ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 31: Sơn động

Edit: Ji

[Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi]

—–o0o—–

Vương Điền một đường đi về phía trước mấy trăm thước, tất cả giác quan cùng lý trí mới trở về vị trí của mình, xung quanh tối tăm, gió thổi từng trận, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt mục nát, thậm chí y cũng không biết mình đang ở đâu.

Khi người ta điên lên, đúng là cái gì cũng không sợ, Vương Điền giơ tay lau mặt, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, tay còn run nhè nhẹ.

Là một người hiện đại lớn lên trong xã hội hòa bình, “trò đùa” của Lương Diệp thực sự thử thách thần kinh của y, khoảng khắc y rơi xuống vách đá, y thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng khi Lương Diệp ôm lấy y, máu trong người y như sôi sục, trái tim y đập nhanh chưa từng có trong suốt 27 năm qua.

Mẹ nó đồ điên.

Y hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới có thể đè nén cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng nhưng cũng run lên vì phấn khích, còn chưa kịp bình tĩnh lại, y đã cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo trơn tuột quấn quanh mắt cá chân.

Vương Điền theo bản năng nín thở đứng yên tại chỗ, giây tiếp theo, lưỡi dao sắc bén xé gió mà tới, tiếng kim loại đâm vào máu thịt ở dưới chân vang lên, mùi máu tươi nháy mắt toả ra bốn phía, xông thẳng vào khoang mũi.

Trong bóng tối, có người từ phía sau lưng dán sát vào y, hơi ấm bàn tay nắm lấy bàn tay bên dưới ống tay áo của y, giống như đang đùa giỡn bóp chặt lòng bàn tay y, bên tai vang lên giọng nói giễu cợt: “Chỉ là một con rắn nhỏ mà thôi, nhưng phía trước thì có một ổ rắn, có muốn đi vào nhìn một chút không?”

Vương Điền cổ họng khô khốc, căn bản không muốn nói chuyện với hắn, tức giận hất tay hắn ra.

Nhưng Lương Diệp lại tựa cằm lên vai y, vươn tay chọc chọc vào eo y, trong giọng nói mang theo ý cười: “Vậy sao ngươi chạy nhanh như vậy? Trẫm còn tưởng ngươi biết đường.”

Trong một khoảnh khắc, Vương Điền thật muốn kéo hắn vào chỗ chết.

Ánh sáng lờ mờ từ phía sau chậm rãi di chuyển, Sung Hằng cầm mồi lửa lại đây, thấy chủ tử nhà mình thân mật ôm Vương Điền từ phía sau, vô cùng không đứng đắn, gã băn khoăn không biết có nên dập mồi lửa hay không để chủ tử mình chiếm tiện nghi một lúc.

Lương Diệp dùng chóp mũi cọ cọ vành tai y, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy được rồi.”

Gân trên trán Vương Điền giật giật, y đá xác con rắn ra xa, xoay người đi tới trước mặt Sung Hằng, hỏi: “Đây là nơi nào?”

“Động của chủ tử”, Sung Hằng nói xong, liền thấy Lương Diệp hậm hực nhìn gã chằm chằm, có chút mờ mịt mà gãi gãi đầu.

“Tới chỗ này làm gì?” Vương Điền rất tự nhiên cầm lấy mồi lửa trong tay gã, chiếu sang xung quanh, hang động này không cao, nhưng có vẻ rộng rãi, vách đá không bằng phẳng, thỉnh thoảng có con côn trùng nào đó bò qua, thoạt nhìn cũng không phải chỗ tốt.

“Chủ tử nói ——” Sung Hằng vừa mở miệng liền bắt gặp ánh mắt uy hiếp của Lương Diệp, hiếm thấy sáng suốt một lần nói: “Ta không biết, ngươi có thể hỏi chủ tử.”

 “Không biết thì thôi.” Vương Điền xoay người, nhìn về phía trước có ngã ba đường, mặt không chút cảm xúc cầm mồi lửa đi ngang qua Lương Diệp, tới một chỗ khác.

Lương Diệp đứng tại chỗ nhướng mày.

Sung Hằng thận trọng hỏi: “Chủ tử, Vương Điền đi vào, y không biết bên trong có cơ quan.”

“Không biết tự lượng sức mình”, Lương Diệp cười nhạt, liếc Sung Hằng, lạnh lùng nói: “Trẫm là chủ tử của ngươi hay Vương Điền là chủ tử của ngươi?”.

Sung Hằng không chút do dự trả lời: “Y chỉ là đồ giả, chỉ cần chủ tử ra lệnh, khi cần thiết—”

Gã đưa tay làm động tác cắt cổ.

Lương Diệp cúi xuống rút cây đao lá liễu ra khỏi xác con rắn, lấy khăn tay lau vết máu trên đó, nói chắc nịch: “Trẫm giữ y vẫn có tác dụng”.

Sung Hằng cái hiểu cái không gật đầu.

“Vừa rồi có phải y cố tình không nói chuyện với trẫm không?” Lương Diệp nhíu mày: “Trẫm cũng chỉ vui đùa với y không hề ảnh hưởng đến toàn cục, người này đúng là bụng dạ hẹp hòi”.

Sung Hằng gật đầu: “Đã đến lúc phải dạy dỗ y”.

“Y gầy yếu, lại không biết võ công, nếu không cẩn thận sẽ chết.” Lương Diệp buồn rầu lắc đầu, chắp tay sau lưng đi vào, “Vẫn là trẫm tự mình đi xem thì tốt hơn”.

“… Ồ.” Nhìn thấy tốc độ chạy nhanh của hắn, Sung Hằng giật giật khóe miệng.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com.

Vương Điền đi không bao lâu, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, sau đó là giọng nói lười biếng của Lương Diệp: “Tiến thêm một bước, mũi tên độc sẽ rơi xuống.”

Y dừng lại ngay lập tức.

Lương Diệp chắp tay sau lưng, bước qua y, huých vào bả vai y, nghiêng đầu cười với y: “Gạt ngươi đấy.”

Sau đó, hắn quay người muốn lấy mồi lửa trong tay y, nhưng Vương Điền lại nắm chặt, sau đó biểu tình lạnh nhạt buông lỏng tay ra.

Lương Diệp lấy nó một cách dễ dàng lại cảm thấy nhàm chán, hắn tặc lưỡi một tiếng, dùng một tay dập tắt lửa, Vương Điền tức giận nói: “Ngươi làm gì vậy!?”

Điên rồi mới dùng tay dập lửa!

Lương Diệp ném mồi lửa chướng mắt kia đi, vô cùng hứng thú đưa tay lên lên miệng y: “Liếm đi.”

“Cút!” Vương Điền tức giận hất tay hắn ra.

Y mắng chửi người Lương Diệp lại cảm thấy tinh thần thoải mái, so với bộ dáng lãnh đạm vừa rồi của y còn thú vị gấp ngàn lần, hắn áp lòng bàn tay ấm áp lên môi y ấn một chút, rồi theo cánh tay y nhão nhão dính dính đi xuống cầm tay y kéo về phía trước, vui vẻ nói: “Trẫm dẫn ngươi đi xem thứ tốt.”

Vương Điền giãy giụa mấy lần cũng không thoát được, bị hắn kéo về phía trước, nảy sinh ý nghĩ ác độc muốn dùng sức nắm chặt tay hắn, muốn bóp nát xương của hắn.

Nhưng rõ ràng Lương Diệp không hề cảm thấy đau, thậm chí còn nhàn nhã thay đổi tư thế đan mười ngón tay, trong bóng tối Vương Điền nhìn không thấy gì, chỉ có thể bị hắn kéo về phía trước, Lương Diệp dường như cố ý chọn chỗ không bằng phẳng mà đi, mỗi khi y lảo đảo một chút, liền vươn tay ôm lấy eo y, hoặc là vươn tay dìu y đi, hoặc cố ý để y ngã trên người hắn…muốn bao nhiêu lợi dụng có bấy nhiêu lợi dụng.

Cuối cùng, khi Vương Điền suýt ngã lần nữa hắn lại cố tình để y ngã trong lòng mình, y thực sự đã nổi giận.

“Ngươi có thể đi đường bình thường hay không!” Vương Điền nắm lấy cổ áo hắn đi về phía trước, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng lửa giận.

“Đường không bằng phẳng là lỗi của trẫm sao?” Lương Diệp thái độ giả chết không chịu thừa nhận: “Rõ ràng là ngươi cố ý ngã vào người trẫm.”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Vương Điền mệt mỏi thở dài, sợ mình nổi giận sẽ dẫn đến cao huyết áp và bệnh tim.

Lương Diệp đi tới bên cạnh y, liếm liếm khóe miệng của y, vô cùng thích thú nói: “Ngươi lại như hôm qua hôn ta một chút, duỗi đầu lưỡi ra, đẩy mạnh một chút.”

Vương Điền còn chưa kịp phản ứng vì bị hắn hôn, giây tiếp theo đã bị lời nói hoang đường của hắn làm cho kinh ngạc: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”

“Trẫm thật ra cũng muốn hôn ngươi, nhưng lại cảm thấy có chút ghê tởm.” Lương Diệp nói một cách chắc chắn: “Dù sao trẫm cũng không mặt dày vô sỉ như ngươi”.

Vương Điền tức giận cũng không được, cuối cùng chỉ còn lại bất lực cùng hoang mang: “Ngươi có bệnh —— ưm.”

Lương Diệp trong bóng tối cắn bờ môi y, bắt chước cách làm của y lúc trước, dùng sức ấn vào hầu kết của y, buộc y phải mở miệng ra, tiếng thở dốc phát ra lớn đến doạ người.

Vương Điền dùng sức nắm lấy cánh tay hắn, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến y ngạt thở, liền dùng đầu gối đá vào bụng dưới của hắn, vươn tay túm lấy tóc hắn buộc hắn buông ra, hít một hơi thật sâu chửi: “Ngươi mẹ nó đến thở cũng không học được!”

Vừa rồi ấn hầu kết của y thiếu chút nữa khiến y gãy cổ trực tiếp về trời!

Lương Diệp trong bóng tối cười lớn, sau đó chưa đã thèm chậc lưỡi: “Trong miệng ngươi rất nóng.”

Lần đầu tiên hôn môi Vương Điền bị đánh giá thẳng thắn và trần trụi như vậy, môi y mấp máy, hồi lâu không thốt ra lời nào, chỉ tiếc ở đây không có khe hở để y nhét Lương Diệp vào.

“Sao mặt ngươi nóng thế?” Lương Diệp dùng chóp mũi cọ cọ mặt y, sau đó áp mặt mình vào mặt y để kiểm tra nhiệt độ, chân thành hỏi: “Nóng quá phải không?”

Đầu Vương Điền bốc khói mù mịt, y túm lấy cổ áo Lương Diệp đẩy hắn ra sau, hung ác nói: “Lương Diệp, để ta nói với ngươi lần cuối, ta không thích nam nhân.”

“Trẫm cũng không thích.” Lương Diệp cảm thấy hoang mang, sờ sờ cổ của mình: “Cổ cũng rất nóng.”

“Chuyện hôn môi chỉ có người yêu nhau mới làm như vậy.” Vương Điền kiên nhẫn giải thích cho hắn: “Ngươi không thích ta, đừng làm điều này.”

“Ai nói trẫm không thích ngươi?” Lương Diệp kinh ngạc phản bác: “Ngươi là bảo bối trẫm đặt ở đầu quả tim, nếu trẫm không thích ngươi, sao có thể cho phép ngươi hết lần này đến lần khác làm càn?”

Vương Điền không thể tin được: “Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi là đồ vật của trẫm, trẫm muốn hôn liền hôn.” Lương Diệp sốt ruột nói: “Trẫm không muốn giải thích câu hỏi ngu xuẩn như vậy nữa.”

Vương Điền nghiêm mặt dơ ngón tay giữa lên với hắn: “Đệt mẹ ngươi, đồ ngu ngốc.”

Lương Diệp nhướng mày: “Đừng tưởng rằng trẫm không biết ngươi đang chửi bậy.”

“Ta không chửi ngươi.” Vương Điền cười nói: “Ngươi hiện tại không giết ta, sớm muộn gì ta cũng giết ngươi.”

Lương Diệp vui mừng nói: “Được, trẫm đợi.”

“…” Vương Điền trong lòng mắng hắn tám trăm lần, không muốn cùng hắn nói chuyện này nữa, liền thay đổi giọng điệu xử lý theo phép công: “Rốt cuộc đây là nơi nào?”

“Ồ, kho báu của Lương Hoa để lại và lệnh bài Ám bộ (1) .” Lương Diệp không có hứng thú vỗ vào bức tường đá, sau một trận rung chuyển dữ dội, bức tường đá phía trước nghiêng ngả sụp đổ sang hai bên, những ngọn đuốc theo thứ tự sáng lên, một hang động ngầm khổng lồ xuất hiện trước mặt Vương Điền.

(1) lệnh bài

Ám bộ: là một tổ chức gồm các sát thủ đeo mặt nạ chuyên ám sát theo lệnh của Hoàng đế.

Một nửa hang động có kích thước bằng sân bóng đá này chứa vô số bảo vật, vàng bạc, ở phía cuối hang chất đầy binh khí và áo giáp, trên bức tường đá trong tầm tay của Vương Điền có một tấm bản đồ biên cương cực lớn, trên đỉnh khảm dạ minh châu làm chữ cùng những con sông trên đó được soi sáng đến rõ ràng.

Đây không phải là bản đồ của Bắc Lương mà là bản đồ của vương triều Đại An bao gồm bốn vương quốc, rõ ràng là người vẽ nó có tham vọng và quyết tâm thống nhất thiên hạ.

Trên bàn đá phía trước tấm bản đồ có hai ngọc tỷ (2) và một lệnh bài màu vàng sẫm, Vương Điền cầm lên từng cái nhìn, một trong hai ngọc tỷ khắc Đại An, một cái khắc Bắc Lương, hoa văn của lệnh bài quá phức tạp, y không nhận ra ý nghĩa cụ thể, nhưng lại có cảm giác quen thuộc, dường như đã gặp qua thứ gì trên đó.

(2) là vật tượng trưng cho quyền lực tối thượng của chính bản thân Hoàng đế. Ngọc tỷ còn là được coi là Quốc bảo, nên được cất giữ tôn trọng truyền từ đời này sang đời khác.

Nói không kinh ngạc đó là giả, Vương Điền nhìn Lương Diệp đang buồn chán cầm lưỡi dao nghịch dạ minh châu nói: “Cha ngươi để lại cái này cho ngươi?”

Lương Diệp được như ý nguyện, gỡ viên dạ minh châu ra, đặt trong lòng bàn tay nghịch, lười biếng nói: “Ừm.”

“Đây mới là ngọc tỷ Bắc Lương thật.” Vương Điền cầm lấy ngọc tỷ Bắc Lương, cẩn thận xem xét: “Có phải ngọc tỷ khắc con rùa nhỏ trong Ngự Thư Phòng là giả không?”

“Là đồ bà già đó làm ra.” Lương Diệp cầm lưỡi dao, làm động tác khoa chân múa tay trên ngọc tỷ hai lần: “Khắc con rùa rất thích hợp”

Vương Điền cầm ngọc tỷ tránh đi đôi tay đang nóng lòng muốn thử, khó hiểu nói: “Nếu Lương Hoa để lại những thứ này cho ngươi, ngươi vì sao không dùng?”

“Không dùng được.” Lưỡi dao trong tay Lương Diệp xoay chuyển làm Vương Điện chóng cả mặt, chậm rãi nói: “Đều vô dụng.”

Vương Điền sửng sốt một chút, trong đầu từng mảnh từng mảnh mơ hồ xâu chuỗi lại với nhau: “Cho nên, Lương Hoa xây hành cung này ở núi Thập Tái Sơn cũng không phải là để tránh nóng mùa hè, cũng không phải ngẫu nhiên mà ta hiện tại ở chỗ này… Văn Ngọc kia là người của ngươi”.

Bằng không, một tên tiểu quan nhỏ như vậy lại dám bác bỏ tất cả mọi người, tại sao gã lại đề cập đến núi Thập Tái Sơn và chùa Thái Cực?

Và quy mô ở đây chắc chắn không phải một sớm một chiều, chỉ cần nhìn vào tấm bản đồ và ngọc tỷ của vương triều Đại An, Lương Hoa không phải là một hoàng đế bù nhìn hèn nhát và bất tài như lời đồn đại, Lương Hoa đã chết trên đường đến hành cung, điều đó có nghĩa Thái Hoàng Thái Hậu khả năng nhận ra Lương Hoa có điều gì đó không ổn, nhưng có vẻ như bà ta vẫn chưa tìm ra sự thật về núi Thập Tái Sơn.

“Ngươi mới là người của trẫm.” Lương Diệp rất không hài lòng với câu nói này của y, vươn tay nhặt lệnh bài trong hộp ném vào trong ngực y: “Cho ngươi chơi.”

Vương Điền cầm lệnh bài nheo mắt lại: “Vừa rồi ngươi nói Ám bộ là cái tổ chức gì?”

“Một lũ rác rưởi vô dụng.” Lương Diệp một tay ngồi trên bàn đá, dùng giày đá liên hồi vào bắp chân y, sau đó dùng giày vén vạt áo y lên, dọc theo bắp chân chậm rãi trượt lên trên: “Nhưng trẫm thấy ngươi dùng có vẻ thuận tay, nên trẫm cho ngươi”.

Vương Điền muộn màng ý thức được, trầm giọng nói: “Vân Phúc cùng Dục Anh cũng là người ngươi sắp xếp ở bên cạnh ta.”

Lương Diệp giơ chân câu lấy eo y, ép Vương Điền tiến lên một bước, sau đó chân còn lại cũng theo đó đi lên, ôm y vào lòng, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ trán anh, vẻ mặt không hiểu y đang nói nhảm cái gì, cười rạng rỡ nói: “Nhìn ngươi xong, trẫm lại muốn hôn ngươi.”

Vương Điền đem lệnh bài dán trên mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Hôn cái đầu ngươi! Ngươi mưu mô xảo trá giả điên giả dại, đồ khốn!”

——————–

Ji: Chuyện là thế này, tôi chỉ là một bà già 40 tuổi tập edit truyện thôi, bạn thích truyện thì tự mua raw về edit/dịch dựa trên bản raw đó tuỳ bạn. Tuy nhiên đừng lấy bản edit của tôi tham khảo rồi thành của bạn. Xin lỗi, người chẳng biết tiếng Trung như tôi, edit truyện đôi khi không chính xác đâu, sao bạn bắt chước cả cái hành văn tôn đoán/tôi dùng từ ngữ tương đương để biến thành của bạn vậy ha? Mà nếu đằng thẳng ra người biết tiếng Trung sẽ không edit/dịch như tôi đang edit đâu, kiểu lậm QT á.

Chương 30

Chương 32

2 bình luận về “[TRĂNG] Chương 31: Sơn động”

Bình luận về bài viết này