang thoảng mùi bạc hà, tràn khắp mặt đất.

Xuyên qua màn sương ẩm ướt, Vương Điền đối diện với đôi mắt đỏ hoe ngập nước của Lương Diệp.

Giống như vô số lần trước đây y đã đối diện với gương cùng ảo ảnh, y phá vỡ mặt nước, cố gắng hết sức để đứng dậy, không màng tất cả mà đứng lên.

Đôi môi của Lương Diệp mềm mại, ẩm ướt và nóng bỏng.

Rất chân thực.

“Nụ hôn tới rồi.”

Chương 192

Chương 194

5 bình luận về “[TRĂNG] Chương 193: Quá độ”

      1. thấy mấy pà bên trung kêu là lần anh Vương xuyên qua thời cổ đại thì Lương Diệp cũng ngửi thấy cái mùi thơm hơn phê cỏ này =)))
        bây giờ tới lượt pé Lá qua hiện đại thì tới anh Vương hít

        Đã thích bởi 2 người

Bình luận về bài viết này