ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 125: Kẹo ngọt

—–o0o—–

Sau khi Vương Điền về cung, tâm tình không tốt, ngay cả Vân Phúc và mấy tiểu thái giám thường ngày thân cận với y cũng không dám tiến lên, thận trọng hỏi thăm Sung Hằng ngọn nguồn mọi việc.

Sung Hằng nhớ lại âm thanh khiến người phải đỏ mặt khi gã đánh xe ngựa ở ngoài nghe được, khuôn mặt đỏ lên, bắt chước giọng điệu của Lương Diệp, hung tợn nói: “Ta không biết! Đừng hỏi nữa!”

Đáng ghét tên Vương Điền kia, chủ tử cũng đáng ghét! Nếu không phải vì sợ chủ tử mình đánh chết gã đã không đánh xe ngựa của Vương Điền, kết quả chủ tử chỉ đưa cho gã một túi kẹo từ Bắc Cương, còn yêu cầu gã chia cho tên chuột bạch đang ở Đông Cung.

Tất cả đều là của gã, đừng hòng gã đưa cho Lương Hoàn.

Vân Phúc bị vẻ mặt hung dữ của gã làm cho hoảng sợ, do dự hồi lâu mới lấy hết can đảm bước vào nói: “Vương gia, Bách Lý Thừa An đại nhân lúc trước tới cầu kiến ngài, nhưng ngài không có ở đây, cho nên nô tỳ cả gan để hắn về phủ trước.”

“Không sao, ta đi tìm hắn.” Vương Điền cúi đầu liếc nhìn mặt ngọc bội bên hông, ngọc bội này tại tiệc mừng thọ của Thôi Ngữ Nhàn rất nhiều người đã nhìn thấy, sau này Lương Diệp mỗi ngày đều đeo nó thượng triều, nếu nửa kia đột nhiên xuất hiện trên người hắn, chắc chắn sẽ có tin đồn – cũng không tính là tin đồn.

Vương Điền có chút khó chịu khi phải “tháo ngọc bội xuống”, Lương Diệp tự tay buộc nó cho y, y cũng chưa dấu đi, chỉ đơn giản mặc một chiếc áo choàng khác ở bên ngoài.

Đúng là đồ điên, Vương Điền cảm thấy hành động này cực kỳ ngu xuẩn, Lương Diệp đến và đi quá nhanh, thậm chí y còn chưa tính sổ với hắn, nhưng y không thể phủ nhận lúc Lương Diệp nửa quỳ xuống buộc ngọc bội cho y, trái tim y đập mạnh mẽ trong lồng ngực, vui mừng đến mức muốn bế Lương Diệp lên xoay vòng vòng.

Thật sự không có tiền đồ.

Vương Điền hung tợn trừng mắt nhìn ngọc bội, cúi đầu chỉnh lại đai lưng, nghĩ lúc này Lương Diệp có lẽ đã hoàn toàn rời khỏi Đại Đô, tâm tình vui vẻ của y lại đột nhiên rơi xuống đáy.

Thà đợi Lương Diệp thắng trận rồi mưu phản, đem người giam cầm bên cạnh chăm sóc, y liếm đôi môi đã bị Lương Diệp mút cho sưng tấy, nếu Lương Diệp thua thì chẳng có lý do gì mà không giam cầm người lại, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến máu khắp người sôi trào.

Khó khăn lắm mới nguôi ngoai cảm xúc bồn chồn, sau khi bước ra khỏi cung lại biến thành Vương gia trung quân ái quốc, không ai có thể ngờ rằng dưới lớp áo bào lại có một con cầm thú muốn đại nghịch bất đạo.

Phủ của Bách Lý Thừa An đơn giản đến không ngờ, là một cái biệt viện có hai lối vào, chỉ có một tên thị vệ nhìn rất cao lớn, không dễ chọc vào, có lẽ gã cũng giỏi võ công, khiến người ta có cảm giác áp bức mãnh liệt.

“Long Tương, đi pha một bình trà đi.” Bách Lý Thừa An ra hiệu cho gã.

Long Tương cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Điền, Bách Lý Thừa An nhẹ nhàng mắng gã: “Đây là Đan Dương Vương, ngươi không được vô lễ.”

Long Tương ôm quyền hướng về phía Vương Điền, xoay người đi xuống.

“Để Vương gia chê cười rồi.” Bách Lý Thừa An nói: “Người này thô kệch không có phép tắc, xin Vương gia chớ trách.”

“Không sao.” Vương Điền nói: “Văn Bân cảm mạo đã đỡ hơn chưa?”

Xưng hô có phần thân mật này khiến Bách Lý Thừa An có chút không tự nhiên, nhưng gã cũng không phản đối, chỉ khách khí mỉm cười nói: “Sau khi trở về từ phủ sư phụ, bệnh cứ tái đi tái lại, hiện tại cũng gần khỏi rồi.”

“Văn Bân, ta và ngươi đã trải qua biết bao khó khăn nguy hiểm mới đến được Đại Đô, có thể coi như sống chết cùng nhau, cho nên ta sẽ đi thẳng vào vấn đề.” Vương Điền nói: “Hiện tại trong triều long ngư hỗn tạp, Bệ lại ở chiến trường cách xa nơi này, thủ đoạn tàn nhẫn không phải là ý muốn của ta, chỉ là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, hiện tại việc thu thập lương thảo đã ổn thoả, nhưng người sáng suốt đều biết cuộc chiến này sẽ diễn biến thế nào, nếu Bắc Lương cứ ngồi đó chờ chết… Văn Bân, ngươi có hiểu không?”

Bách Lý Thừa An vẻ mặt hơi xúc động.

“Chiến sự bên ngoài, mối hoạ gia tộc ở bên trong, Đại Lương hoặc là bị đưa vào chỗ chết, hoặc là sống sờ sờ bị kéo đến chết.” Vương Điền đứng dậy nói: “Tại hạ biết mình tiếng xấu ở bên ngoài, nhưng vì Đại Lương, xin Văn Bân hãy bỏ qua thành kiến, nếu không vì Bệ hạ thì cũng vì hàng vạn bá tánh vôi tội của Đại Lương——”

Nói đến đây, Vương Điền làm ra động tác muốn quỳ xuống, Bách Lý Thừa An đương nhiên không thể để y quỳ xuống, vội vàng đỡ cánh tay y, trong mắt vẻ do dự bị đè xuống: “Hạ quan cảm mạo đã khỏi, đương nhiên sẽ để Vương gia sai khiến”.

Vương Điền gắt gao nắm chặt cánh tay gã, tha thiết chân thành nói: “Nếu thái phó còn ở đây, hẳn sẽ hết sức vui mừng.”

Lời này vừa nói ra, Bách Lý Thừa An hai mắt đỏ lên: “Sư phụ luôn dạy chúng ta, trong mọi việc luôn lấy dân lấy nước làm trọng”.

Đôi mắt Vương Điền cũng hơi đỏ lên: “Thái phó lòng mang đại nghĩa.”

Vì vậy, nội các lâm thời do Vương Điền thành lập cuối cùng cũng đã tập hợp được đủ số người, đứng đầu là nguyên lão do Yến Trạch, Thôi Vận, Biện Thương, phía dưới là Bách Lý Thừa An, Kỳ Minh, Tằng Giới cùng những người có thân phận giống như Vương Điền hoặc có quan hệ cá nhân thân thiết, có tài năng có học thức thực sự, còn có Thôi Kỳ là người cuối cùng mà y nhắm tới.

Bên trong thiên điện, Thôi Kỳ ngồi trên xe lăn, sắc mặt vẫn trắng bệch đến đáng sợ, bình tĩnh như người đứng ngoài cuộc nói: “Vương gia, việc này không thích hợp.”

Vương Điền thậm chí còn thẳng thắn hơn Lương Diệp: “Nếu Bắc Lương bị tiêu diệt, liệu Lương Hoàn còn giữ được mạng này hay không? Nếu bây giờ ngươi và ta không đi tranh đoạt, khi Lương Hoàn thực sự tiếp quản nước Lương, chẳng lẽ để nó mang tiếng là vua của một nước đã bị diệt vong, ngươi là phụ thân, lẽ nào có thể nhẫn tâm nhìn con mình mang tiếng xấu muôn đời chứ?”.

Những lời này từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim, Thôi Kỳ ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén chưa bao giờ có.

“Ngươi một thân học thức bản lĩnh, lúc này không dùng còn chờ đến lúc nào?” Vương Điền mỉm cười đứng dậy, đặt tay lên xe lăn, cúi người nhìn thẳng gã: “Thôi nhị công tử, ngươi nếu có thể nhẫn nhịn đến mức người thường không thể nhẫn nhịn được, thì ngươi nên biết hoàng tộc này gian nan đến nhường nào. Dù là Lương Diệp, ngươi hay Lương Hoàn, ai đang sống như một con người? Lương Diệp ở trong cung hơn mười năm uống canh bạch ngọc, một người sống sờ sờ trở thành một kẻ điên, người khác có thể mắng hắn, sỉ nhục hắn, nhưng ngươi thì không được, nếu không phải hắn thì sẽ là ngươi, ngươi không phải chịu đựng những đau khổ này thì lại là hắn… Nếu hắn thật sự kiêng kị ngươi, trước lúc xuất chinh đã giết chết ngươi, sao có thể để ngươi sống đến tận ngày hôm nay.”

Hai tay trong ống tay áo Thôi Kỳ hơi siết chặt, ngước mắt nhìn Vương Điền: “Ngươi cùng hắn không có quan hệ gì, vì sao lại muốn giúp hắn?”

“Đương nhiên quan hệ của chúng ta không tầm thường.” Vương Điền nhếch môi cười, để lộ mặt ngọc bội màu đỏ giấu trong áo choàng, dè dặt mà khoe khoang: “Thôi đại nhân, đây là Bệ hạ tự tay buộc cho ta.”

Sau đó y nhìn thấy vẻ mặt của Thôi Kỳ cứng lại, nứt ra, rồi lại đông cứng lại, người trước nay cảm xúc luôn che dấu hiếm thấy mất bình tĩnh, thấp giọng hét lên: “Hoang đường!”

Vương Điền che lại ngọc bội, nhướng mày nói: “Ngươi tình ta nguyện sao lại gọi là hoang đường? Em trai ngươi yêu ta đến chết đi sống lại, hậu cung một phi tần cũng không chịu nạp. Bằng không, ngươi cho rằng hắn vì sao lại kiên quyết lập Lương Hoàn làm Thái Tử?”.

Y nói rõ với Thôi Kỳ là Lương Diệp sẽ không có con nối dõi, vị trí Thái Tử của Lương Hoàn sau này sẽ được đảm bảo, còn Thôi Kỳ hiểu như thế nào thì đó là chuyện của gã.

Thôi Kỳ tức giận đến đỏ mặt: “Hoang đường! Tử Dục quả thực là——”

Vương Điền đuôi lông mày khẽ động, y nheo mắt nói: “Mặc dù Lương Tử Dục đầu óc không được tốt lắm, nhưng Lương gia các người luôn rất thông minh. Cuối cùng, ta cũng bị hắn tính kế, ngươi bộ dáng sao giống như là phải chịu thiệt với em trai ngươi vậy?”.

Thôi Kỳ dường như tức giận đến mức muốn đứng dậy, sau một hồi thở dốc gấp gáp, nặng nề nhắm mắt lại, nói: “Vương gia cần gì phải nói cho ta biết chuyện này?”

“Ngươi là anh trai của Lương Tử Dục, cũng miễn cưỡng có thể coi như anh trai ta.” Vương Điền khẽ mỉm cười nói: “Thập Lục huynh, trong nội các ta còn thiếu một người, ta để lại cho ngươi.”

Thôi Kỳ mở to mắt, chắc là muốn chỉ vào mặt y chửi đệt mẹ, nhưng cuối cùng vì giáo dưỡng mà không mắng thành lời, chỉ dùng ánh mắt kiên quyết nói: “Thôi Kỳ thực lực không có, xin Vương gia tìm người khác đi.”

Vương Điền từ trong tay áo lấy ra một viên kẹo, vẫy tay về phía rèm cửa trong cung, Thôi Kỳ đang băn khoăn không biết trong hồ lô y bán thứ gì, thì lại thấy một cục bột trắng từ rèm trướng dày nặng bò ra, cẩn thận cùng đề phòng nhìn bọn họ một lúc lâu, cuối cùng đánh bạo bước về phía Vương Điền.

Vương Điền cực kì hài lòng, thật không uổng phí lúc trước mỗi đêm đều đến Đông Cung kể chuyện cho đứa trẻ nghe.

Lương Hoàn loạng choạng đi tới trước mặt Vương Điền, Vương Điền ngồi xổm xuống, bóc kẹo nhét vào miệng nó, ôm đứa bé vào lòng, chỉ vào Thôi Kỳ nói: “Gọi cha đi.”

“Cha…cha.” Lương Hoàn ngậm viên kẹo trong miệng, lấy hết can đảm thấp giọng gọi, sau đó ôm lấy cổ Vương Điền, vùi mặt vào vai Vương Điền, nhẹ nhàng gọi y, giọng nói ngọt hơn bao giờ hết: “Chú ơi”.

“Ừm.” Vương Điền đáp: “A Hoàn, cha con không chịu giúp chú, con khuyên cha con đi”.

Lương Hoàn ôm cổ y hồi lâu mới ngẩng đầu lên, xoay người đi về phía xe lăn của Thôi Kỳ, tuy sợ chết khiếp nhưng nó vẫn ép mình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, rụt rè nhìn người đặc biệt xinh đẹp trước mắt nó, nắm lấy ống tay áo gã, nhẹ nhàng nói: “Cha ơi.”

Thôi Kỳ sắc mặt cứng lại, vô thức muốn hất tay áo, đẩy xe lăn lui về phía sau, nhưng vật nhỏ lại đột nhiên ôm lấy chân gã, chặn đường lui của gã.

Gã chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Hoàn: “Buông ra.”

“Cha, giúp chú với.” Đôi mắt của Lương Hoan hơi đỏ lên, có lẽ là rất sợ hãi, nhưng vì chú mình mà gan dạ hơn, đem viên kẹo đặt lên đùi Thôi Kỳ: “Cho cha kẹo này”.

Thôi Kỳ nhìn viên kẹo trên đầu gối mình, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

“A Hoàn là Thái Tử, cha và chú đều phải giúp con, kẹo của con sẽ đều cho hai người.” Lương Hoàn nắm chặt ống tay áo gã, nhăn mũi: “Còn có phụ hoàng”.

Hiển nhiên đứa trẻ này không có ấn tượng tốt đẹp nào đối với Lương Diệp, cũng không biết Lương Diệp ở trong cung đã làm ra chuyện ác độc gì với đứa trẻ này, nếu nói nhiều sẽ lộ, Vương Điền bế đứa trẻ lên nói: “Được rồi. Cha con đã biết mong muốn của con rồi, giờ là lúc đi luyện chữ to, để Sung Hằng ca ca mang con tới đó.”

Sung Hằng từ trên xà nhà nhảy xuống, theo bản năng muốn dùng tay xách lên, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn thấy cha ruột của nó ở đây, nên gã bất đắc dĩ đổi cách bế thành ôm, thấp giọng uy hiếp: “Không được khóc, nếu khóc ta sẽ lấy hết kẹo của ngươi.”

Lương Hoàn mím môi, nước mắt trào ra ở hốc mắt, đưa tay về phía Vương Điền, “Con muốn chú cơ…”

“Chú viết xong chữ sẽ tới gặp con.” Vương Điền mỉm cười sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, Sung Hằng liền dẫn người đi.

Vương Điền nhìn Thôi Kỳ nói: “Thập Lục huynh.”

Gân trên trán Thôi Kỳ nổi lên: “Hạ quan không đảm đương nổi chức huynh trưởng này của Vương gia.”

“Ít nhiều cũng vì đứa trẻ.” Vương Điền cảm khái nói: “Cũng là vì người mẹ đã mất sớm của nó.”

Thôi Kỳ đột nhiên nắm chặt viên kẹo trong lòng bàn tay.

Vương Điền thở dài, biết thế là ổn rồi.

Chẳng trách Thôi Ngữ Nhàn nói Lương gia có rất nhiều người si tình, dù là cha hay anh trai đều không thể vượt qua ải tình yêu.

Tuy nhiên, Lương Diệp tuyệt tình tàn nhẫn như vậy, nên có thể giúp cha và anh trai mình trả mối thù xưa.

Vương Điền mỉm cười, lấy trong tay áo ra một viên kẹo, ném vào miệng nhai, cổ họng ngọt ngào đến mức không chịu nổi, hợp tay áo lại bước vào trong tuyết.

——————

Ji: Màn comeout quá đỉnh của Vương tổng với người nhà Lương Diệp, cũng buồn cười Thôi Kỳ bị đưa vào tròng quá cơ =))))

Chương 124

Chương 126

3 bình luận về “[TRĂNG] Chương 125: Kẹo ngọt”

Bình luận về bài viết này