ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 197: Tính sổ

—–o0o—–

“Ta cho rằng ngươi không muốn nhắc tới.” Ánh mắt Lương Diệp dừng ở chiếc cổ thon dài đang hướng lên trên, hắn bước từng bước đi qua tủ trưng bày ở hai bên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào khuôn mặt Vương Điền: “Giống như ta cho rằng ngươi không hề thích xương cốt”.

“Chưa nói tới có thích hay không.” Vương Điền giơ tay kéo cổ áo vốn đã lộn xộn của y, y cảm nhận được hơi thở của Lương Diệp đang đến gần mình, mùi hương thoang thoảng của hoa hải đường dần trở nên nồng đậm hơn, khiến y có chút bực bội, để làn khói ngậm trong miệng, thô bạo xuyên qua phổi, rồi thở ra một hơi: “Lúc trước đầu óc ta rất loạn, có lúc ta cảm thấy mình là Lương Diệp, có lúc ta thấy mình là Vương Điền, còn nhớ ngươi rất nhiều, lại không dám uống thuốc, sợ quên mất điều gì đó”.

Lương Diệp mang giày da dừng lại trước mặt y, liếc nhìn mấy cái bình rỗng: “Lại uống rượu rồi?”

“Sáng nay ngươi nói với ta ngươi muốn một mình ra ngoài ——” Vương Điền rút điếu thuốc ra khỏi miệng, kẹp giữa hai đầu ngón tay lỏng lẻo rồi để sang một bên để khói không làm hắn bị sặc, còn khói thuốc trong miệng đều nuốt xuống hết, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lương Diệp, nói: “Ta thiếu chút nữa đã muốn giết chết ngươi, làm tiêu bản để ở chỗ này.”

“Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.” Lương Diệp khinh thường nhìn y, giơ tay lau tàn thuốc lá trên cổ áo y.

“Máy định vị không đủ, còn xa mới đủ.” Vương Điền căng thẳng quay đầu, cụp mắt xuống nói: “Ta biết ngươi đi tìm Dư Tắc Thiên, ta muốn đi theo ngươi, trói ngươi lại, buộc vào dây xích giam ở nơi này… Dù sao ngươi nói bản thân mình không quen thuộc với xã hội hiện đại, cũng không cần phải hòa nhập vào nó, ta cũng có thể ngăn cản bất cứ ai phát hiện ra ngươi, cho dù võ công của ngươi có tốt đến đâu, Phong Sương Lạc đã giải được rồi, ta lấy bất kì loại thuốc nào cũng làm ngươi không thể chống đỡ”.

“Vậy tại sao ngươi không đi theo ta, trói ta lại?” Lương Diệp nửa quỳ giữa hai chân y, giơ tay chạm vào gáy y đang căng chặt.

Vương Điền nhướng mi, nhìn chằm chằm hắn, im lặng hồi lâu, tay cầm điếu thuốc đặt ở phía sau eo hắn, chậm rãi lần theo lớp vải mỏng của áo sơ mi, từng chút từng chút một ấn vào sống lưng hắn, cuối cùng lòng bàn tay có chút lạnh lẽo dừng lại sau cổ hắn, dùng chút lực ấn người về phía mình.

Chóp mũi như gần như xa, không ai chịu tiến thêm một bước, cũng không ai chịu lùi một bước.

Vương Điền phả một vòng khói tuyệt đẹp về phía hắn.

Sương trắng trộn lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng lượn lờ giữa hai người, thậm chí hơi thở của họ cũng dây dưa bên nhau.

“Ta mẹ nó luyến tiếc.” Vương Điền dùng đầu ngón tay vuốt ve gáy hắn, trong mắt mang theo nụ cười tự giễu: “Ta nghĩ làm vậy ngươi sẽ không vui, nên ta không nỡ, nhưng có lúc sẽ không thể kiềm chế được bản thân, làm tổn thương ngươi sẽ khiến ta thoả mãn vô cùng, ngươi căn bản không biết ta là thứ gì”.

Lương Diệp chậm rãi chớp chớp mắt: “Ngươi không phải thứ gì.”

“Mẹ kiếp.” Vương Điền cười lớn mắng một tiếng.

Lương Diệp cúi đầu dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ y, đắc ý nói: “Ngươi luyến tiếc trẫm, ngươi yêu trẫm đến mức không thể kiềm chế nổi, trẫm chính là tất cả của người, ngươi cũng không nỡ làm trẫm không vui, làm sao có thể tổn thương trẫm chứ? Giả thiết của ngươi không có căn cứ.”

“Đúng là đồ cặn bã phong kiến.” Vương Điền sợ muội thuốc lá bám vào người hắn, liền buông tay ra, nhưng không muốn người rời đi, liền vòng tay ra sau cổ hắn, nhìn vào mắt hắn, trầm giọng nói: “Tất cả đều là ta thu thập những mảnh xương này.”

Lương Diệp muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại bị Vương Điền bá đạo mà giữ chặt cổ không cho động đậy, cũng không cho hắn nhìn gương, chỉ muốn hắn nhìn mình.

“Ta nhặt được một khúc xương khi đi cắm trại vào năm 8 tuổi, kể từ đó mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát.” Vương Điền như gần như xa chạm vào môi hắn: “Cha ta đã ném đi rất nhiều lần, mắng mỏ rồi đánh ta, nhưng chẳng có tác dụng gì, lúc đầu chỉ là mấy mẩu xương động vật thôi, nhưng ta cảm thấy không đủ nên bắt đầu sưu tầm những bộ xương động vật hoàn chỉnh, nhưng vẫn chưa đủ nên ta bắt đầu làm tiêu bản. Lúc đầu là từ xác chết sau đó dần dần là sinh vật sống, vẫn cảm thấy không đủ nên ta bắt đầu thu thập xương người, rồi đến khung xương. Cha mẹ ta cấm tuyệt đối ta làm như vậy, vì họ sợ sớm muộn gì ta cũng sẽ đem người sống làm thành tiêu bản. Khi học cấp 3, ta bắt đầu được can thiệp và điều trị tâm lý, nhưng không có tác dụng gì cả, mẹ ta đã rất sợ hãi, vì để mẹ ta không lo lắng nữa, ta đã cố gắng kiềm chế sở thích của mình”.

“Lần đầu tiên ta cùng ngươi ở trong bồn tắm bị ám sát, ngươi không biết ta hưng phấn cỡ nào đâu.” Vương Điền nheo mắt, vô thức nuốt khan: “Ngươi giết người lúc đó con mẹ nó thật quá đẹp”.

“Ngươi đã giết mười tám tên sát thủ.” Lương Diệp đột nhiên tỉnh ngộ: “Trẫm đã nói người bình thường sao có thể bình tĩnh như vậy.”

Vương Điền nhếch môi: “Đạo đức rất khó kiềm chế dục vọng của ta, nhưng cha mẹ ta thì có thể. Ta rất yêu bọn họ, sẽ không làm chuyện bọn họ không thích, nhưng điều này sẽ tạo áp lực rất lớn cho ta. Dần dần ta không muốn gặp bọn họ nữa, sau đó họ ra nước ngoài định cư… Một người lạnh lùng và ích kỷ như ta ở nơi này thường được gọi là kẻ biến thái, trực giác của con người đôi khi rất nhạy bén, nếu ta không nguỵ trang cẩn thận, sẽ không có ai muốn đến gần ta”.

Lương Diệp đi tới liếm khóe miệng y, không dấu vết nhẹ nhàng thở ra: “Thế thì quá tốt.”

Không ai dám đến gần Vương Điền, vì vậy Vương Điền càng không thể rời khỏi hắn.

Vương Điền liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Lương Diệp, nheo mắt lại nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Dù sao ngươi cũng không phải người tốt.”

Lương Diệp vẻ mặt thuần khiết nói: “Từ khi tới đây, trẫm vẫn luôn là một người tốt bụng, chưa từng giẫm chết một con kiến nào.”

“Ta căn bản không như ngươi nghĩ…” Vương Điền cau mày, cố gắng tìm từ thích hợp: “Tốt bụng”.

Lương Diệp có chút khiếp sợ mà nhìn y: “Lúc trẫm ra ngoài chinh chiến, ngươi đã tàn sát hơn bốn vạn tàn quân Hắc Giáp Vệ và thế gia ở Đại Đô, không một ai sống sót, ngươi thế nào còn có mặt mũi nói mình tốt bụng chứ?”.

“…” Vương Điền trầm mặc hồi lâu: “Đóng vai người tốt thời gian dài, bản thân sẽ tin mình có thể như vậy bảy tám phần”.

Lương Diệp liếm răng nanh, muốn cúi đầu hôn y, lại bị y nhéo sau cổ, tàn thuốc rơi xuống đốt cháy cổ hắn, khiến hắn nghiêng cổ.

Vương Điền rũ mắt xuống, dùng ngón tay cái lau tàn thuốc lá, xoa xoa làn da hơi ửng hồng, trầm giọng nói: “Nhưng ta cũng là Lương Diệp, ngươi có hiểu không?”

Lương Diệp bất mãn nghiến răng nghiến lợi, nhướng mày, đưa tay sờ gáy y.

“Sư phụ và những người khác chắc chắn có thể nhìn ra điều đó, cho nên sư thúc vẫn luôn khuyên ta.” Vương Điền vô thức cứng người khi hắn chạm vào gáy mình, cố gắng kìm nén muốn đá Lương Diệp ra xa, ép bản thân hơi cúi đầu xuống, để hắn có thể chạm vào nó một cách thoải mái hơn, đáy mắt tràn đầy sát ý: “Đáng lẽ kiếp trước ta nên đi trên một con đường sáng sủa và bằng phẳng, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục chết không tử tế, ta chết rồi vẫn không cam lòng, chấp niệm không tan, Văn Hạc Thâm cho dù lấy được đốt sống cổ của ta, cũng không thể sử dụng, ta để hắn nhìn Thôi Kỳ chết còn thảm hơn cả ta, ép hắn phải tự sát, nhưng ta vẫn không cam lòng.”

Y ngẩng đầu, hung ác nhìn Lương Diệp, giống như vô số lần trong giấc mơ y chất vấn cùng oán hận: “Vì sao ta lại phải chết?”

Lương Diệp cảm thấy trái tim mình như bị ai đó nắm chặt, không thể khống chế mà trở nên không cam lòng, ánh mắt dừng lại ở ngực y, lạnh lùng nói: “Không nên là ngươi”.

“Nhưng cuối cùng vẫn là ta.” Vương Điền nhìn chằm chằm hắn, thanh âm dần dần trở nên dồn dập và lạnh lùng: “Cho dù ta dùng tiên cốt để đến thế giới không liên quan này và chọn một cặp cha mẹ giống hệt Vương Húc Toại và Lương Hoa, nhưng ta vẫn không cam lòng!”.

Lương Diệp dùng sức ôm lấy y, chậm rãi vuốt ve sau gáy y: “Vương Điền, mọi chuyện đã qua rồi.”

“Không qua được.” Vương Điền ôm hắn trong ngực, lạnh lùng nói: “Ta không cam lòng, sau khi ta chết ta dùng mảnh xương đó mới đến được thế giới này. Cho dù mất đi ký ức, ta vẫn biết nó được chôn ở đâu, ta đã tìm thấy nó từ rất sớm, nhưng chưa bao giờ nhớ tới, cuối cùng cũng nhớ ra nó khi nhập viện năm ngoái, vì vậy ta quyết định dùng nó để quay lại Bắc Lương muốn làm lại mọi thứ. Thời gian dự định ban đầu là mùa xuân năm nay, ta sẽ đợi mọi việc ở đây thu xếp xong mới rời đi, nhưng những thứ thuốc chết tiệt đó giống như canh bạch ngọc vậy, khiến trí nhớ của ta rối tung, không thể nhớ được chuyện gì, cuối cùng chỉ có thể phái người đi điều tra tên Dư Tắc Thiên ngu xuẩn đó, rồi vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn trở về với ta—“

Y ngẩng đầu, cười với Lương Diệp, buồn bã nói: “Ngươi đi hỏi Dư Tắc Thiên, sao không trực tiếp hỏi ta, ta sẽ giải thích cho ngươi rõ ràng hơn…

Ngươi còn muốn biết điều gì nữa? Kiếp trước của ta? Ta có thể kể cho ngươi nghe từng chuyện một, khi ta là Lương Diệp, khi ta là Vương Điền, ta có thể kể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn nghe.”

“Chỉ cần ngươi có thể ở bên cạnh ta”.

Điếu thuốc sắp tàn, Vương Điền dập tắt tàn thuốc còn sót lại, ném đầu mẩu thuốc lên trên bộ vest của mình, túm tóc Lương Diệp, ép hắn ngẩng đầu nhìn y, nở nụ cươi điên loạn: “Lúc ta chết ngươi đau lòng như vậy, cho nên ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta có đúng không?”.

Lương Diệp bị y kéo tóc buộc phải ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy kích động cùng nóng lòng muốn thử: “Được, đổi lại ngươi cũng luôn phải ở bên cạnh trẫm”.

Vương Điền hừ lạnh nói: “Dù ngươi không đồng ý cũng không thể trốn thoát”.

“Trẫm rất vất vả mới tìm được ngươi, vì sao phải chạy trốn chứ?” Lương Diệp nhếch khoé miệng, lôi kéo cánh tay y muốn hôn, ánh sáng nóng bỏng trong mắt hắn như muốn thiêu đốt toàn thân y, hai tay bắt đầu không thành thật mà cởi cúc áo sơ mi của y: “Vì sao ngươi lại muốn nói với trẫm những điều này?”.

“Đương nhiên là vì ta muốn tính sổ với ngươi.” Vương Điền dùng sức đè lên sườn cổ hắn, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng, băng giá nói: “Cổ của ta có mùi thơm sao?”

Lương Diệp không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng như tuyết của y, nuốt nước miếng, nhưng vẫn cảnh giác mà trả lời: “Có mùi thơm.”

“Có mùi thơm gì?” Vương Điền chậm rãi vuốt ve sau cổ hắn.

“Hoa hải đường sau cơn mưa.” Tay của Lương Diệp đặt lên quần tây của y, ánh mắt quét qua toàn bộ bức tường bằng gương, đột nhiên sáng lên: “Không bằng chúng ta một bên nhìn gương, một bên ——”

“Kiếp trước, đốt sống cổ của ta bị xé ra lúc ta còn sống ở Toái Tuyết Viên. Khi sư phụ tìm thấy ta, thân thể không thể ghép lại, hồn phách cũng không thể gắn kết, vì thế người đã dùng một bông hoa hải đường trong sân vá víu lại cho ta, ta chưa bao giờ ngửi được hương hoa hải đường, chỉ duy nhất ngươi mới có thể ngửi được.” Nụ cười trên mặt Vương Điền càng trở nên rạng rỡ hơn, nhưng giọng nói lại càng lạnh lùng: “Nhưng khi ta ở núi tuyết có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể ngươi, tuy rằng rất nhạt ——”

“Lương Diệp, đốt sống cổ thứ ba của ngươi đâu?”

Chương 196

Chương 198

6 bình luận về “[TRĂNG] Chương 197: Tính sổ”

  1. Quào =)))))))) Dùng hoa hải đường để vá người, xứng đáng để đưa vào truyện cổ tích, méo nghĩ nổi là có thể lấy hoa thay xương được luôn ấy ạ, má tg trí tưởng tượng phong phú quá. Còn chả Lương Diệp chắc cũng tự moi xương ra để lấy nó xuyên đến hiện đại như cha Điền chứ giề, sure kèo trong này có sự mách bảo của sư phụ và sư thúc, chứ ko ai mà nghĩ ra phương thức táo bạo thế này.

    Đã thích bởi 3 người

Bình luận về bài viết này