ÔM TRĂNG SÁNG

[TRĂNG] Chương 154: Thực hư

—–o0o—–

Vết thương trên người Lương Diệp không được chạm vào nước, khi nhìn Vương Điền tắm rửa, sự phẫn uất tràn ngập khắp phòng.

“Lại đây.” Vương Điền cầm khăn ướt dựa vào thùng.

Lương Diệp ghét bỏ mà nhăn mũi, lúc khăn ấm chạm vào đuôi lông mày, hắn nghe thấy Vương Điển chậm rãi nói: “Bệ hạ, gương mặt này của ngươi… rất đẹp.”

Đặc biệt là bộ dáng kinh ngạc cùng xấu hổ lúc dính vết bẩn trên mặt, khiến y thiếu chút nữa không kìm nén được bản thân.

Lương Diệp bị bắt nhớ tới chuyện hoang đường cùng làm với Vương Điền ở trên xe ngựa, chỗ bị y lau bằng khăn ướt bắt đầu nóng lên, hắn nghiến răng trách mắng: “Câm miệng”.

Vương Điền ngồi cạnh thùng nước cười đến run cả vai, ngón tay ướt át ấn lên môi hắn, trong làn khói mờ mịt, đôi mắt đang cười cùng khuôn mặt nhuốm màu tình dục khiến y yêu nghiệt giống hệt trong thoại bản. … vẻ mặt đoan chính ngay thẳng trước kia không biết bị ném tới nơi nào: “Có vui không?”

Hầu kết của Lương Diệp khẽ động, hắn nheo mắt lại nói: “Mấy trò này ngươi học được từ ai?”

“Nhiều lắm.” Vương Điền trong làn nước ấm thoải mái than thở một tiếng.

Sắc mặt Lương Diệp nháy mắt trở nên vặn vẹo, lồng ngực phập phồng mãnh liệt vì tức giận cùng đố kỵ khiến mắt y tràn đầy sát ý, hắn giận dữ cười nói: “Ngươi đã làm mấy thứ hạ lưu này với bao nhiêu người rồi?”

Cho dù trước đó hắn biết Vương Điền có phu nhân cùng thiếp thất nhưng hắn cũng thấy không sao cả, dù sao khi Vương Điền ở bên cạnh hắn không có bất kì ai chạm vào y, nhưng bây giờ tưởng tượng đã từng có người thân thiết với Vương Điền như vậy, hắn thật sự không kìm nén được sự tức giận trong lòng.

Huống chi còn rất nhiều người, chỉ cần nhìn bộ dáng của Vương Điền này, e rằng nam nữ đều không kiêng kỵ.

Vương Điền cau mày rầu rĩ: “Việc này ta phải tính toán số lượng cẩn thận.”

Răng rắc một tiếng.

Lương Diệp nắm chặt mép thùng gỗ nghiền thành bột mịn, cười dữ tợn nói: “Còn phải tính toán?”

Thấy hắn thực sự tức giận, Vương Điền hắng giọng nói: “Cũng chỉ làm cùng ngươi, còn lại đều là nhìn người khác… không đếm nổi”.

Lương Diệp sửng sốt một chút, không thể tin nói: “Ngươi còn có sở thích như vậy?”

Vương Điền cố gắng giải thích cho hắn, nhưng hiển nhiên cách giải thích này vượt quá nhận thức của người xưa, Lương Diệp không những không hiểu mà còn không tin. Không biết có phải vì Thôi Ngữ Nhàn cấm hắn nạp phi khiến nhận thức của hắn về chuyện này như tờ giấy trắng, hay bởi vì quy tắc nghiêm khắc của Nhạc Cảnh Minh hạn chế người ta quá mức, Lương Diệp nghe không hiểu, thẹn quá thành giận: “Còn ra thể thống gì!”

Vương Điền đưa tay lau mặt cho hắn, hận chính mình vì sao lại đi nói mấy thứ vớ vẩn với thằng ranh này, thở dài nói: “…Ta chưa chạm qua người khác.”

Nếu không nói thẳng ra, thằng ranh này không chừng lại tiếp tục dày vò y.

Lương Diệp nửa tin nửa ngờ nhìn y: “Thật sao?”

Vương Điền đặt tay vào giữa môi và răng hắn, ngắm nghía cùng si mê biến hoá rất nhỏ trên khuôn mặt hắn, cười nhẹ: “Ngươi chính là Anteros (1) của ta.”

Anteros và Eros

(1) Theo thần thoại Hi Lạp đây là vị thần tình yêu, em trai của thần Eros. Anteros là thần tình yêu được đáp lại, tôn thờ thứ tình yêu cao cả, trọn vẹn và chân thành từ cả hai phía chứ không chỉ đơn thuần là tình yêu “đơn phương” theo kiểu Eros. Nên vị thần này thường trả thù cho những người thổ lộ người khác nhưng không được đáp lại. Không giống như những vị thần khác có đôi cánh ở phía sau lưng, Anteros có một đôi cánh bướm ở phía sau lưng.

Lương Diệp không kiên nhẫn cắn ngón tay y, trong mắt dục vọng cùng chiếm hữu không hề che giấu: “Nói tiếng người đi”.

Vương Điền cười nhạt: “Ta mẹ nó chính là muốn xuất tinh — ugh!”

Lương Diệp nắm tóc y ấn vào trong nước, ùng ục bọt khí nổi lên.

——

Ngày hôm sau.

Vương Điền khó có được một giấc ngủ trọn vẹn cả đêm, ngoài việc lo lắng cho vết thương của Lương Diệp, thì tinh thần và  thể xác đều sung sướng, giấc ngủ này vô cùng thoải mái.

Y chậm rãi ngồi vào bàn ăn cháo, nghe ám vệ quỳ dưới đất báo cáo, rồi nhìn về phía Lương Diệp đang ngồi đối diện với y: “Ngươi tính toán xử lý Đàm Diệc Sương như thế nào?”

“Giết.” Lương Diệp vẻ mặt lạnh lùng.

“Muốn hỏi gì thì hỏi trước đi”, Vương Điền lau miệng, rồi ném khăn lên bàn.

Lương Diệp nâng tay vẫy lui ám vệ: “Cô ta có thể rời khỏi cung, đơn giản là có sự giúp đỡ âm thầm của Biện Thương. Chưa chắc đã hỏi được điều gì hữu ích.”

“Biện Thương chắc chắn muốn mượn tay cô ta để diệt trừ Sung Hằng. Tốt hơn nữa chính là loại bỏ ngươi”. Vương Điền suy đoán: “Chỉ cần làm sạch sẽ, cho dù ngươi không chết, cũng sẽ không ai nghi ngờ Biện Thương. Đáng tiếc, ngàn tính vạn tính lại không tính được tên Biện Phượng ngu xuẩn này”.

Vương Điền dừng một chút: “Nếu Biện Phượng thật sự là em trai của ngươi cùng một mẹ sinh ra…”

“Sao nào, rốt cuộc ngươi hối hận vì đã giết người sao?” Lương Diệp cầm bàn tay trái của y ngày hôm qua cầm đao, chậm rãi chạm vào từng khớp xương, ý vị không rõ mà nhìn y.

Vương Điền thừa nhận nếu nhìn vào đại cục, việc giết người ngày hôm qua quả thực có chút bốc đồng, nếu Biện Phượng nói dối, giữ lại cũng có thể là quân cờ phản công với Biện Thương, nếu Biện Phượng không nói dối thì quả thật gã chính là người có huyết thống gần gũi nhất với Lương Diệp, dù Lương Diệp ngoài miệng không nói ra nhưng vẫn là để ý.

Vậy thì sao?

Nếu gã thực sự là em trai của Lương Diệp cùng một mẹ sinh ra, y càng không giữ lại người là chướng ngại vật giữa y và Lương Diệp.

“Ta hối hận vì để gã chết dễ dàng như vậy.” Vương Điền cười lạnh: “Lương Tử Dục, ngươi suýt nữa đã chết trong tay gã ta. Nếu được làm lại, ta vẫn sẽ giết gã như vậy”.

Lương Diệp vẻ mặt không vui nhíu mày.

Vương Điền hiểu rất rõ Lương Diệp, điều mà Lương Diệp quan tâm chưa chắc đã là cái chết của Biện Phượng, mà là Biện Phượng chết trong tay y——đây chính là sự khiêu khích đối với sự uy nghiêm của Hoàng đế.

Hai người cùng mạnh mẽ quá mức, chơi đùa trên giường một chút có thể gọi là tình thú, nhưng nếu là chuyện nghiêm túc, nếu có mâu thuẫn cùng xung đột, không thể hòa giải, không thể thỏa hiệp, sẽ khơi dậy khát vọng chinh phục mãnh liệt cùng khát khao chiến thắng, nếu không bọn họ đã không công khai tranh đấu gay gắt lâu như vậy.

Giống như hai con thú hung dữ ngang tài ngang sức tranh giành lãnh thổ, có thể muốn ngươi sống ta chết, cho dù hiện tại có thân thiết khăng khít, miễn cưỡng sống chung với nhau, nhưng sẽ luôn có những lúc để lộ ra móng vuốt khiến đối phương cảm thấy bị đe dọa và kiêng kị.

Vương Điền giả vờ không nhìn thấy, cầm chén trà lên, chậm rãi súc miệng.

Tuy rằng trước đó đã đánh qua đánh lại, nhưng dù sao đây cũng là sân nhà của Lương Diệp, hắn đương nhiên đặt việc bảo vệ mình lên hàng đầu, thường xuyên là người đầu tiên nhượng bộ. Cho đến bây giờ, y cũng không thực sự cho rằng hai người bọn họ tâm đầu ý hợp yêu thương nhau, tính mạng của y sẽ được an toàn, Lương Diệp là người cổ đại, lớn lên trong cung điện tàn khốc nhất, những suy nghĩ đã ăn sâu bén rễ của hắn sẽ không thể vì tình yêu này mà thay đổi được.

Gần vua như gần cọp, chưa kể Lương Diệp là một con hổ hung dữ và khó lường.

Nhưng Vương Điền không ngại thỉnh thoảng lộ ra nanh vuốt của mình để cảnh cáo hắn một chút.

“Trẫm không trách ngươi giết gã.” Lương Diệp nhìn thấy thái độ cứng rắn của y, theo bản năng thay đổi chiến lược, nhéo nhéo ngón tay, lẩm bẩm nói: “Trẫm chỉ sợ tay ngươi đau, những việc bẩn thỉu như vậy nên để trẫm làm. “

Tốt lắm, hắn thậm chí còn học được cả chiêu lộ ra cái bụng mềm để lấy lui làm tiến.

Vương Điền khẽ mỉm cười: “Yên tâm, ta cũng không để ý đến chuyện sạch sẽ đến vậy.”

Nhưng y kiên quyết không chạm vào nó và giữ lời nói cho riêng mình.

Có qua có lại, hai người ăn ý mà lựa chọn vạch trần hành động của Vương Điền lần này, nhưng Lương Diệp có lẽ vẫn rất bất mãn, trước khi Đàm Diệc Sương được đưa vào, trên cổ Vương Điền xuất hiện một hàng dấu răng tròn được giấu dưới cổ áo.

Đàm Diệc Sương gầy đi rất nhiều, bởi vì nàng không biết võ công, Lương Diệp cũng không hạ chỉ phế đi tước vị, nàng vẫn là Thái phi nương nương của cung An Khang, cho nên ám vệ vẫn khách khí với nàng, không xích nàng lại.

Đôi mắt lạnh lùng của nàng lướt qua Vương Điền, dừng lại trên mặt Lương Diệp, mỉm cười nói: “Bệ hạ, Hằng nhi còn sống không?”

Lương Diệp liếc nàng một cái, nói: “Ngươi không có ý định giữ lại mạng nó, bằng không đêm qua vì cái gì còn muốn đầu độc nó bằng thuốc độc?”

Đàm Diệc Sương vẻ mặt cứng đờ.

“Trẫm đã cho ngươi một cơ hội.” Lương Diệp nói: “Nếu không có Sung Hằng, sau khi Đàm gia mưu phản ngươi đã phải chết rồi”.

Đàm Diệc Sương nhìn thẳng vào hắn: “Bệ hạ giỏi tính kế, sao phải nói mình đường hoàng như vậy? Nếu không phải ngươi cố ý nâng Đàm gia lên, ép Đàm gia tứ cố vô thân ở trong triều, làm sao anh trai ta lại mưu phản chứ? Kể từ lúc Đàm gia giúp sức để ngươi lật đổ Thôi Ngữ Nhàn, ngươi đã không có ý định giữ lại Đàm gia! Đàm gia thật lòng thật dạ giúp đỡ ngươi, vì sao ngươi lấy oán trả ơn!?”

Lương Diệp lười biếng cười: “Trẫm một lần đến nhà hàng Trường Vận ăn cơm, nghe nói một kẻ hèn trong Đàm gia là đích thứ tử tổ chức tiệc ngắm hoa, ném bạc ra còn nhiều hơn cả trẫm cưới Hoàng hậu, trẫm tò mò tới đó xem, cảm thấy phô trương vô cùng, trẫm vốn dĩ tới đó là muốn mua cho nương nương một bát mì”.

Vẻ mặt của Đàm Diệc Sương cuối cùng đã thay đổi: “Đó là bởi vì … điều này.”

“Trong kho bạc của trẫm không có tiền.” Lương Diệp thản nhiên gõ gõ bàn: “Hoàng hậu của trẫm vì kiếm tiền mà đêm không ngủ được, trẫm sao không đau lòng chứ? Cũng chỉ có thể để Đàm gia ấm ức thôi”.

Đàm Diệc Sương cười tự giễu: “Ta tưởng Bệ hạ trọng tình trọng nghĩa, vẫn là đánh giá thấp ngươi.”

“Làm Hoàng đế không cần quá nhiều tình cảm.” Lương Diệp nói: “Đây chính là nương nương năm đó dạy ta.”

Đàm Diệc Sương lạnh lùng nói: “Là Bệ hạ thông minh.”

Lương Diệp đứng lên nói: “Chỉ sợ nương nương trở về Đại Đô, cũng không thể giải thích với Biện đại nhân.”

Vẻ oán giận hiện lên trên khuôn mặt của Đàm Diệc Sương: “Biện Phượng chỉ là một tên ngu xuẩn, huynh đệ các ngươi giết hại lẫn nhau, đúng là ông Trời có mắt”.

Lương Diệp bước đến gần nàng, nhìn vào mắt nàng nói: “Lương Hoa băng hà khi trẫm lên tám tuổi. Biện Như Phong chết sớm hơn ông ta nửa năm. Trẫm tận mắt nhìn thấy xương cốt của bà ta. Biện Phượng năm nay hai mươi hai tuổi, kém trẫm năm tuổi, khi đó Thôi Ngữ Nhàn trăm phương ngàn kế giết hết toàn bộ con vua, Biện Như Phong và Lương Hoa làm sao có thể giấu kín như vậy?”

Trong mắt Đàm Diệc Sương hiện lên ý cười: “Tử Dục, lúc đó ngươi còn quá nhỏ, đương nhiên không nhớ rõ nhiều chuyện… Năm đó, Biện Như Phong và Lương Hoa muốn liên thủ lật đổ Thôi Ngữ Nhàn. Ngươi cho rằng là mượn uy quyền của ai? Là Biện gia thương lượng với Đàm gia chúng ta, chính Lương Hoa tự mình tới Đàm gia cầu ta vào cung!

Để bảo vệ ngươi, Biện Như Phong và Lương Hoa chẳng sợ Biện Vân Tâm có lòng thù riêng, cũng đành phải nín nhịn đưa ngươi đến bên cạnh cô ta, là bọn họ đã tráo đổi con của Biện Vân Tâm với ngươi. Đến khi Biện Vân Tâm ngu xuẩn kia nhận ra, con ruột của cô ta đã chết! Ta có Hằng nhi, ở hậu cung này ít nhất cũng là nữ nhân có con! Nhưng tất cả đều là bước đệm Lương Hoa và Biện Như Phong làm cho ngươi! Bọn họ để Thôi Ngữ Nhàn giết hết người, cuối cùng chỉ còn lại ngươi nên không thể không đưa ngươi lên làm Hoàng đế!.

Ngay cả Thôi Kỳ, nếu mẫu thân hắn không thông minh sai người dẫn hắn trốn khỏi cung, ngươi nghĩ Thôi Ngữ Nhàn có cơ hội tìm ra hắn và giấu hắn đi không? Thậm chí, bọn họ còn chủ động đưa một đứa trẻ tới cho Biện Thương nuôi dưỡng để đề phòng vạn nhất, dùng mọi thủ đoạn nhưng kết quả huynh đệ các ngươi lại giết hại lẫn nhau, đúng là quả báo! Tất cả đều là quả báo!”.

Hai tay của Lương Diệp ở sau lưng đột nhiên siết chặt.

“Thái phi nương nương.” Giọng nói của Vương Điền đột nhiên vang lên trong phòng: “Cho dù như ngươi nói, Biện Phượng thật sự là em trai cùng một mẹ sinh ra với Bệ hạ, tại sao Biện Thương lại dễ dàng buông tha hắn như vậy? Ông ta để hắn bên mình chẳng phải sẽ tốt hơn sao?’.

“Lương gia đều là kẻ điên, làm sao ta biết được.” Đàm Diệc Sương nhìn y: “Chỉ là một luyến sủng mà có thể đi đến ngày hôm nay, Vương gia quả thật có chút bản lĩnh”.

“Quá khen.” Vương Điền mặt không đổi sắc mỉm cười.

Sắc mặt của Lương Diệp lập tức tối sầm lại: “Đàm Diệc Sương, lời nói của ngươi cũng nên có giới hạn.”

Đàm Diệc Sương bình tĩnh nói: “Đã đi đến bước này rồi, Bệ hạ chắc chắn sẽ không tha mạng cho ta, vì sao ta phải tiếp tục giả dối?”

“Trẫm chỉ muốn hỏi ngươi một câu”, Lương Diệp chậm rãi nói: “Trước đây ngươi nói với trẫm những việc đó, có lời nào là giả dối không?”

Đàm Diệc Sương rốt cục cười thật lòng: “Tử Dục, ngươi dỗ dành trẻ con có lời nào là thật? Ngươi hèn hạ như vậy, cha mẹ ngươi lúc xưa sao có thể thật sự trời quang trăng sáng cho được? Trong hoàng cung rộng lớn này, bọn họ chỉ là ác quỷ phủ thêm lớp da người mà thôi”.

“…Mà ngươi không có khả năng siêu sinh nhất.”

Chương 153

Chương 155

1 bình luận về “[TRĂNG] Chương 154: Thực hư”

Bình luận về bài viết này