ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 8: Góc nhà.

Edit: Ji

[Vương Điền mở to hai mắt]

—–o0o—–

Mặc dù sắp đến mùa hè, nhưng ban đêm trời vẫn lạnh, nhất là Vương Điền vừa ngâm mình trong nước lạnh, hiện tại gió lạnh thổi qua quần áo ướt sũng, y cảm ớn lạnh từ trong xương.

Còn bản thân y đối với tên khốn Lương Diệp này đã tức giận đến mức lửa bốc lên tận đầu.

Tư thế này cũng chẳng thoải mái, đặc biệt là đối với dạ dày, trong cơn tức giận, Vương Điền thậm chí còn lo lắng không biết mình có bị phong thấp hay viêm khớp không, ở thời đại lạc hậu này, cảm lạnh bình thường cũng có thể khiến y thăng thiên trong giây lát, đối với cơ thể của mình y vẫn còn rất quý trọng.

Lương Diệp sải bước thật nhanh, Vương Điền choáng váng, lung lay trong chốc lát, giơ tay ra phía sau vỗ vỗ lưng hắn: “Bỏ ta xuống.”

Lương Diệp cả người run lên, giơ tay vỗ vào mông y, trong giọng nói mang theo vài phần tức giận quỷ dị: “Đừng có sờ mông trẫm”.

Cơn đau từ nơi bị đánh khiến Vương Điền sửng sốt hơn mười giây, tức giận đến mức máu sôi lên ngay lập tức: “Ta vỗ eo! Ngươi thả ta xuống!”

“Ồn muốn chết.” Lương Diệp túm lấy quần áo của y, dùng sức lật người y lại, rồi ném xuống đất.

Vương Điền lảo đảo miễn cưỡng mới ổn định lại cơ thể mình, sau đó trong gió đêm đánh cái hắt xì.

Lương Diệp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng của y hồi lâu: “Như thế này cũng khá đẹp.”

Đẹp mẹ nhà ngươi! Vương Điền cảm thấy mình sắp bị đóng băng thành một con chó, y vuốt mái tóc ướt ra sau trán, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại: “Nội triều ở đâu?”

“Đương nhiên là ở trong hậu cung.” Lương Diệp ánh mắt dừng lại ở vầng trán trơn bóng, như phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa, đắc ý nói: “Trẫm so với ngươi còn nhiều tóc hơn.”

Vương Điền giật giật khóe miệng, không muốn cùng tên ngốc này thảo luận kỹ thuật làm tóc của Tony, xoay người vặn ống tay áo, yếu ớt nói: “Đi thôi.”

Lương Diệp không hài lòng nói: “Ngươi luôn lảng tránh câu hỏi của trẫm, sự kiên nhẫn của trẫm có giới hạn.”

Vương Điền quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Bệ hạ, người tóc dày, nhìn đẹp hơn thần nhiều, được chưa? Đi thôi.”

Lương Diệp hài lòng khịt mũi một tiếng: “Nịnh nọt, nịnh thần xảo quyệt.”

Vương Điền thật muốn xem da mặt hắn dầy như thế nào mới không biết xấu hổ như vậy.

Y không còn sức lực nên đi chậm, Lương Diệp cũng không vội, chắp tay sau lưng thong thả dẫn y đi tới một bức tường cao, tường bằng phẳng nhẵn nhụi, bên cạnh cây cũng không có, Vương Điền ngửa đầu nhìn về phía bức tường cao bốn năm mét, quay đầu nhìn Lương Diệp: “Chính Sự Đường ở đâu?”

Lương Diệp hếch cằm lên: “Bên trong, tự mình trèo vào xem.”

Đáng buồn thay, Vương Điền phát hiện ra bản thân mình đối với tên khốn thường xuyên giở trò xấu tính này cũng tập mãi thành quen.

Lương Diệp vẻ mặt xem kịch vui, hai ba cái đã nhảy lên tường, từ trên cao xuống mà nhìn y: “Lên đây.”

Vương Điền bị gió lạnh thổi đến đau đầu, dựa vào tường ngồi xuống, dùng sức xoa xoa huyệt Thái Dương.

Lương Diệp cúi đầu nhìn y một lúc, chán nản bĩu môi, lại từ trên tường bay xuống, quỳ xuống trước mặt y, khiêu khích chọc chọc vào eo y, trách móc: “Trẫm mang ngươi tới, nhưng ngươi lại không chịu xem, thật là đáng buồn”.

Cái gì mà đổi trắng thay đen? Cái gì mà trả đũa, cái gì mà phạm tiện (1) không có việc gì cố tình gây sự, người này biểu diễn quả thực vô cùng nhuần nhuyễn.

(1) Tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục.

Vương Điền ngẩng đầu, trong đêm đen nặng nề nhìn chằm chằm hắn, yếu ớt nói: “Ngoại triều quan viên đều là già yếu bệnh tật, những tướng lĩnh kia từ biên cương trở về từ khắp nơi đóng quân đòi bạc nửa năm rồi cũng không lấy được, đã nói lên bọn họ cùng Thái Hoàng Thái Hậu không phải một lòng, cho dù có một lòng cũng có oán hận… Ta hiện tại không biết bất cứ tình hình gì của nội triều, nhưng chờ đến khi Thôi thị đưa bạc, ngươi thậm chí binh quyền cũng không thể lấy được một mống về trong tay. Có hiểu không?”

“Trẫm không hiểu.” Lương Diệp không thèm để ý, móng vuốt không chút lưu tình chọc vào xương quai xanh của y, vui vẻ nói: “Cổ trùng đã bơi tới nơi này, ngươi có cảm giác được không?”

Vương Điền trong lòng thở ra một hơi, y hất tay hắn ra, chống đầu gối đứng lên: “Không hiểu cũng không sao, ngươi tự mình giải quyết cho tốt.”

Nói xong, y từng bước lui về phía sau, mới đi được mấy bước, dưới chân đột nhiên trống rỗng, ngay sau đó cảm giác không trọng lượng ập đến, nhiệt độ nóng như thiêu đốt của cơ thể Lương Diệp xuyên qua lớp quần áo mỏng manh dán vào người y. Y ở giữa không trung chỉ thoáng thấy một vài ngọn lửa đang tuần tra, liền lặng yên không một tiếng động mà đáp xuống mái ngói lưu ly.

Còn chưa kịp hỏi, Lương Diệp đã túm lấy y nhảy lên, rồi ngã xuống bãi cỏ rậm rạp, lấy tay bưng kín miệng và mũi, Vương Điền theo bản năng giãy dụa một chút, tiếng áo giáp cọ xát lẫn với tiếng bước chân từ bên ngoài đi vào, ánh lửa bập bùng, y ở phía sau Lương Diệp cúi thấp đầu.

Trực giác của y không tốt, nhưng y còn chưa kịp nhận ra điều gì không ổn, Lương Diệp đã cúi đầu dựa vào cổ y, như một tên biến thái cắn một miếng da nhỏ vào miệng, hung hăng liếm hai lần.

Đệt!

Vương Điền không thể miêu tả cảm giác kinh khủng, Lương Diệp ở sau lưng y che kín miệng mũi, hai tay vòng qua eo và ngực, cả lưng áp sát vào người y, vùng cổ mẫn cảm nhất bị hắn dùng răng nghiến nát, giống như con cá đang nằm trên thớt chờ bị thịt.

Một tiếng rên rỉ khe khẽ bao phủ trong lòng bàn tay, ánh lửa dần dần xa, Lương Diệp chưa đã thèm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ôm y lên một mái nhà khác, lặng lẽ mở cửa sổ đẩy y vào.

Vừa rồi chỗ cổ bị cắn truyền đến đau rát, Vương Điền đưa tay sờ sờ, dính đầy máu —— tên khốn kiếp cắn y rách cả da, y tức giận nói: “Ngươi là chó sao? “

“Trẫm là rồng.” Lương Diệp kéo hắn trốn sau bức tường: “Nơi này, ngươi xem một chút đi.”

Vương Điền lúc này mới chú ý tới trước mặt mình có một gian phòng rộng rãi, so với Chính Sự Đường của ngoại triều nhỏ hơn một chút, chỗ ngồi cao nhất bị bức màn trúc ngăn cách, nhưng không giảm đi sự uy nghiêm cùng xa hoa.

Y cũng không rảnh để ý Lương Diệp vừa rồi phát bệnh, dựa theo nơi cất giữ tấu chương và hồ sơ vụ án của Chính Sự Đường ngoại triều tìm kiếm, quả nhiên y tìm thấy một đống tấu chương.

Ánh trăng lờ mờ, chữ trên đó rất nhỏ, Vương Điền khó mà tìm được, Lương Diệp như người không có việc gì ở bên cạnh nghịch tua trên rèm, Vương Điền chộp lấy hai cuộn giấy nhét vào trong tay hắn, trầm giọng nói: “Tìm một chút, xem có thông tin nào liên quan đến Ngụy Vạn Lâm.”

Lương Diệp chán ghét lật xem hai lần, không có hứng thú đặt hồ sơ vụ án sang một bên, đưa tay sờ sờ cổ y: “Trẫm nghĩ là—”

Bang!

Vương Điền đem một cuộn giấy đánh vào mu bàn tay hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm chuyện chính đi, đừng có ở chỗ này nổi điên!”

Lương Diệp thu hồi móng vuốt, dùng sức xoa xoa mu bàn tay đỏ ửng, ủ rũ nhìn y nói: “Được lắm, đây là lần thứ hai ngươi không nghe lời trẫm.”

Vương Điền hoàn toàn từ bỏ ý định nhờ tên điên này giúp đỡ, chuyên tâm tìm kiếm thứ mình muốn, thậm chí còn tìm được danh sách quan viên của nội triều, hẳn cảm thấy nó không quan trọng nên mới để ở trong tấu chương, y cố gắng nhớ lại phần lớn những cái tên đó, lấy lại tinh thần liền thấy Lương Diệp đang vuốt ve cổ tay mình.

Vương Điền vừa định rút tay về, ánh mắt đột nhiên dừng lại, trên tấu chương viết tên của Ngụy Vạn Lâm, đang định nhìn xem thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.

Kẽo kẹt.

Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, ngay sau đó, mười mấy binh sĩ vũ trang hùng hổ xông vào, tên cầm đầu quay đầu lại hỏi: “Ngươi xác định nhìn thấy bóng người ở đây chứ?”

“Đúng vậy.” Có người đáp.

“Lục soát!”

Khoảng hơn chục binh sĩ tản ra khắp Chính Sự Đường.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com.

Trong góc của xà nhà, hai người đàn ông cao lớn chen vào nơi chỉ có thể đứng một người, Vương Điền dùng nửa bàn chân giẫm lên mép gạch, một tay giữ lấy xà nhà nhô ra từ góc mái hiên, một tay gắt gao nắm chặt lấy đai lưng của Lương Diệp, Lương Diệp dựa vào góc tường hơi ưỡn người, ghé vào tai y thở dốc nói: “Không trụ được ngã xuống, rơi vào trong tay Thôi thị nhất định sẽ chết”.

Vương Điền thấy hắn hả hê như vậy liền nổi giận, mạnh miệng nói: “Ta bị phát hiện, ngươi cảm thấy ngươi có ổn không?”

“Trẫm tất nhiên sẽ trốn rất xa.” Lương Diệp trong mắt tràn đầy vui sướng cười, nghiêng đầu, chóp mũi hơi lạnh lướt qua một bên mặt y, đoán chừng y không dám động, liền tựa cằm lên vai y, đưa tay chạm vào eo y ấn nhẹ: “Chậc, cổ trùng đang ở nơi này”.

Vương Điền nheo mắt lại, tay nắm đai lưng đột nhiên dùng sức, chân treo lơ lửng trên không trung nhấc lên, cố hết sức di chuyển khỏi mắt cá chân, Lương Diệp mất cảnh giác lao ra ngoài, tay chân nhanh nhẹn mà nắm lấy thanh xà ngang, chân dẫm lên viên ngói bên cạnh, khẽ di chuyển.

“Âm thanh gì vậy!?” Những người bên dưới hẳn là đã nghe thấy, có người cầm đuốc đi về phía góc mái.

Lương Diệp quay lại nhìn Vương Điền.

Vương Điền hơi cúi đầu đứng trong góc, giơ chân đá mạnh vào mông hắn, dùng mười phần sức lực, Lương Diệp không chỗ nào mượn lực ở trên không, chỉ có thể chịu đựng, sắc mặt nhất thời vặn vẹo.

“Nhìn trên mái nhà xem!” Một tên lính hét lên.

Hai cây đuốc giơ lên ​​cao, không nhìn rõ bóng ở trong góc, có người muốn bước lên án thư, nhưng tên cầm đầu tức giận mắng: “Cẩn thận tấu chương! Đây đều là tấu chương Thái Hoàng Thái Hậu ngày mai muốn xem, đốt mất chúng cái mạng chó của ngươi có thể đảm đương được không!”

Người liên tục nhận tội, cũng không dám lại gần án thư nữa.

Trong góc, Vương Điền nhìn Lương Diệp đang đối mặt với mình, chán ghét ngửa đầu ra sau.

Lương Diệp lặng lẽ nhìn chằm chằm y.

Vương Điền đoán trước hắn hiện tại không dám làm càn, ánh mắt có chút khiêu khích, bởi vì tâm tình rất tốt, khóe miệng mơ hồ hiện lên một nụ cười.

Nhìn trong ánh hoàng hôn chập chờn khiến lòng người ngứa ngáy.

Lương Diệp nhích lại gần y, ép buộc y không có lối thoát, kiên quyết nói: “Ngươi muốn hại trẫm.”

“Bệ hạ võ công cao cường.” Vương Điền trốn không được, nhướng mi cười như không cười nhìn lại, thiếu chút nữa chạm vào mũi hắn, hai người hô hấp quấn quýt, ánh mắt chạm nhau, ánh sáng và bóng tối đan xen.

Lương Diệp nhìn từ đôi mắt y lướt xuống khóe miệng đang tươi cười, hầu kết của hắn theo bản năng trượt lên trượt xuống, bỗng nhiên cảm thấy rất đói bụng, “Trẫm ——”

Vương Điền cắn mạnh vào cổ hắn, cho đến khi nếm được mùi máu trong miệng mới chịu buông ra, không giống như vết cắn chậm rãi của Lương Diệp, vết răng đẫm máu thể hiện trọn vẹn sự tức giận của y.

Y tâm tình rất tốt ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt như ngọn lửa muốn bốc cháy của Lương Diệp, sau đó nghe thấy giọng nói đầy hưng phấn mang theo quỷ dị của hắn: “Cắn miếng nữa đi.”

“Đệt!” Vương Điền mở to hai mắt.

——————–

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thận của Vương tổng không bị hư, chỉ là thức khuya quá nhiều, thận hư chỉ là lời đồn bậy (mặt nghiêm túc.jpg)

Vương tổng – giỏi lắm!

Chương 7

Chương 9

4 bình luận về “[TRĂNG] Chương 8: Góc nhà.”

  1. Bệ hạ võ công cao cường.” Vương Điền trốn không được, nhướng mi cười như không cười nhìn lại, thiếu chút nữa chạm vào mũi hắn, hai người hô hấp quấn quýt, ánh mắt chạm nhau, ánh sáng và bóng tối đan xen.

    Họ nhìn nhau, tôi là người rung động. 🤭

    Đã thích bởi 3 người

Bình luận về bài viết này