ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 32: Hợp tác

Edit: Ji

[Nghe theo Bệ hạ]

—–o0o—–

Lương Diệp không trốn tránh, nắm chặt cổ tay y, Vương Điền ăn đau, lệnh bài dán trên mặt hắn rơi vào lòng bàn tay y: “Trẫm trước giờ là người luôn ngay thẳng tốt bụng, ngươi đừng có ngậm máu phun người.”

Sau đó hắn chậm rãi kéo vạt áo trước của Vương Điền, ném lệnh bài vào trong, còn thuận tay vỗ vỗ ngực y: “Hoá ra cũng không gầy lắm.”

Vương Điền túm tay hắn hất ra, ép mình bình tĩnh lại: “Lương Diệp, ý của ngươi là?”

“Ý gì là ý gì?” Lương Diệp rất tự nhiên tựa đầu vào vai y, uể oải ngáp một cái.

“Nếu muốn hợp tác với ta, hãy bày tỏ thành ý và thái độ hợp tác.” Vương Điền đẩy đầu hắn để hắn ngồi xuống, nhân tiện đem đôi chân treo trên hông y kéo xuống, việc công xử lý theo phép công, nghiêm túc nói: “Tuy tính mạng của ta nằm trong tay ngươi, nhưng ngươi cũng cần đến ta, điểm này ngươi không cần phủ nhận.”

Lương Diệp ngồi trên bàn đá, đuôi lông mày hơi động.

“Mặc dù Bắc Lương thù trong giặc ngoài, nhưng trở ngại lớn nhất trước mặt ngươi bây giờ là Thôi Ngữ Nhàn cùng thế lực nội triều sau lưng bà ta. Ngươi đã mất quyền lực, ngoại triều sức cùng lực kiệt, nhân tài khan hiếm, mà ngươi lại bị Thôi Ngữ Nhàn khống chế, không thể động đậy…” Vương Điền bình tĩnh nói: “Cho dù lúc đầu ngươi muốn rời đi, nhưng bây giờ ngươi đã trở về, ta không tin ngươi không muốn lật ngược thế cờ”.

Lương Diệp cụp mắt xuống, nắm lấy tua ngọc bội bên hông, lại ngáp một cái.

“Ta giúp ngươi.” Vương Điền kéo tua ra khỏi tay hắn: “Nhưng ngươi phải hiểu rõ, hai chúng ta là đối tác bình đẳng, ngươi trước tiên phải học cách tôn trọng ta.”

Lương Diệp cau mày: “Mạng của ngươi thuộc về trẫm, ngươi cũng là người của trẫm.”

“Ta không phải đồ vật của ngươi, cũng không phải người của ngươi, Lương Diệp.” Vương Điền vươn tay giữ lấy gáy y, hơi nghiêng người nhìn vào mắt hắn, nhếch môi cười với hắn: “Điều kiện của ta rất đơn giản, ta giúp ngươi giải quyết phiền toái là Thôi Ngữ Nhàn, ngươi loại bỏ cổ trùng, cho ta một thân phận mới. Ta sẽ rời Bắc Lương, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”

Y vừa dứt lời, cổ trùng trong cơ thể bắt đầu quậy phá, đau đớn khiến y cơ hồ đứng không vững.

“Ngươi không cần uy hiếp ta.” Vương Điền sắc mặt tái nhợt cười nhìn hắn: “Giết ta, vậy ngươi trở về cũng vô dụng.”

Lương Diệp nở một nụ cười rạng rỡ với y: “Trẫm thích ngươi thông minh như vậy.”

Đau đớn tăng lên, Vương Điền cả người lảo đảo, sau đó Lương Diệp duỗi tay ôm lấy y, trên người Lương Diệp có một mùi thơm thoang thoảng, đại khái là một loại hương đặc biệt nào đó, khiến y nhất thời hoảng hốt.

“Ngươi muốn trẫm làm gì, trẫm sẽ học làm cái đó.” Lương Diệp thân mật dùng môi cọ cọ vào cổ y, siết chặt vòng tay ôm lấy y, sau đó hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào một khoảng hư không nào đó, mặt không chút thay đổi nói: “Là đồ vật hay là người đều không sao cả, nhưng ngươi chính là trẫm.”

Vương Điền đau đến căn bản không có sức phản kháng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ngươi có thể… Ngươi trước tiên học cách nói chuyện tử tế. Ta hiện tại có thể bay hay là biến mất tại chỗ không? Người sống đứng ở chỗ này chạy không nổi, ngươi điều khiển cổ trùng dừng lại đi.”

Lương Diệp ôm y trong giây lát, giống như để xác nhận rằng y sẽ không chạy trốn hay làm gì đó, sau đó hắn chậm rãi ngừng cổ trùng lại.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com.

Vương Điện cả người đều là mồ hôi lạnh ướt đẫm, dựa vào người hắn thở dốc, hồi lâu không nói nên lời.

Lương Diệp để y dựa vào mình, ngồi trên bàn cúi đầu, đưa tay sờ từng đầu ngón tay đang run rẩy của y, thực sự khó hiểu: “Ngươi vì sao không thể nghe lời?”

Vương Điền chậm rãi dựng ngón giữa với hắn.

“Chính xác thì điều này có nghĩa là gì?” Lương Diệp búng ngón tay giữa.

Vương Điền giật giật khóe miệng, yếu ớt nói: “Mẹ kiếp.”

“Thật thô tục.” Lương Diệp nhướng mày: “Ngươi yếu như vậy, trẫm liền cho ngươi —— “

Đại khái là Hoàng đế bệ hạ thật sự cảm thấy thô tục, cho nên dừng lại một chút, không nói được lời nào, vươn tay kéo mặt Vương Điền: “Còn dám mắng trẫm nữa, trẫm chém ngươi, biến ngươi thành heo.”

Vương Điền nhíu mày nhắm mắt lại, không để ý đến uy hiếp của hắn: “Nếu ngươi đã kiểm tra, ta đã thông qua, ngươi nhất định phải nói cho ta biết kế hoạch của ngươi, để ta phối hợp cùng với ngươi.”

“Kế hoạch gì?” Lương Diệp quay đầu, liếm liếm khóe miệng y, làn môi ấm áp theo sườn mặt y lưu luyến xuống vành tai, ngậm lấy nhẹ nhàng cắn một cái.

Vương Điền duỗi tay đẩy mặt hắn ra: “Cá nhân ta không thích chuyện tình công sở cho lắm.”

Lương Diệp đại khái không hiểu, ngơ ngác chớp mắt nhìn y.

“Dùng bạo lực bắt người khác phục tùng cũng rất hèn hạ.” Vương Điền nghiêm mặt nói: “Ngươi muốn dùng người, uy hiếp tính mạng của họ dĩ nhiên sẽ đảm bảo, nhưng rất khó lấy được sự chân thành của người khác. Đương nhiên, họ sẽ không vì ngươi mà dốc hết sức mình. Sau khi rời khỏi sự khống chế của ngươi, bọn họ khả năng sẽ bỏ đá xuống giếng đâm sau lưng ngươi, người cùng người hợp tác với nhau phải có lòng tin”.

Lương Diệp cau mày nói: “Trẫm cho phép ngươi ngủ bên cạnh trẫm, thậm chí còn cho ngươi xem hang động.”

“Ngươi nên nói, Vương Điền, trẫm nhờ ngươi giúp trẫm, xin ngươi giúp trẫm.” Vương Điền chỉ chỉ con cổ trùng màu đen đang nằm trên xương quai xanh của mình: “Mà không phải khiến ta đau chết đi sống lại, chịu khuất phục trước dục vọng của ngươi, nếu đổi người khác, ngươi có tin đối phương đã hận ngươi tận xương tủy không?”

Lương Diệp híp mắt: “Ngươi không hận trẫm?”

Vương Điền nhắm mắt thở dài, không nói gì.

Lương Diệp vươn tay chọc vào cổ y.

“Khoan dung với người khác là một đức tính tốt đẹp, khoan dung với bản thân là bản năng của con người. Ngươi đang bị mắc kẹt giữa người khác và chính mình. Loại quan hệ này rất khó định nghĩa.” Vương Điền nhỏ giọng nói.

Lương Diệp im lặng một lúc lâu, sau đó buồn bã nói: “Trẫm nghe không hiểu.”

Vương Điền mở mắt ra rồi lại nhắm lại: “Chưa đến mức hận, nhưng cũng không thích, chỉ là cảm thấy mình đang tạo nghiệp.”

Có lẽ Lương Diệp kiếp trước làm quá nhiều chuyện thất đức, kiếp này để cho hắn quay về chịu một chút thống khổ.

Thời điểm khi y mơ màng sắp ngủ, Lương Diệp tựa hồ lại nhét thứ gì đó vào trong ngực y, nhưng y thực sự không thể nhìn nữa, vì vậy y nhắm mắt lại, tùy ý vỗ vỗ bụng hắn: “Đừng uống canh bạch ngọc.”

Lương Diệp cầm dao lá liễu đặt ở yết hầu của y.

“Đau đầu có thể tới tìm ta.” Vương Điền giọng nói càng nhỏ đi: “Cũng rất đáng thương…”

Đôi mắt của Lương Diệp tối sầm lại, lưỡi dao lại đặt vào cổ y.

Vương Điền thở dài, không nhận ra nguy hiểm đang đến gần: “Ngu xuẩn.”

Lương Diệp không hiểu nhìn chằm chằm y một lúc lâu, sau đó lưỡi dao trong tay đột nhiên đổi phương hướng, biến mất giữa các ngón tay, chọc vào mũi Vương Điền: “Đi thôi, trở về đi.”

“Ta đi không được.” Vương Điền căn bản không có ý động.

“Vậy ngươi ở lại đi.” Lương Diệp không chút lưu tình đứng dậy, Vương Điện mất đi chỗ dựa, ngã xuống bàn đá.

Lương Diệp đi về phía trước một lúc lâu, nhưng hắn không nghe thấy y phát ra âm thanh gì, chứ đừng nói đến việc nhìn thấy y theo sau, Sung Hằng quay đầu lại nhìn thấy Vương Điền ngã trên mặt đất, thận trọng nói: “Chủ tử, xem ra y thực sự không thể di chuyển.”

Lương Diệp bước chân hơi khựng lại, một lúc lâu sau mới xoay người, đi tới trước mặt Vương Điền ngồi xổm xuống: “Vương Điền?”

Vương Điền cả người cuộn tròn trên mặt đất, nhắm chặt mắt, nhíu mày, không có đáp lại.

Lương Diệp lại chọc vào mặt y, bịt mũi và bịt miệng.

Vương Điền cuối cùng cũng mở mắt ra.

“Đứng dậy đi đi.” Lương Diệp nói.

“Mặc dù mọi thứ ta đều hiểu, nhưng ta không muốn nữa.” Vương Điền đẩy tay hắn ra, biểu tình chết lặng: “Tránh ra, để ta chết ở chỗ này.”

Nói không chừng chết rồi có thể trở về.

Cho dù mảnh đất phía Đông thành phố đã giao cho người khác, cũng tốt hơn là nuốt giận hầu hạ tên điên vui giận thất thường này.

Mẹ kiếp, đau, chỗ nào cũng đau, Lương Diệp một người thiểu năng trí tuệ, căn bản không hiểu, không phối hợp được, cứ như vậy chết đi.

Lúc trước thời điểm Lương Diệp phát bệnh nổi điên suýt chút nữa giết chết y, y cũng chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, nhưng khoảnh khắc vừa rồi Lương Diệp tàn nhẫn đứng dậy làm đầu y đập vào bàn đá, y đột nhiên không muốn làm điều đó nữa.

Lương Diệp khó hiểu nhìn y.

Vương Điền trở người, quay lưng về phía hắn.

Lương Diệp vươn tay lật y lại, khẽ cười nói: “Đừng để trẫm lặp lại lần thứ hai.”

Vương Điền nằm trên mặt đất, kiêu ngạo tỏ vẻ không sao cả, giơ ngón giữa về phía hắn: “Đi, tới giết ta đi.”

Lương Diệp như suy tư điều gì nhìn về phía tay y, một tay nhấc y lên ném lên bàn đá, cúi đầu cởi đai lưng của y.

Vương Điền bị khối ngọc tỷ đâm vào lưng, đau, y gắt gao nắm chặt đai lưng: “Ngươi làm gì? !”

“Nghe lời ngươi nói.” Lương Diệp cười đến đáng sợ: “Làm ngươi chết ở chỗ này.”

Chỉ nhìn hành vi và biểu cảm của hắn, cách chết này có thể khác với yêu cầu ban đầu của Vương Điền, thấy hắn sắp tụt quần, Vương Điền đạp lên bụng hắn, trong mắt lửa giận hừng hực: “Lương Diệp! Ngươi đừng điên nữa được không!”

Lương Diệp bị đá lảo đảo sang một bên, mắt thoáng thấy cái trán của y một bên sưng đỏ: “Đau không?”

Vương Điền nhìn hắn chằm chằm không nói lời nào.

“Cho nên ngươi mới là người tự nhiên nổi giận với trẫm.” Lương Diệp chợt hiểu ra, cúi người sờ vết thương của y.

Vương Điền tức giận giương nanh múa vuốt, lửa giận vẫn còn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng của Lương Diệp, toàn thân phát lạnh, lập tức tỉnh táo lại.

Là y bị che mắt, không nhận ra được tình cảnh của mình, mơ tưởng hão huyền, tìm kiếm sự hợp tác với Hoàng đế trong xã hội phong kiến, thậm chí còn ngu ngốc đồng cảm với hắn vì đối phương giống hệt mình — rõ ràng Lương Diệp tỉnh táo hơn y rất nhiều, hắn sẽ không nói cho Vương Điền biết kế hoạch của mình, bởi vì một quân cờ cũng không cần thiết phải biết.

Điều đầu tiên y nên làm không phải là tìm kiếm sự hợp tác, mà là nhận thức rõ vị trí của mình và thay đổi tình cảnh của mình.

Vì vậy, y cố nén lửa giận cùng những cảm xúc phức tạp khác giữ lại trong đáy mắt, ép mình bình tĩnh lại, dùng giọng nói bình tĩnh thản nhiên nói: “Thần không dám chọc giận Bệ hạ.”

“Trẫm bôi thuốc cho ngươi.” Lương Diệp suy nghĩ một chút, liền đưa tay muốn chạm vào.

Vương Điền theo bản năng muốn trốn, lại ép buộc mình không nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Thần không dám, thần lúc trước đã đắc tội với Bệ hạ”.

Y từ trên bàn đá đi xuống, cầm lấy đai lưng buộc lại, đối với Lương Diệp vẫn còn đang ngây người, bày ra bộ dáng tiêu chuẩn quân thần hành lễ, lạnh lùng nói: “Những hành động lúc trước thần xin Bệ hạ thứ tội, Vương Điền may mắn được Bệ hạ tín nhiệm thật là vinh hạnh. Từ nay về sau, thần nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của Bệ hạ, vì Bệ hạ cúc cung tận tuỵ, máu chảy đầu rơi”.

Lương Diệp sững người tại chỗ.

Chương 31

Chương 33

4 bình luận về “[TRĂNG] Chương 32: Hợp tác”

Bình luận về bài viết này